Tôn phu nhân… Lâm Xuân Mỹ luôn cảm thấy cái xưng hô phu nhân này nghe cũ xì như mấy tiểu tư sản thời xưa, nghe có chút ê răng. Ngoại trừ hai vợ chồng trí thức nhà học Lục kia, sẽ không còn ai dùng mấy từ ngữ cải lương như vậy mà gọi bà ta. Lúc hai vợ chồng họ đến Phố Tây, mọi người ở đây đều ngạc nhiên. Ở phố Tây toàn là nhà cửa do tổ tiên để lại, chỉ có hai vợ chồng họ Lục ra tay mua luôn một căn nhà lớn. Mọi người cũng chỉ gọi bọn họ là Lục tiên sinh, Lục phu nhân chứ ngoài ra thì không biết gì nhiều hơn. Hai người lớn lên đều dễ nhìn, khí chất cũng không giống mấy kẻ nhà giàu mới nổi. Ai chào hỏi bọn họ, bọn họ đều lễ phép đáp lại. Nhưng nếu tò mò chuyện trong nhà, hai người họ đều là lảng tránh không nói. Càng thần bí càng khiến người ta tò mò. Lai lịch, quê quán, bối cảnh gia đình của họ bị hàng xóm nghị luận không ít. Lâm Xuân Mỹ đương nhiên cũng chú ý tới họ. Bà ta luôn tự hỏi vì cái gì mà Lục phu nhân lại tốt số như vậy. Tìm được ông chồng đẹp trai, chăm vợ lại có tiền, không những vậy còn sinh được con trai. Đúng là, đồng nhân bất đồng mệnh. (cùng là người nhưng số mệnh khác nhau) Lúc đó Tôn Tiền đang cho vay nặng lãi, Lâm Xuân Mỹ cũng giúp đỡ gã. Lúc ấy thấy một con dê béo này tự đưa mình đến cửa, không làm thịt thì đâu phải tính cách của hai người nữa. Tôn Tiền lên kế hoạch, tính toán đủ đường cuối cùng cũng lừa gạt đến căn nhà của Lục tiên sinh. Sau đó không lâu, Lục tiên sinh lái xe đưa Lục phu nhân đi tái khám. Phanh xe xảy ra vấn đề, tông trúng vào một chiếc xe tải, hai người chết ngay lúc đó… “Tôn phu nhân, bà đang nghĩ gì vậy?” ‘Tôn Tiền’ cầm văn kiện trên bàn nâng cằm Lâm Xuân Mỹ lên: “Có phải cảm thấy thực có lỗi với chúng tôi không?” Lâm Xuân Mỹ trong nháy mắt hỏng mất rồi, gào khóc: “Tôi không cố ý hại mấy người…” ‘Tôn Tiền’ nghe xong tiền căn hậu quả (đại ý là toàn bộ câu chuyện từ nguyên nhân đến kết quả) liền sửng sốt, chân tướng là như vậy sao? [Chân tướng? Chân tướng gì? Sao t không thấy chân tướng gì cả?] Chẳng qua vì ghen tị nên đi huỷ diệt cuộc đời của người khác. Người so với quỷ quả thật còn đáng sợ hơn nhiều. “Tôn phu nhân.” ‘Tôn Tiền lướt đến phía trước, bởi vì bị người khác nhập nên nguyên bản khuôn mặt đầy mỡ thoạt nhìn lại mang theo vài phần thanh lãnh ngạo khí. “Tiếp theo bà liền làm theo lời tôi nói, hiểu không?” Lâm Xuân Mỹ trố mắt gật đầu: “Dạ, Lục tiên sinh…” … Lúc Thẩm Kỳ Niên từ trong phòng bay ra, tất cả quỷ đứng ở cửa đều đang mỏi mắt trông chờ. Lục Du tiến lên trước, cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Kỳ Niên một chút, không nhìn ra được gì cả. “Nhiệm vụ thế nào?” Ánh mắt Thẩm Kỳ Niên phức tạp liếc nhìn Lục Du một cái: “Ngày mai cậu sẽ biết.” Nhóm du quỷ bên cạnh nghe thấy vậy liền biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Bọn họ hiểu được, đương nhiên Lục Du cũng hiểu được. Lục Du vỗ vỗ tay, triệu tập chúng quỷ lại nói: “Tôi mua nhang thơm cũng nến tốt nhất về mời mọi người ăn. Còn thù lao, tôi sẽ đem giấy tiền vàng mả đốt cho mọi người ha! Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi!” “Không vất vả, không vất vả, chơi vui lắm…” “Lục tiên sinh, lần sau còn có mấy mối làm ăn kiểu này, nhất định phải tới tìm chúng tôi nha…” “Đúng đó đúng đó, nói tới làm chuyện ma quái, chúng tôi là chuyên nghiệp nhất!” … Nhóm du quỷ cứ ngươi một câu ta một câu mà cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, Lục Du nhìn bọn họ mỉm cười. Cười cười một hồi liền phát hiện những gương mặt trước mắt ngày càng mơ hồ, Lục Du chưa kịp suy nghĩ cẩn thận cả người đã lâm vào hôn mê… … Ngày hôm sau, Lục Du tỉnh lại trên giường của mình. Tay chân cậu có chút bủn rủn vô lực, đầu cũng có chút đau lại trì độn một hồi. Cố gắng nhớ lại, Lục Du chỉ nhớ nổi mình chờ Thẩm Kỳ Niên đi ra xong thì hôn mê luôn. Còn sau đó xảy ra chuyện gì, cậu làm sao về được nhà, một chút ấn tượng cậu cũng không có. Lục Du muốn tìm Thẩm Kỳ Niên để hỏi cho rõ ràng. Mới từ trong phòng ngủ đi ra liền thấy lão Trương cùng với Tiểu Tả quy củ ngồi trên ghế salon, không nói tiếng nào. Trên người lão Trương mặc áo cà sa, đeo phật châu, trong tay còn cầm cuốn kinh Kim Can. Tiểu Tả thì mặc đạo bào, cầm phất trần, phía sau còn đeo một cây kiếm gỗ đào. “Ăn mặc màu mè như vậy, hai người đi cosplay hả?” Lục Du nhún vai, tỏ vẻ hoài nghi với khiếu thẩm mỹ của hai người bọn họ. Lục Du vừa nói chuyện vừa đi qua tủ lạnh lấy sữa trong tủ ra uống. Lão Trương với Tiểu Tả vừa thấy Lục Du liền như được sống lại. Bọn họ cười cười với Lục Du, đưa tay vẫy vẫy cậu: “Buổi sáng tốt lành. Giữa bọn anh với Thẩm tiên sinh hình như có chút xíu hiểu lầm, cậu có thể nói cho bọn anh biết Thẩm tiên sinh đang ở đâu không…” “Đang ngồi ngay đối diện hai người kìa.” Lục Du không hiểu lý do, chỉ chỉ một cái sô pha. “Còn đang nhìn mấy người mà cười kìa!” Đệt mịa! Phật châu trong tay lão Trương run rẩy kịch liệt, lão cười gượng với cái sô pha rỗng tuếch: “Thẩm tiên sinh, đây thật sự là hiểu lầm thôi. Ngài đại nhân có đại lượng (là người lớn thì rộng lượng), đừng so đo với chúng tôi nha?” Lục Du đi tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kỳ Niên, hướng hai người kia hất hất cằm: “Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Kỳ Niên cũng cũng nhếch cằm, tầm mắt dừng lại bộ đồ trên người lão Trương với Tiểu Tả: “Cũng không có gì, chỉ là rạng sáng ba giờ không ngủ được nên chạy tới bắt quỷ.” Lão Trương với Tiểu Tả không nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên, cũng không nghe được những gì hắn nói. Lục Du vừa mở miệng nói, lão Trương liền tưởng hỏi mình nên vội vàng nói vanh vách ra… Thì