Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Thích Phong đơn phương đồng ý biểu diễn, đồng thời cũng kéo Lăng Khả xuống nước theo. Giáo viên hướng dẫn của khoa hẹn gặp riêng bọn họ, cố ý nói cho họ nghe về buổi dạ tiệc chào mừng tân sinh viên sắp tới.
Tuy dạ tiệc lấy danh nghĩa chào mừng sinh viên mới, nhưng từ quy mô cho đến tầm quan trọng, gần như ngang hàng với liên hoan văn nghệ toàn trường.
Vì thế cho nên, chẳng những Thích Phong, Lăng Khả đại biểu cho thế hệ sinh viên cùng khóa lên sân khấu biểu diễn, mà còn đại biểu cho toàn bộ học viện Báo chí thể hiện tài năng. Đó chính là lý do vì sao giáo viên hướng dẫn hy vọng bọn họ nắm chắc cơ hội, bộc lộ hết sức mình.
Lời giáo viên nói khiến cho cả hai cảm thấy trách nhiệm đè nặng trên vai. Cuối cùng, Lăng Khả cũng chỉ có thể kiên trì cố gắng.
Trưởng ban văn nghệ là người thuộc phái hành động, sau khi tới tìm Lăng Khả và Thích Phong, ngày hôm sau đã lập tức bố trí được phòng tập dương cầm cho cả hai người.
Vào ngày nhận được chìa khóa phòng âm nhạc, Lăng Khả và Thích Phong liền đi tới đó, định xem thử đàn và tìm kiếm một chút cảm giác.
Đại học F không có học viện âm nhạc cũng như các khoa nghiên cứu nhạc cụ chuyên nghiệp. Nhưng một ngôi trường to như vậy, cũng không đến nỗi không có nổi một cây dương cầm. Tầng dưới cùng của tòa nhà hội trường có bốn, năm phòng đàn, nghe nói được chuẩn bị cho các hoạt động văn nghệ và một số giảng viên yêu thích dương cầm. Có điều, nơi đó không cho phép sinh viên tự tiện bước vào.
Có thể vì yếu tố riêng tư, cho nên không gian phòng đàn rất nhỏ và kín, diện tích còn chưa bằng một nửa phòng ký túc xá của bọn họ.
Trong phòng có một chiếc dương cầm đứng (1) được kê sát tường, một cái bàn nhỏ để đặt đồ đạc riêng tư. Phía trên cái bàn còn có một giá sách treo tường xinh xắn, trên giá có mấy quyển nhạc phổ. Cạnh đàn là một chiếc ghế dài. Ngoài ra không còn gì khác cả.
(1) Dương cầm đứng còn gọi là Piano Upright, là loại piano cơ nhỏ gọn. Hình minh họa:
<img alt="" src="http://www.tieuhoangthu.com/wp-content/uploads/2018/03/C24-CT1-300x300.jpg" data-pagespeed-url-hash=3045241663 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Một căn phòng chưa đầy sáu mét vuông như vậy, một người đi vào còn đỡ, hiện giờ lại có tận hai thanh niên chen chúc nhau, đương nhiên là tương đối chật chội.
Hơn nữa, phòng đàn cách âm rất tốt, cửa vừa đóng lại, hai người liền có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
… Thế này thật là xấu hổ.
Riêng tư, cách âm, ở chung một phòng… Lăng Khả đã không khống chế được mà bắt đầu tưởng tượng ra một vài chuyện “kiều diễm”.
Có trời mới biết, mấy ngày nay cậu phải mất bao nhiêu sức lực mới khôi phục được cái tâm tính “kệ mẹ đời” trước khi gặp Thích Phong. Kết quả, vừa đối mặt với hắn trong căn phòng nhỏ, cậu liền bị đánh về nguyên hình chỉ trong nháy mắt!
Lăng Khả vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn trời sinh của Thích Phong đối với mình…
“Ặc, gian phòng này nhỏ thật đấy.” Mỗi lần tiếng nói mang theo từ tính của đối phương vang lên bên tai, các tế bào trên thân thể Lăng Khả lại làm phản tập thể, cả đám hưng phấn đến mức lập cập run lên.
Cậu chấp nhận số phận mà kéo ghế đàn ra, mở hệ thống ngụy trang trai thẳng toàn diện một lần nữa.
Một cái ghế đàn dài bảy mươi lăm centimet, tuy nói đủ chỗ ngồi cho hai người, nhưng với cơ thể hai thanh niên mười tám tuổi vẫn là quá chật.
Có lẽ Thích Phong cũng cân nhắc đến vấn đề này, nên liền bảo Lăng Khả: “Cậu thử trước xem sao?” Dứt lời, hắn liền ngồi xuống cái ghế vuông nhỏ ở bên cạnh.
