Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 28 : Thân thể biến hoá kỳ quái

Loại chuyện lừa hôn kiểu này, mấy người Lục Du lúc đó đã dám làm thì đương nhiên cũng đã chắc chắn là không để lại dấu vết. Từ lúc minh hôn tới giờ cũng đã được một thời gian rồi, bên Thẩm gia vẫn luôn không phản ứng gì hết. Mấy người Lục Du còn tưởng việc này cứ thế cho qua luôn rồi chứ. Không cần biết là Thẩm gia muốn giữ mặt mũi hay có nguyên nhân nào khác, nhưng sự thật là bọn họ tới giờ vẫn không truy cứu gì cả. Bây giờ bỗng nhiên Thẩm Chính Nam nhắc tới cái tội này đã nói lên là ông ta đã biết chuyện. Thế nhưng Lục Du sẽ không ngu mà đi thừa nhận chuyện này đâu. Cậu nhìn Thẩm Kỳ Niên, biểu tình của đối phương trông cũng như bị lọt vào sương mù. Bất quá bây giờ Lục Du không phải lo Thẩm Chính Nam sẽ làm gì cậu mà là lo chuyện thân thể cậu xuất hiện một loạt biến hoá kỳ cục đây nè. “Anh có biết có cách nào để làm cho một người nội trong một thời gian bị biến thành có sức mạnh vô địch không?” Thẩm Kỳ Niên có chút ngơ ngác: “Hả?” Lục Du chỉ cánh cửa nhà, đem mấy chuyện xảy ra hôm nay kể lại đơn giản cho Thẩm Kỳ Niên nghe một lần, sau đó mới nói: “Như anh thấy đó, bây giờ tôi mà hơi dùng sức một chút là xảy ra tình huống vậy liền. Thực ra so với việc lo cho cánh cửa này thì tôi lo về việc tiếp xúc với người khác về sau hơn.” Lỡ như chỉ bắt tay một cái, không để ý thì đã nắm dập tay, gãy xương người ta, tới lúc đó thì thiệt là thảm luôn. Thẩm Kỳ Niên rõ ràng cũng không biết nguyên nhân, đối với tình trạng hiện tại của Lục Du, vẻ mặt của Thẩm Kỳ Niên vẫn luôn ở trạng thái ngu ngơ. “Không lẽ gần đây em uống chất kích thích hả?” Lục Du cười khổ: “Gần đây tôi luôn mê man ở bệnh viện, làm gì có thời gian ăn ba cái đồ bậy bạ đó.” Thẩm Kỳ Niên nghĩ ngợi một hồi lại nói: “Hay là bệnh viện thực ra là một cái bệnh viện nguỵ trang thôi, bên trong thực chất là một căn cứ thí nghiệm đặc công gì đó, chuyên môn đi tìm mấy người trẻ tuổi về để làm thí nghiệm?” [Thẩm tam thiếu, ngài coi phim nhiều quá rồi, ngài tỉnh tỉnh!!!] Lục Du cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, bĩu môi với Thẩm Kỳ Niên: “Anh coi phim khoa học viễn tưởng nhiều quá rồi đúng không, làm ơn phỏng đoán cái gì đáng tin chút dùm đi được không?” Thẩm Kỳ Niên nhún vai, nói: “Thực ra anh chỉ muốn làm dịu bầu không khí chút thôi. Nếu như muốn anh đứng đắn phân tích thì, anh nghĩ đến nguyên nhân đầu tiên là cổ mộ. Dù sao trong thời gian gần đây em cũng không có đi chỗ nào khác, hơn nữa sau khi ra khỏi mộ em mới bị như vậy. Vì thế cho nên, chúng ta có thể phỏng đoán lớn mật một chút là, có thể trong mộ địa có cái gì đó khiến cho thể chất của em bị biến đổi.” Thẩm Kỳ Niên ở một bên phân tích, Lục Du ở một bên lắng nghe. Thẩm Kỳ Niên nói được một lúc bỗng dưng im re, Lục Du thúc giục hắn: “Đừng dừng lại, nói tiếp đi chứ.” Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Nên nói anh đều đã nói xong rồi. Thực tế là, so với cổ mộ, anh càng hy vọng nguyên nhân là do bệnh viện thực nghiệm hơn. Em biết đó, thực nghiệm là thực hiện khoa học kỹ thuật, ít ra có vấn đề gì thì con người cũng có thể giải quyết. Thế nhưng trong cổ mộ thì tràn ngập bí mật, anh thật sự không biết rốt cuộc sự thay đổi này là tốt hay là xấu nữa…” Thẩm Kỳ Niên nói không phải không có lý, Lục Du càng nghe càng im lặng. “Ít nhất thì hiện giờ xem ra là tốt…” Nếu không có sức lực phi thường này, hôm nay Lục Du đã không thể cứu được nhiều đứa nhỏ như vậy. Từ điều này mà nói thì, không cần biết là cái gì làm biến đổi gen kiểu này, Lục Du cũng cảm thấy không quá khó để chấp nhận. Tiểu Tả với lão Trương đi sửa cửa xe xong thì trở về nhà, trong tay còn cầm một mớ đồ ăn sẵn. Ba người ngồi vào bàn cơm ăn trưa. Trên bàn cơm, Tiểu Tả với lão Trương hai mặt nhìn nhau, muốn nói lại thôi. Lục Du không nhanh không chậm uống một ngụm canh sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng: “Có cái gì muốn hỏi thì trực tiếp mở miệng hỏi đi, cũng đâu phải người ngoài.” Lục Du cũng đã nói như vậy rồi, hai người còn lại cũng không nhịn nữa. Lão Trương sớm đã muốn hỏi rồi: “Cậu có phát hiện không, hình như khí lực của cậu có chút lớn nhỉ?” Đâu phải chỉ có chút. Lục Du thở dài một hơi, nhìn về phía lão Trương, nghiêm túc nói: “Mấy người thấy cửa nhà mình không? Tay nắm cửa là do tôi nhẹ nhàng vặn rớt, cánh cửa cũng là do tôi nhẹ nhàng tháo xuống…” Đúng là nhẹ nhàng thiệt nha… Lão Trương vươn tay bắt lấy tay Lục Du xem thử, muốn nhìn coi cánh tay có thần lực này rốt cuộc là có cấu tạo như thế nào. Bắp thịt cánh tay Lục Du không có gì thay đổi, cảm giác lúc sờ vào cũng không có gì thay đổi. Nhìn qua thì vẫn thấy thon gầy như trước, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì lão Trương cũng khó mà tin nổi chính cánh tay này đã ngăn được tai hoạ. Thấy lão Trương ngẩn người nhìn chằm chằm tay mình, Lục Du nhướng mày: “Nghĩ cái gì đó?” Lão Trương chép chép miệng, thành thực khai báo: “Anh đang nghĩ không mấy cậu chuyển nghề làm diễn viên đi, đóng gì như Người đẹp và quái vật nè, còn có Người khổng lồ xanh nữa, cậu đóng thì không cần thêm kỹ xão đặc biệt gì đâu ha ha ha…” Lão Trương cười ha hả một hồi lâu, thấy mọi người trên bàn cơm ai cũng lẳng lặng nhìn mình mà không chịu phối hợp cười một chút thì thấy xấu hổ, thu lại ý cười. “Anh chỉ muốn khuấy động không khí bàn ăn chút thôi mà…” Lão Trương khôi phục lại bình thường, hỏi Lục Du, “Vậy bây giờ làm thế nào? Mà sao tự nhiên lại bị biến thành cái dạng này?” “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ có liên quan đến cổ mộ.” Lão Trương vừa nghe xong liền tức giận vỗ bàn một cái: “Nếu không phải tại Thẩm tam thiếu, chúng ta căn bản đâu có đi tới cái chỗ quỷ quái đó. Bây giờ thì hay