Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Khi sóng vai bên Thích Phong đi lên sân khấu, Lăng Khả căn bản không thấy rõ phía dưới có bao nhiêu người. Bởi vì một cái đèn pha cứ luôn bám sát bước chân của bọn họ, cho nên cậu bị chói đến gần như không thể mở mắt ra.
Lăng Khả chỉ có thể nhìn thấy Thích Phong – người cũng được ánh sáng chiếu rọi giống như mình. Đối phương hệt như nguồn sáng dẫn đường cho cậu bước tới chiếc đàn dương cầm thật to ở cách đó không xa.
Khi tới giữa sân khấu, Thích Phong bỗng nhiên kéo Lăng Khả vẫn đang ngơ ngẩn đến không chớp mắt một cái, bảo cậu cùng nhìn xuống khán đài, chào sân khấu một cách vô cùng tao nhã. Trong nháy mắt, tiếng thét từ bốn phương tám hướng lập tức vang lên.
… Nhiều người quá, nhiều đến mức không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Trái tim Lăng Khả bắt đầu nổi loạn. Cho tới trước lúc này, cậu cũng chưa từng căng thẳng đến vậy đâu.
Mà Thích Phong bên cạnh lại như không có vấn đề gì. Hắn dắt Lăng Khả đi đến trước đàn dương cầm, ngồi xuống.
Hai cái micro đặt đối diện với phần mở của nắp đàn.
Lăng Khả hít sâu một hơi, đang nghĩ có nên bắt đầu chơi nhạc hay không, đã thấy Thích Phong kéo một trong hai cái micro qua, trực tiếp lên tiếng: “Xin chào mọi người, tôi là Thích Phong, bên cạnh là bạn học kiêm bạn diễn của tôi, Lăng Khả.”
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe, không nhanh mà cũng không chậm truyền ra từ đôi loa đặt ở hai bên sân khấu. Sự chậm trễ của việc truyền sóng âm khiến Lăng Khả có loại ảo giác như người vừa lên tiếng không phải đang ở cạnh mình.
Thích Phong nghiêng đầu, cho Lăng Khả một ánh mắt trấn an, tiếp tục nói: “Sau đây, chúng tôi sẽ mang đến cho mọi người một nhạc khúc Two Steps From Hell do chính chúng tôi cải biên, “Jump!”, dịch sang tiếng Trung có nghĩa là “Nhảy!”…”
Nhờ có lời dạo đầu điềm tĩnh này, Lăng Khả cũng tỉnh táo lại như một kỳ tích.
Kế đó, Thích Phong đặt tay trái lên phím đàn, Lăng Khả đặt một bàn tay lên theo.
Ở trong cánh gà cách đó không xa, những người thuộc ban tổ chức của buổi liên hoan văn nghệ đều được tận mắt chứng kiến một màn này.
Trưởng ban Văn nghệ lộ vẻ kinh hãi, nói: “Năng lực khống chế sân khấu của anh bạn này mạnh quá…”
Chu Diễm ôm cánh tay, tiếp lời: “Có vài người, sinh ra là để đứng trên sân khấu.”
Trưởng ban Văn nghệ: “Cậu đang nói bản thân mình đấy hả?”
Chu Diễm chỉ cười mà không đáp.
Thích Phong tiếp tục nói vào micro: “Như vậy, mọi người có thể cho chúng tôi một tràng pháo tay, sau khi đếm ngược hoàn tất, hãy bắt đầu “nhảy” với chúng tôi, có được không?”
Tiếng vỗ tay giòn giã và một loạt tiếng “Được!!!” vang lên. Thích Phong không dừng lại mà lập tức bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn…” Tất cả khán giả bên dưới hội trường đều hô tiếp những con số về sau: “Ba –! Hai –!”
Thích Phong buông micro, để nó về chỗ cũ, liếc nhìn Lăng Khả một cái, khi tiếng “Một” vang lên, hai người đồng thời bấm ngón tay xuống phím đàn —
“Tinh tang! Tinh tang! Tinh tang!…”
Sau năm lần reo hợp âm, hai người cùng lúc cho một tay nữa nhập cuộc. Hai tay tám âm lập tức trở thành bốn tay mười hai âm, gần như không cho người nghe bất cứ một không gian trống trải nào. Khúc nhạc dùng giai điệu dứt khoát và mạnh mẽ để quét sạch màng tai của tất cả những người có mặt trong hội trường!