Điều ấy khiến tinh thần Lăng Khả buông lỏng ra một chút.
Chơi dương cầm chẳng những là một kỹ thuật sống, mà còn là một kỹ thuật sống yêu cầu luyện tập thường xuyên. Vài ngày không chơi tay sẽ không thuận, nhiều năm không đánh, bất kể lúc trước kỹ thuật tốt đến đâu thì giờ cũng chẳng khác tay tàn là bao.
Nếu không phải Lăng Khả có hơn mười năm luyện đàn, đúng là không thể dám chắc có khả năng luyện thành thục một khúc nhạc trong vòng hai tuần, chứ đừng nói đến chuyện hợp tấu cùng người khác.
Lăng Khả tùy tiện đánh chuỗi luyện ngón của Hanon (2). Rất nhanh sau đó, mười ngón tay cậu lần lượt lướt trên những phím đàn thấp đến cao.
(2) Charles-Louis Hanon: nhà soạn nhạc người Pháp.
Hai tháng không đánh, vừa mới động tay, cậu liền cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Lăng Khả đánh hai vòng, gần như thử hết tám mươi tám phím đàn, sau đó mới nghiêng đầu nói với Thích Phong: “À, hình như lò xo không nhạy lắm…” Cậu ấn vài nốt Mi ở quãng thấp, lại bảo: “Âm thanh dương cầm của Yamaha cũng không tồi.”
Có thể vì quá lâu không có người sử dụng, nên cây đàn cần được điểu chỉnh lại dây âm cho chuẩn. Tuy nhiên, đối với việc luyện tập mà nói thì nó đã quá ổn rồi.
“Đừng thử âm nữa, đánh một khúc nghe thử đi.” Thích Phong cười với Lăng Khả.
Trái tim Lăng Khả bỗng nảy lên. Cậu cúi đầu nhìn bàn phím, suy nghĩ trong chốc lát rồi lập tức ấn xuống phím đàn.
Thích Phong nghe một chút, rất nhanh liền nhận ra đối phương đang đánh bản “Sonata Ánh trăng” của Beethoven. Khúc nhạc kinh điển này, khi còn nhỏ hắn cũng từng luyện qua.
Từ đó có thể thấy, căn bản của Lăng Khả rất chắc, chỉ là… hơi thiếu cảm xúc khi biểu diễn.
Có lẽ vì Thích Phong được nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp đào tạo từ lúc nhỏ, cho nên so với các kỹ thuật căn bản, hắn càng tập trung tinh thần vào việc cảm nhạc và thể hiện cảm xúc khi đánh đàn hơn.
Lúc hắn đang lắng nghe một cách say mê, tiếng đàn đột ngột thay đổi, biến thành… một nhạc khúc khác.
Thích Phong hơi sửng sốt, đồng thời cũng thấy khá là kỳ quái. Đang đánh hay như thế, tại sao người kia bỗng nhiên đổi sang bản “Sonata Ngẫu hứng” rồi?
Lăng Khả tỉnh mơ lướt tay trên phím đàn, nhưng trong lòng lại vô cùng không yên ổn.
Cậu biết loại thăm dò này tương đối ngu xuẩn, nhưng vẫn không nhịn được…
Cậu muốn thông qua việc tái hiện lại cảnh tượng năm nào để nhắc Thích Phong nhớ tới lần hợp tấu ngày xưa.
Nhưng mà, sau khi đánh xong, Lăng Khả quay đầu nhìn Thích Phong, chỉ thấy ngoài vẻ say mê ra thì trên mặt đối phương không có chút cảm xúc nào khác cả.
Thích Phong nhanh chóng khôi phục tinh thần, sau đó còn nghiêm túc biểu đạt ý kiến của mình: “Cậu chơi Khúc ngẫu hứng hay hơn bản Sonata trước rất nhiều, đặc biệt cuốn hút.”
Lăng Khả nhíu mày… Chỉ vậy?
Thích Phong nghĩ nghĩ, lại nói: “Bản Sonata Ánh trăng cũng không tồi, cảm giác căn bản của cậu rất chắc, nếu đổi lại là tôi, chắc phải nhìn nhạc phổ mới đánh được.”
Lăng Khả rũ mắt, không nói gì thêm nữa. Kết quả của việc thăm dò hiển nhiên đã khiến cậu phải thất vọng, song cậu không thể biểu hiện ra ngoài.
Cậu còn tưởng, nếu Thích Phong nhớ ra, nhắc tới chuyện năm năm về trước, cậu sẽ tỏ vẻ: Ồ, vừa khéo tôi cũng đi thi.
Kế tiếp, Thích Phong sẽ biết, bọn họ đã sớm gặp mặt…
Đây là loại phát triển khiến người ta hứng phấn tới mức nào.