rồi, cậu có chuyện thì hắn chạy mất tiêu, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy đâu. Cái gì mà hào môn thiếu gia chứ, anh thấy đây rõ ràng là…” “Khụ khụ…!” Lão Trương mà bắt đầu chửi rủa thì không dừng lại được, rất có xu thế chửi đến Thẩm Kỳ Niên không ngóc đầu nổi mới thôi. Lục Du nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế salon, nhịn không được ho khan hai tiếng đánh gãy lời lão Trương: “Thẩm Kỳ Niên trở về rồi, bây giờ đang ngồi trên ghế salon đó.” Mặt lão Trương hết đen đến trắng, hết trắng lại sang đỏ, cảm xúc biến hoá vô cùng rõ ràng. “Hồi nãy tôi muốn nói là, Thẩm thiếu gia không phải là hào môn thiếu gia. Cậu ấy bình dị gần gũi lại còn nghĩa khí nữa, mấy tên hào môn thiếu gia xấu tính kia làm sao mà có được khí chất đó. Người đàn ông ưu tú như vậy, tôi nói chỉ có thể là người nổi bật trong xã hội, là người gánh vác sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa đó…” Lão Trương nói xong còn quay đầu nhìn salon nói: “Cậu nói đúng không Thẩm tam thiếu?” Lão Trương trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, Lục Du sớm đã quen rồi. Thấy lão Trương cười lấy lòng với cái salon, Lục Du hảo tâm mở miệng nhắc nhở lão: “Bây giờ đang ở sau lưng ông đó.” Lão Trương theo bản năng muốn quay đầu lại. Thế nhưng vừa nghĩ tới lúc trước bởi vì quay đầu nên thổi tắt mấy ngọn đèn dương khí trên vai, lão Trương liền cố gắng cương cứng cổ lại, không dám quay đầu. Thẩm Kỳ Niên không có ác ý gì với lão Trương nên cũng sẽ không so đo gì với lão. Trên thực tế thì những gì lão Trương nói là hoàn toàn có lý. Nếu không phải vì giúp đỡ mình tìm thi thể thì Lục Du sẽ không đi đào mộ. Nếu không đi đào mộ thì Lục Du đã không xuống mộ địa để bây giờ dính phiền toái. Không cần biết nói kiểu gì, chuyện này thế nào cũng không thể không dính dáng tới mình. Lục Du còn đang cười nhạo lão Trương, vừa ngẩng đầu bỗng nhiên thấy được vẻ mặt Thẩm Kỳ Niên “chứa đầy tình ý” mà nhìn mình. Tóc gáy Lục Du dựng đứng hết cả lên. Mẹ nó càng nhìn càng thấy gay. Nhắc tới cổ mộ, Lục Du liền nói chuyện Thẩm Chính Nam tới đây cho hai người kia nghe. “Đương gia của Thẩm gia đến nhà chúng ta làm gì? Ổng tự mình tới luôn? Không đem theo vệ sĩ gì sao?” “Ông ta tới là muốn tôi đi bắt bọn trộm mộ cho ổng, chưa nói tới có phải bọn trộm mộ đều đã chết trong mộ rồi hay không, bọn nó đều có súng, chúng ta tay không lấy cái gì mà đấu với người ta?” Lão Trương nhìn chỗ trống quen mắt trên tấm chi phiếu: “Ổng nói cho tụi mình tự điền thiệt hả?” “Ông có bản lĩnh lấy số tiền này chắc?” Lão Trương không cam lòng lắc đầu: “Không. Người ta trông ra làm sao mình còn không biết, trong biển người mờ mịt làm sao mà tìm?” Vậy mới phải chứ. Lục Du đem cất tấm chi phiếu kia, tiếp tục nói: “Chờ tôi rảnh rảnh thì đem trả tấm chi phiếu này lại. Nhân tiện nói thêm một câu, Thẩm Chính Nam biết chuyện