Ưu thế của việc chơi dương cầm bốn tay chính là như thế.
Đây không phải lối chơi thích hợp với những khúc nhạc trữ tình du dương trầm bổng, cũng không ăn nhập với loại nhạc cổ điển thần bí cao siêu. Ngược lại, nó thích hợp với việc nhấn trọng âm để ngưng kết những âm tiết vốn tinh xảo thành một chuỗi âm thanh đầy khí thế, đạt tới mức độ rung động lòng người.
— Lối chơi này dùng để diễn tấu “Jump!” đúng là thích hợp không gì sánh được.
Hơn nữa, trước khi bắt đầu đánh đàn, Thích Phong đã mở lời tạo một bước đệm thật tuyệt vời cho khúc nhạc, vừa khiến người nghe nổi lên hứng thú, vừa giúp họ không cảm thấy quá bất ngờ.
Đối với người am hiểu dương cầm mà nói, khúc nhạc tương đối gây shock này như một dòng suối âm thanh “tinh tinh tang tang” chảy vào lỗ tai, thậm chí còn mang lại cảm giác tam quan được gột rửa.
Khán giả kích động mà đứng dậy, bắt đầu vỗ tay hoặc đập vào lưng ghế theo nhịp nhạc.
Đến đoạn cao trào, mười sáu âm tiết tối đa tràn ra dưới bốn bàn tay của hai người, hòa trộn vào nhau. Giữa dòng tiết tấu phong phú sống động là hơi thở nghệ thuật không ngừng tuôn chảy… Những nốt nhạc cuối cùng mạnh mẽ tựa như muốn đập nát cả phím đàn, trực tiếp khiến cho không khí cả hội trường trở nên cuồng nhiệt và điên đảo!
Bốn phút đồng hồ ngắn ngủn, đối với những người hoàn toàn nhập tâm vào nhạc khúc như Lăng Khả và Thích Phong thì chỉ như bốn giây loáng thoáng trôi qua.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm nổ, song bọn họ vẫn chìm đắm trong cảm giác vui sướng tràn trề của màn hợp tấu lần này. Tinh thần cả hai như hợp lại, đồng loạt quên hết tất cả mọi thứ diễn ra ở bên ngoài.
Nếu suy nghĩ trong đầu khán giả có thể bắn thành sóng bình luận, vậy thì màn hình của buổi liên hoan hôm nay đã đầy kín biểu tượng cảm xúc rồi —
“A a a đậu má đậu má đậu má…”
“Nghe xong bài này tôi cảm thấy mình có thể chạy đi cứu thế giới!”
“Không hiểu sao lại muốn học lại ở trường thêm bốn năm nữa!”
“Má ơi, con muốn học dương cầm hu hu hu…”
…
Lăng Khả hạ mi, cảm nhận trái tim đang đập loạn cào cào cùng những ngón tay đánh đàn đến gần như chết lặng của mình, bỗng chốc rất là muốn khóc.
Trong nhiều năm, nhất là sáu năm học đàn ngày trước, không biết đã bao nhiêu lần Lăng Khả cảm thấy chán nản cùng bất đắc dĩ khi phải tập đàn, bao nhiêu lần cậu dùng đôi mắt chất đầy oán hận để nhìn vào hàng phím trắng đen, với một mong muốn duy nhất là mong sớm thoát khỏi nó.
Nhưng cậu thật không ngờ, thứ mà cậu từng muốn vứt bỏ nhất, lại mang tới cho cậu những điều tốt đẹp khó mà tưởng tượng được nhất.
Hàng phím trắng đen ấy đưa cậu đến học viện Âm nhạc, dẫn cậu bước tới đài truyền hình, thôi thúc cậu thi vào Đại học F… Hết lần này đến lần khác, nó đưa Thích Phong tới trước mặt cậu.