… Chỉ là giờ đã xôi hỏng bỏng không hết cả.
Cái tên ngốc Thích Phong này, thực sự đã hoàn toàn quên mất cậu.
Lăng Khả lặng lẽ thở dài ở trong lòng. Kế đó, hai người đổi vị trí, Thích Phong đánh đàn, cậu ngồi nghe.
Thích Phong chọn một nhạc khúc trữ tình. Tuy Lăng Khả chưa bao giờ nghe qua nhạc khúc này, nhưng phân tích từ tiết tấu, xem ra cũng không cần kỹ thuật cao siêu nào cả. Thậm chí, nó còn đơn giản đến mức Lăng Khả nghe thêm mấy lần là có thể đánh ra.
Thích Phong đánh xong, hưng trí bừng bừng mà quay đầu chờ đợi đánh giá của Lăng Khả. Kết quả, đối phương liền thản nhiên cho hắn ba tiếng: “Cũng không tệ.”
Dù Thích Phong rất nhập tâm, mà âm điệu bản nhạc cũng vô cùng êm tai, song, tất cả những thứ ấy đều không thể đả động Lăng Khả. Hơn nữa, cậu vừa mới chịu đả kích không nhỏ, căn bản không thể nào nhiệt tình quá mức với Thích Phong.
Một hồi im lặng quái dị qua đi, Thích Phong ngượng ngùng hỏi: “Đến lúc đó chúng ta chơi bản nào thì tốt?”
Lăng Khả nhíu mày, ngẫm lại một chút, cuối cùng vẫn không từ bỏ ý định, nhắc nhở một câu: “Ngoài dương cầm ra, cậu còn biết chơi nhạc cụ nào khác không?”
Thực tế thì Lăng Khả rất muốn trực tiếp hỏi Thích Phong rằng cậu có thể kéo vĩ cầm không.
Nhưng không thể. Nếu cậu hỏi vậy, sự thật cậu đã gặp gỡ đối phương từ nhiều năm trước đó, thậm chí còn nhớ rõ người ta, sẽ lộ ra.
Thích Phong thản nhiên trả lời: “Không, tôi chỉ học dương cầm thôi.”
Lăng Khả hơi ngạc nhiên.
Tuy cậu biết Thích Phong có anh trai song sinh, nhưng đối phương đã từng nói anh hắn luôn sống ở nước ngoài, cho nên cậu căn bản không hề hoài nghi, người mà mình gặp vào năm năm trước có phải là Thích Phong thật hay không.
Do đó, khi nghe Thích Phong nói “không”, Lăng Khả chỉ cảm thấy buồn bực, thất vọng, và một chút cảm giác ảo não vì bị lừa dối.
— Rõ ràng hắn biết chơi violon, vì sao phải nói dối mình?
Nhận thấy sắc mặt Lăng Khả hơi tối đi, Thích Phong chợt hoảng hốt không rõ lý do. Hắn bất an hỏi: “Cậu cảm thấy… tôi đánh đàn không tốt lắm à?”
Lăng Khả lập tức trả lời: “Không phải.”
Thích Phong: “…”
Không khí đông cứng lại một lần nữa. Trong phút chốc, cả hai đều không biết phải nói gì.
Khi hai người ở cùng một chỗ, người làm nóng không khí luôn là Thích Phong, Lăng Khả hơi ngầu một chút, thế nhưng bình thường cũng không khiến người khác cảm thấy khó giao lưu.
Nhưng hiện giờ, ngay cả Thích Phong cũng chẳng tìm ra cách để làm dịu bầu không khí.
Hắn hít sâu một hơi, quyết định – so với việc tiếp tục chuyện trò trong khó xử, không bằng nói hết những tầng sóng ngầm mâu thuẫn cuồn cuộn trong lòng suốt mấy ngày nay.
“Lăng Khả,” Thích Phong nhìn về phía đối phương, hỏi: “Có phải gần đây cậu đang né tránh tôi?”
Đang đắm chìm trong suy tư, nghe vậy, Lăng Khả suýt nữa nhảy dựng lên.
Cậu đột ngột ngẩng đầu, định phủ nhận theo bản năng, nhưng đụng phải ánh mắt vô cùng nghiêm túc của đối phương, lời nói dối lại không thốt ra được nữa.
Trong nháy mắt, Lăng Khả lại cảm thấy bản thân cũng không ra gì cả.
Cậu bực vì Thích Phong lừa gạt mình, nhưng bản thân cậu có nói dối Thích Phong không? Ngay từ lần đầu gặp lại ở trong ký túc xá, cậu đã luôn che giấu chuyện mình biết hắn, thậm chí là thích hắn.