ra hôm đó lão Trương cùng Tiểu Tả sau khi ra ngoài cũng không có chạy trốn đi đâu hết. Nghĩa khí huynh đệ làm bọn họ cảm thấy mình nhất định phải giúp Lục Du. Nếu như không tận mắt chứng kiến những sự việc không thể giải thích được, có lẽ bọn họ còn cho rằng Lục Du đang nói giỡn hoặc thần kinh có vấn đề rồi. Thế nhưng sau khi kín đáo quan sát, bọn họ phát hiện hình như Lục Du có thể thấy quỷ… Làm gì có người nào bình thường lại nói chuyện với không khí. Đối phó người bọn họ còn làm được, chứ đối phó quỷ bọn họ chẳng có cái kinh nghiệm khỉ khô gì hết. Lão Trương so sánh giá cả một hơi, cuối cùng mua mấy món đồ trừ tà của Phật giáo, Đạo giáo trên Taobao… Không phải chỉ là một tên quỷ vừa mới chết sao, bọn họ là hai thằng đàn ông hơn nữa còn có một đống pháp khí, chắc chắn trấn trụ được. Hai người tự cho là chuẩn bị chu toàn vạn phần liền về nhà. Lão Trương lấy từ trong túi ra một chai nước mắt trâu, đổ ra tay xoa lung tung lên mắt rồi ném chai cho Tiểu Tả: “Hồi nữa thấy quỷ đừng có sợ quá, lúc trước hắn cũng là người thôi, không có gì ghê gớm hết.” Tiểu Tả có chút bất đắc dĩ nói: “Em ổn mà, nhưng mà Trương ca ơi, móng lừa đen (*) với bánh bao chắc là mùi vị khác nhau mà phải không…” (*) móng lừa đen: hình như là mấy đồ vật trừ tà. Lão Trương vốn cho rằng mình đang gặm bánh bao, Tiểu Tả nói lão mới phát hiện mình đang gặm móng chân lừa. Lão lấy pháp khí ra ôm trước ngực, tim muốn dừng đập hét lớn: “Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Hoàng Hà đang gào thét…” (Một câu hát trong China people’s volunteer amy. Lên gg tìm được cái tên này đã cảm thấy vô cùng may mắn a. Không hiểu sao tác giả lựa mấy bài cũ đến không thể cũ hơn được nữa. Link: s:// .youtube.com/watch?v=0hpxXhE4Tp0) Tay lão Trương run rẩy dữ dội, tra mãi mà chìa khoá không vô được ổ khoá. Ngay lúc lão đang tự xướng ca cổ vũ chính mình, cửa bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra từ bên trong. Lão Trương giật mình kinh hãi, quăng luôn cái móng lừa đen lẫn cái bánh bao ra đằng sau. Đợi nửa ngày lại không nghe được động tĩnh gì trong nhà hết. “Tiểu Tả, có nhìn thấy cái gì không?” Tiểu Tả lắc đầu: “Tối thui, không nhìn thấy được cái gì hết.” Hồi sau, hai người đành phải sờ soạng trong bóng tối mà bước vô nhà. Thẩm Kỳ Niên an vị ở phòng khách, nhìn bọn họ “thi pháp” khắp căn phòng hình tứ giác. Có lúc hắn nổi ý xấu muốn chơi đùa liền ném quả táo hoặc vỗ vỗ vai bọn họ… Làm quỷ thật sự quá nhàm chán, lâu lâu kiếm trò để chơi cho qua thời gian cũng không tồi nha. Lục Du nhìn đôi mắt đen xì của hai người bọn họ, trong nhất thời cảm thấy không còn gì để nói. Lẽ ra bạn bè quan tâm mình như vậy, cậu phải cảm động lắm mới phải. Nhưng mà nghe bọn họ nói một đống chuyện ngốc X như vậy, Lục Du lại nhịn không được hoài nghi rằng: Bạn bè