Nó cho cậu một cảm giác tồn tại không giống bình thường, cho cậu ánh mắt sùng bái và hâm mộ của người khác. Và chính giờ phút này, nó cho cậu rung động cùng cảm động.
Nhờ những phút giây hiện tại, cậu bỗng cảm thấy tất cả những nhọc nhằn cay đắng mình từng phải chịu trước đây, đều vô cùng đáng giá.
Sau khi tiếng nhạc dừng lại khoảng mấy chục giây, Lăng Khả mới đứng dậy theo Thích Phong, mờ mịt đi ra giữa sân khấu, cúi đầu cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Bên dưới xôn xao một trận. Cánh trái sân khấu xuất hiện một nữ sinh ôm hoa. Người nọ rõ ràng là đang đi về phía Thích Phong.
Trong hội trường, ngoài tiếng vỗ tay ra thì còn có rất nhiều tiếng bàn tán xôn xao cùng tiếng huýt sáo ồn ào khác nữa.
Lăng Khả đứng bên cạnh nhìn, song cũng không thấy xấu hổ. Thích Phong vốn được hoan nghênh hơn cậu, cho nên cậu đã sớm quen với cảnh tượng như vậy rồi.
Thế nhưng, cậu lại không hề nhận ra, sau khi nữ sinh đầu tiên chạy lên sân khấu, ở phía cánh phải cũng liền xuất hiện bóng dáng của một nữ sinh khác. Theo từng bước chân của cô gái này, tiếng ồn ào bên dưới hội trường lại càng vang dội hơn gấp bội.
Đến khi Lăng Khả kịp phản ứng, trong ngực đã bị nhét vào một chú gấu bông.
Lăng Khả ngẩng đầu định nhìn mặt nữ sinh nọ, song đối phương lại thẹn thùng mà ôm mặt chạy xuống khỏi khán đài…
Trong lúc mơ hồ, cậu nghe thấy một nữ sinh khác đang lớn gan tỏ tình với Thích Phong. Đáng tiếc, bên dưới quá ồn, cậu không nghe rõ được từng câu chữ. Lăng Khả nghiêng đầu, chỉ thấy trong ngực Thích Phong có một bó hoa hồng to tướng.
Cậu cảm thấy thật buồn cười, đồng thời cũng hơi hơi buồn bực. Vì sao Thích Phong được tặng hoa, mà cậu lại nhận được gấu bông?
Đúng vào lúc ấy, Thích Phong lại làm ra một hành động mà Lăng Khả hoàn toàn không thể ngờ tới — Hắn nhét bó hoa hồng kia vào trong ngực cậu, sau đó vòng tay ôm lấy cổ cậu, ghé miệng hôn cậu một cái.
Một hồi im lặng qua đi, ngay sau đó, cả hội trường vang lên những tiếng hét hệt như muốn hất tung cả nóc nhà. Trận gào thét này còn vang dội hơn cả tràng pháo tay như sấm rền khi bọn họ kết thúc bài biểu diễn.
Kế đó, không biết ai hô lên một câu “yêu nhau đi” rất có tiết tấu. Chỉ chốc lát sau, ba tiếng ấy liền vang vọng khắp hội trường một cách thực nhịp nhàng.
Lăng Khả ngây ngốc nhìn Thích Phong tặng cho cả khán phòng một cái hôn gió, sau đó dắt tay cậu bước vào bên trong cánh gà.
Mãi đến khi cả hai rời khỏi tầm mắt của khán giả ngồi dưới hội trường, lại nhìn thấy Lương Duệ Hi đang đứng xem kịch vui ở cạnh sân khấu, Lăng Khả mới khôi phục tinh thần, rút tay ra khỏi tay của Thích Phong.
Lương Duệ Hi ôm cánh tay đứng dựa vào tường, huýt sáo với hai người bọn họ, cảm thán: “Tuổi trẻ thích quá nhỉ…”
Lăng Khả: “…”
Thích Phong cười cười, hỏi: “Biểu hiện của bọn em thế nào? Không khiến mọi người xấu mặt chứ?”
Lương Duệ Hi: “Xấu mặt cái gì, quá tuyệt vời rồi. Nếu không nghe các cậu đánh đàn, tôi cũng không biết dương cầm còn có thể chơi theo kiểu ấy, cực ngầu!”