Nếu một người phải nói dối một chuyện gì đó, chắc chắn là do người ấy có nỗi khổ trong lòng.
Lăng Khả thầm nghĩ, có lẽ vì một khúc mắc nào đó mà Thích Phong đã quyết định sẽ không bao giờ chơi vi-ô-lông nữa? Cũng như cậu, vì không muốn Thích Phong ghét mình nên mới che giấu vấn đề tính hướng của bản thân…
Cậu hơi nghiêng đầu, né tránh tầm mắt của Thích Phong, nhưng không trực tiếp phủ nhận câu hỏi của hắn.
Thấy thế, Thích Phong lập tức trở nên căng thẳng. Hắn bắt lấy manh mối, tiếp tục truy hỏi: “Là vì… tối đó cậu thấy tôi đi cùng Tiêu Chỉ, nên hiểu lầm cái gì à?”
Lăng Khả thấp thỏm mà mím chặt môi.
Thích Phong thở phào một cái, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên, Lăng Khả đã hiểu lầm hắn thành một thằng đàn ông cặn bã.
Đã biết nguyên nhân, đoạn nói chuyện kế tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thích Phong lại giải thích một lần nữa: “Tôi và Tiêu Chỉ, thật sự không có gì không trong sáng cả… Từ đầu tôi đã biết chị ấy có bạn trai. Ngày đó, tôi chỉ mời chị ấy ăn một bữa cơm hết sức bình thường, địa chỉ và thời gian đều do chị ấy chọn. Chuyện này, bạn trai chị ấy cũng biết.”
Đầu óc Lăng Khả rối như tơ vò. Dù việc Thích Phong giải thích khiến cậu rất vui, nhưng nỗi băn khoăn trong lòng cậu hiện giờ chính là – vì sao Thích Phong lại cố chấp muốn giải thích quan hệ giữa hắn và Tiêu Chỉ với cậu đến như vậy?
Thích Phong không đọc được những suy tư trong đầu Lăng Khả, tiếp tục nói: “Cậu đừng xem tôi như loại… cầm thú muốn… nhúng chàm tất cả con gái trên đời.” Sợ sức mạnh của ngôn ngữ đơn giản không đủ, hắn còn phối hợp động tác tay, giải thích đến thực gian nan, mà thái độ cũng có thể nói là chân thành hiếm thấy.
“Con người của tôi, tuy vẫn luôn được nữ sinh yêu thích, nhưng không phải ai tôi cũng có thể… Bất kể cậu có tin hay không, dù sao thì, cho đến tận bây giờ, tôi cũng chưa hề có dù chỉ là một cô bạn gái…”
Lăng Khả: “…”
Nói xong mấy câu này, Thích Phong cũng rất là xấu hổ.
Chắc chắn hắn sẽ không nói thế trước mặt người khác, nhất là đám Thẩm Nhạc Triết và Triệu Tư. Đẹp trai cao ráo, lại có vẻ biết dỗ dành con gái, nhưng vẫn là một xử nam bé nhỏ ngây thơ – đây tuyệt đối là một chuyện có thể khiến đám bạn hắn cười đến rụng răng.
Nhưng đối với Lăng Khả, Thích Phong chỉ muốn phô bày phương diện chân thật nhất của mình. Hắn không hy vọng đối phương sẽ hiểu lầm mình là người không tốt, để rồi bắt đầu né tránh.
Nhìn Lăng Khả bỗng lộ ra vẻ mặt ngây người hiếm thấy, Thích Phong như được ủng hộ, được đà mà tung ra “đại chiêu”: “Tôi, ngay cả nụ hôn đầu cũng vẫn còn đấy.”
—
N hạc dạo:
(Một)
Thích Phong: “Chơi rất tốt!”
Lăng Khả: “Chỉ… có vậy?”
Thích Phong: “???” Vì sao được khen mà cậu ta còn lộ ra vẻ mặt mất mát?
Lăng Khả: “Cậu, có thể cút được rồi.”
Thích Phong: “Khả Khả, tôi đã làm sai cái gì!! QAQ”
(Hai)
Thích Phong đánh xong.
Lăng Khả: “Cũng không tệ.”
Thích Phong: “…” Hu hu hu, tôi dùng tất cả tình cảm để đánh đàn, cuối cùng chỉ được ba tiếng đó thôi sao?
(Ba)
Lăng Khả: “Ngoài dương cầm ra, cậu còn biết chơi nhạc cụ nào khác không?”
Thích Phong: “Không.”
Lăng Khả: “Lừa đảo, cút.”
Thích Phong: “Khả Khả, tôi lại làm sai cái gì!!! QAQ”
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
129 chương
16 chương
73 chương
12 chương
92 chương
109 chương