chúng ta lừa hôn rồi, mấy người xác định là lúc đó không để lại chứng cứ gì chứ?” Lão Trương lập tức lắc đầu: “Anh làm việc cậu còn cần lo lắng sao?” “Ừ.” Lục Du gật đầu, “Chính vì ông làm nên tôi mới lo đó.” “…” Lão Trương không biết phải nói gì nữa, đẩy Tiểu Tả một cái: “Nhóc Tả, cậu nói đi.” Tiểu Tả đứng dậy lấy máy tính ra, mở ra coi toàn bộ quá trình lại một lần nữa mới nói “Em xác định là không có vấn đề gì hết. Đúng rồi, anh Lục xoá hết vân tay của anh luôn không?” Lục Du nghĩ ngợi một lúc sau đó nói: “Ừ, không có vấn đề.” Lão Trương vỗ bàn một phen: “Bây giờ không quản nhiều như vậy nữa, Thẩm gia muốn tới đây thì tới đi. Nói chúng ta kết hôn xong bỏ chạy là đang nói chúng ta lừa hôn còn gì, thế nhưng không phải là Thẩm tam thiếu đã đi theo chúng ta rồi sao? Cái này mà không gọi là xuất giá tòng phu thì còn gọi là gì nữa? Ai da, nói chung là không có việc gì đâu, có chuyện cũng không thể đổ lỗi tại chúng ta được.” Lục Du cũng nghĩ vậy. Không cần biết Thẩm gia muốn gì, Lục Du không muốn có bất kỳ liên hệ gì với cổ mộ nữa hết. Mấy người trong đó cũng không phải người thiện lương gì, toàn mấy mấy tên coi mạng người như cỏ rác không thôi. Chuyện không thực tế như vậy, Lục Du mới mặc kệ. Nghỉ trưa xong, Tiểu Tả bỗng nhiên ôm máy tính chạy tới: “Anh Lục ơi, anh hot rồi nè…” Lục Du ngạc nhiên nhận lấy máy tính, nhìn mới thấy máy tính Tiểu Tả đang mở trang chủ Weibo. #Siêu-kỳ-tích cùng với các hastag minh tinh nào đó ngoại tình hoặc chuyện hẹn hò bị đưa ra ánh sáng đứng đầu cùng một chỗ, vững vàng chiếm giữ vị trí hot nhất. Bấm vào Weibo thì thấy một đoạn video. Trong video là một chiếc xe tải chở đầy hàng hoá đang trượt xuống dốc về phía mấy đứa trẻ, tim của người xem đều nhảy lên tới tận cổ. Ngay lúc mọi người đều cho rằng là thảm kịch này không thể tránh khỏi được, một người trẻ tuổi xuất hiện đã thay đổi tất cả. “Anh đã dùng sức lực của bản thân để cứu vớt toàn bộ thế giới, tuy rằng không biết tên anh, nhưng Tiểu Biên muốn nói có một siêu kỳ tích, kỳ tích tên gọi là thiện lương…” Mở ra bình luận dưới Weibo, ngoại trừ một người giựt tem cùng với một đám bán hàng online ra, còn lại hàng ngàn hàng vạn cư dân mạng kích động. @Bé đáng yêu 86: Oaa, thật sự giống một đại anh hùng trong phim bom tấn, vì anh trai đánh call! (đánh call: la hét cổ vũ.) @Thanh Hành: Mặt đẹp tâm cũng đẹp, thực muốn gả cho ảnh! @Mạt Ly đáng yêu nhất: Cái đó… Anh trai này hình như là bạn đại học của tui đó! … Thân phận Lục Du rất nhanh bị đào ra, dẫn đến Weibo của cậu cũng bị đẩy lên cao. Lúc Lục Du đăng nhập vào cái tài khoản Weibo đã lâu không dùng kia thì mới phát hiện đã bị người ta trộm acc. Toàn trang đều là quảng cáo thực phẩm chức năng sinh lực đàn ông, quả thực là không dám để người nhìn thấy. Bị trộm acc là đã khổ lắm rồi, mà tên trộm acc lại còn là một tên khoái ba cái tinh lực đàn ông… WTF!