Thích Phong hưng phấn tiếp lời: “Phải không ha ha. Em thấy giai điệu của khúc nhạc này vô cùng mạnh mẽ, không ngờ cải biên thành bản dương cầm còn thu được hiệu quả rất không tồi.”
Lương Duệ Hi không đáp mà chỉ sang Lăng Khả lúc ấy vẫn chưa hoàn hồn, cười một cách quái dị, hỏi: “Nhưng cậu có thể giải thích một chút xem thế này là thế nào không?”
Thích Phong liếc nhìn Lăng Khả một cái. Ngay trong khoảnh khắc tầm mắt hai người va chạm vào nhau, dường như có một tia cảm xúc thông từ trái tim tới linh hồn rồi bắn mạnh ra ngoài. Giây kế tiếp, cả hai đồng loạt thay đổi tầm nhìn. Mà Thích Phong vốn nhanh mồm nhanh miệng, bỗng chốc biến thành người câm.
Lương Duệ Hi cũng không thật sự muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của sự việc. Hắn đoán, có lẽ Thích Phong hưng phấn quá mức nên mới hành động thân mật như vậy mà thôi. Vì thế cho nên, sau khi hỏi câu kia, hắn lại tự biên tự diễn tiếp: “Nói cho cậu biết, lần này cậu chơi lớn quá, cứ chờ mà xem, có lẽ ngày mai diễn đàn trường và báo trường sẽ đăng đầy ảnh với bài viết về chuyện cậu hôn Lăng Khả đấy.”
Quả nhiên, Thích Phong giật nảy mình: “Không thể nào?”
Lương Duệ Hi vui sướng khi người gặp họa, nói: “Ể!? Cậu nghĩ tổ nhiếp ảnh của diễn đàn trường với báo trường là đám ăn không ngồi rồi hả? Hơn nữa, ở đây còn có bao nhiêu người cầm di động quay video!” Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng, lại dùng vẻ mặt cảm thông mà nhìn hai người bọn họ: “Không tìm chết sẽ không phải chết, bốn năm tới, cho dù hai cậu có bạn gái cũng chẳng rửa sạch được mối quan hệ này đâu.”
Dứt lời, Lương Duệ Hi liền nhìn về phía Chu Diễm đang trở về sau khi giới thiệu chương trình xong, vẻ mặt tang thương như thể “anh mày đây cũng là người từng trải”.
“Thích Phong, Lăng Khả! Các cậu biểu hiện rất tốt!” Sau khi bận rộn bố trí các tiết mục kế tiếp, Trưởng ban Văn nghệ mới tranh thủ khen ngợi hai người bọn họ. Đồng thời, cô cũng không quên bảo: “Nhưng mà ba anh đẹp trai này, phiền các cậu đi chỗ khác đi. Nếu các cậu còn đứng đây, các em gái trong ban của chúng tôi sẽ không có lòng dạ nào mà làm việc mất!”
Ba người: “…”
Trưởng ban Văn nghệ chắp tay ra vẻ kính nhờ, còn nói: “Bên trái hội trường có chỗ trống, là chừa lại cho sinh viên biểu diễn xong ngồi xem chương trình. Nếu các cậu muốn xem, có thể đi vòng ra bên đó!”
Lương Duệ Hi giơ tay chỉ chỉ Thích Phong và Lăng Khả: “Cậu còn ngại náo loạn hai người bọn họ vừa gây ra chưa đủ lớn à? Nếu xuống dưới xem biểu diễn, lát nữa còn ra về được không?”
Trưởng ban Văn nghệ vỗ đầu, buồn rầu đáp: “Cũng phải…”
Lương Duệ Hi chỉ điểm: “Thừa dịp bên ngoài còn vắng người, nhanh chóng về đi.”
Thích Phong và Lăng Khả cũng không có lòng dạ nào để xem biểu diễn, nhanh chóng tiếp thu lời khuyên được đúc kết từ kinh nghiệm của người đi trước, ngoan ngoãn vào phòng hậu trường thay quần áo.