của mình thật sự có thể ngu được như vậy luôn? “Được rồi, được rồi, đem đống quần áo này đi thay ra rồi đi ngủ đi.” Mệt mỏi hơn nửa ngày, lão Trương với Tiểu Tả tất nhiên không phản đối ý kiến này, bọn họ khoát khoát tay tạm biệt với cái sô pha đối diện. Lục Du thật bất đắc dĩ chỉ ra ban công: “Bây giờ hắn đang ở đằng đó.” Quào, bay cũng nhanh quá đi. Lão Trương với Tiểu Tả giật giật khoé miệng, lủi về phòng mình nhanh như một cơn gió. Lục Du bước tới ban công, cùng đứng sóng vai với Thẩm Kỳ Niên. Mặt trời hôm nay đặc biệt chói chang, Thẩm Kỳ Niên đang đứng chỗ bóng của bức màn cửa. Hắn không chịu nổi ánh sáng mãnh liệt như vậy. Lục Du thì lại đang đứng dưới ánh mặt trời, nắng chiếu trên người ấm áp dễ chịu khiến người ta cảm thấy thả lỏng. “Hôm qua sao tôi về nhà được?” Thẩm Kỳ Niên im lặng một chút, sau đó nói mơ hồ: “Thì cứ như vậy mà về.” Như vậy về là làm sao về? Lục Du quay đầu lại nhìn Thẩm Kỳ Niên, trong ánh mắt mang theo chút tò mò tìm tòi: “Hửm?” Thẩm Kỳ Niên liếm liếm môi, thanh thanh cổ họng xong mới giơ tay ra: “Anh cứ như vậy ôm em về.” (Mạn phép đổi xưng hô của Thẩm thiếu) Lục Du rũ mắt xuống nhìn tư thế hai tay của Thẩm Kỳ Niên, trong lòng có chút không ổn: “Anh làm vầy là… ôm công chúa?” Thẩm Kỳ Niên gật đầu: “Ừm.” “Anh cứ như vậy ôm tôi từ phố Tây đi đường cái về nhà?” “Không phải đi về mà là bay về.” Thẩm Kỳ Niên cực kỳ nghiêm túc sửa lời. “Đi bộ phí thời gian lắm, anh bay rất nhanh…” Lục Du cảm thấy đầu càng lúc càng đau… Cho nên đây là cậu một thằng đàn ông, cứ vậy bay trên đường cái vào lúc nửa đêm, bay từ phía Tây thành phố về phía Đông thành phố. Nếu như bị mấy cơ quan có liên quan gì đó phát hiện, chắc chắn sẽ bị bắt lại nghiên cứu một phen a. Lục Du muốn nói rất nhiều, nhưng mà bây giờ cái gì cũng không nói ra được. Cậu dùng sức ấn ấn huyệt thái dương, thở dài hỏi: “Tại sao tôi bị ngất vậy? Sức khoẻ tôi đó giờ vẫn luôn tốt, có phải có liên quan tới anh không?” Thẩm Kỳ Niên nghe tới đây thì mất tự nhiên, giơ tay lên kéo kéo tấm màn cửa. Lục Du bước tới, đưa tay nắm cổ áo hắn, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của hắn: “Anh nói coi, có phải liên quan tới anh không?” Thẩm Kỳ Niên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay cậu ý bảo cậu buông ra. Lục Du nhếch cằm, mắt sáng như đuốc: “Là tại vì anh đúng không?” Thẩm Kỳ Niên nhếch miệng, giống như đã đưa ra một quyết định gì đó. Hắn thuận thế kéo Lục Du, nhắm mắt lại liền hôn lên. (thực ra câu này là nhắm mắt tim đập hôn lên nhưng anh là quỷ a, tim đập cái méo thế nào được?) Nha, anh lấy anh ra trả cho em nè.<img src="http://sstruyen.com/images/data/18430/chuong-10-co-an-tinh-khac-1547610310.711.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=1422074114 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>