Suốt dọc đường hai người không nói năng gì. Đến khi vào phòng, bọn họ vẫn quay lưng về phía nhau để cởi lễ phục. Dường như cả hai đều nghĩ, chỉ cần mở miệng sẽ đánh vỡ loại bình thản giả dối này, khiến cho sự việc lại càng trở nên khó tháo gỡ.
Lúc chuẩn bị rời đi, Lăng Khả đảo mắt nhìn qua con gấu bông và bó hoa hồng đặt trên bàn hóa trang. Sau đó cậu triệt để 囧.
Vùng má sát mang tai bị Thích Phong hôn lúc nãy vẫn còn nóng rát. Cậu thật sự không thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“À, ban nãy…” Cuối cùng, Lăng Khả lấy hết dũng khí mở miệng trước. Kết quả, cậu vừa thốt ra ba tiếng, Thích Phong đã quay đầu lại, tỏ vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá.”
Lăng Khả gật gật đầu. Cậu nghĩ, giữa trai thẳng với nhau, đánh mông còn chẳng là gì thì hôn má một chút có đáng kể gì đâu. Lại nói, lúc ấy bầu không khí quả thực vô cùng kích động…
Vì thế cho nên, Lăng Khả ra vẻ rộng lượng, nói: “Không sao, tôi không để ý.”
Không khí dịu đi một chút, nhưng vẫn có cái gì đó hơi khác thường.
Lăng Khả liếc nhìn bó hoa hồng một lần nữa, cầm lên đưa cho Thích Phong: “Này.”
Không ngờ Thích Phong lại bảo: “Tặng cậu mà.”
“…?” Lăng Khả còn tưởng ban nãy Thích Phong đưa cho mình là vì muốn nhờ mình cầm hộ.
Cậu nhìn tấm thiệp kẹp giữa bó hoa, mở miệng: “Bên trong còn có thư nữ sinh kia viết cho cậu đấy.”
Thích Phong ghé sát lại, trực tiếp rút thiệp, mở ra, liếc nhìn một cái. Sau đó, hắn xé nhỏ tấm thiệp rồi tiện tay bỏ vào thùng rác bên cạnh ngay trước mặt Lăng Khả.
Lăng Khả: “…”
Dù rất thích hành động của Thích Phong, song cậu vẫn phải giả vờ đứng đắn mà hỏi một câu: “Tốt xấu gì cũng là tấm lòng của người khác, vì sao lại tặng cho tôi?”
Thích Phong nghĩ nghĩ một chút, cười nói: “Bởi vì lúc đứng trên sân khấu, tôi cảm thấy cậu cứ nhìn chằm chằm bó hoa trên tay tôi, có vẻ như là rất rất muốn.”
Lăng Khả: “… …” Thúi lắm!
Thấy vẻ mặt Lăng Khả hơi vặn vẹo, Thích Phong vội nói: “Cũng tặng cho cậu rồi, cậu đừng trả lại cho tôi. Ngoài ngày nhà giáo và ngày của mẹ ra, đây là lần đầu tôi tặng hoa cho người khác, cậu nhất quyết đòi trả lại, tôi cũng mất mặt quá rồi… Nếu vẫn thấy ngại, vậy cậu tặng con gấu cậu nhận được cho tôi đi.” Nói xong, hắn tự động xách con gấu bông trên bàn lên: “Được rồi, vậy là hòa nhé?”
—
N hạc dạo:
(Một)
Lăng Khả ôm gấu bông: “Vì sao tôi không có hoa?” (mất mát)
Thích Phong: “Này, tặng cậu.” (khuyến mại một nụ hôn)
Lăng Khả: “…” (/////)
(Hai)
Thích Phong: bla bla bla bla (nói liên hồi)
Lương Duệ Hi chỉ vào bó hoa trong ngực Lăng Khả: “Giải thích một chút xem.”
Thích Phong: “…” (im lặng như gà)
Lăng Khả: “Con mẹ nó, rốt cuộc cậu có ý gì? Cậu mau nói rõ ra đi!” ( ╯ ////) ╯ ︵ ┻━┻
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
129 chương
16 chương
73 chương
12 chương
92 chương
109 chương