Winner đã đúng, đám nhóc đó chẳng thể đánh chết cô. Nhưng đủ làm cô ngất đi gần bốn tiếng đồng hồ. Một phần lí do nữa là vì kiệt sức và suy nhược cơ thể. Khi mở mắt ra Winner đã thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. Bên ngoài không có ánh sáng hắt vào. Trời đã rất khuya rồi. Ở trong phòng ngoài cô ra còn có Đăng đang lặng lẽ ngồi dưới cuối giường, đầu hơi cúi xuống. Có tiếng giấy lật dở. Hình như anh đang đọc sách. "Sao anh không về ngủ đi." – Nhìn đồng hồ đeo tay kim ngắn chỉ số ba, Winner có chút xót lòng khi thấy Đăng vẫn còn mệt mỏi thức vì cô. "Anh không yên tâm về em." – Giọng Đăng rất nhạt, có chút lạnh lẽo, anh không quay người nhìn cô. Chỉ cần nghe qua Winner cũng biết anh không vui. Làm gì có ai vui khi giờ này còn phải thức canh bệnh nhân. Mà bệnh nhân của anh hình như luôn là cô. "Anh giận em à?" – Đột nhiên Winner cảm thấy không khí xung quanh rất nặng nề. "Ừ." – Đăng thẳng thắng thừa nhận, vẫn không quay người lại. Anh đã rất giận và cũng vô cùng lo lắng khi nghe được cuộc điện thoại báo cô bị thương. Nhưng giận đến thế nào cũng chẳng thể bỏ mặc không quản. Nếu không phải là anh thì sẽ chẳng ai khác lo cho cô đâu. Winner chỉ có anh mà thôi. "Em đâu còn cách nào khác." – Thật ra Winner không bất cần như những gì mọi người thấy ở cô, với những điều cô biết bản thân mình cần, nhất định sẽ chịu tỉ mỉ giải thích và trân trọng. "Nếu như em hét lên kêu cứu, ít nhất sẽ có người nghe thấy." – Đến lúc này thì Đăng đã thôi cái thái độ nhàn nhạt mà quay hẳn người lại nhìn Winner, trong giọng nói có chút gay gát trách mắng. Điều này thì anh đúng, cô chẳng thể nói được gì. Nếu cô kêu cứu, chắc chắn sẽ có người đến. Nhà hàng lúc ấy rất đông. Chỉ là chưa bao giờ một lần cô nghĩ rằng mình sẽ cầu cứu ai đó. "Em cần phải thay đổi. Khi mọi chuyện quá sức, việc em cần làm không phải là cố gắng chịu đựng mà là cầu cứu." – Đăng thở dài, lời nói vừa như van nài lại vừa có chút bất lực. Liệu cô sẽ nghe anh sao? Để một người luôn một mình gồng gánh mọi thứ mở lòng và chia sẻ quả thật rất khó. Không phải cái gì cũng đầy thì sẽ tràn, có những thứ khi đã bị nén quá chặt thì sẽ chẳng còn muốn chảy ra. Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng khi mọi suy nghĩ đều chỉ được giữ cho riêng bản thân mình. Winner không có ý phủ nhận điều Đăng nói, chính bản thân cô cũng biết nó đúng. Khi hét lên, mọi người sẽ lắng nghe, nhưng chính cô cảm thấy rất sợ, sợ nếu đã nói ra mà vẫn bị lơ đi, nếu người ta nghe rồi vẫn giả vờ như không nghe thấy thì sao? Cô đã khóc hét lên mà gọi mẹ đừng đi, nhưng chẳng phải bà vẫn bỏ ngoài tai mà bỏ đi sao? Cô đã gào đủ lớn để những người ở "đấu trường người" biết là cô không còn muốn chiến đấu, nhưng cô vẫn buộc phải đứng trong vòng tròn đó, lựa chọn hoắc là chiến đầu để sống, hoặc là buông xuôi và chết. Bạch Hồ thừa biết cô không muốn làm công việc này, không muốn thừa kế bất cứ thứ gì từ bà nhưng vẫn bỏ qua suy nghĩ của cô đó thôi. Điều đáng sợ thật sự không phải là không ai biết ta nghĩ gì, mà là biết mà xem như không. * Do quá mệt mỏi, Winner lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khi mở mắt ra thì trời đã sáng, Đăng cũng đã không còn ở đó. Thay vào đó là sự xuất hiện của Kim. Con bé đang nhìn cô chằm chằm nên khi cô mở mắt ra có chút lúng túng. "Chị đau lắm phải không?" – Lấy lại vẻ tự nhiên, Kim hỏi một cách nhẹ nhàng. "Ừ." – Quả thật là rất đau. Có ai bị đánh mà không đau. Winner đến giờ vấn cứ rất thật thà. Trong đầu Kim đã nghĩ ra tất cả những gì mình cần nói sau khi Winner nói "chị không đau đâu, em đừng lo". Nhưng mà câu trả lời nhận được lại là thế này, làm con bé chẳng biết nói gì tiếp theo. Đứng thừa thãi hồi lâu, nhận ra Winner sắp tiếp tục ngủ, con bé vội vàng đưa cho cô chiếc chìa khóa xe. Winner chau mày, cái chìa khóa này mới hôm qua cô còn bỏ vô một cái hộp rất đẹp và đưa cho Bạch Hồ tặng Kim mà. "Tặng chị! Chị vì em mà bị thế này, em thấy áy náy lắm." "Quà sinh nhật của mẹ em mà." – Winner yếu ớt xua tay, cô đâu có cần cái xe đó làm gì. "Em đã hỏi ý kiến mẹ rồi. Dù sao em cũng chưa biết lái. Mẹ đồng ý để chị chạy, khi nào em cần đi đâu chị sẽ chở em đi." – Giọng Kim rất nghiêm túc. Thấy câu nói mình hơi kỳ, con bé vội thêm vào: "Ý em là chiếc xe này thuộc quyền sở hữu của chị. Khi nào cần đi đâu em đi nhờ xe chị." "Chị có xe rồi." – Winner chẳng muốn nhận chiếc xe này làm gì. Rất không muốn có thêm chút mắc nợ nào với nhà họ Trần. "Công việc của chị nguy hiểm như vậy, dù sao đi ôtô vẫn an toàn hơn. Xem như là để em khỏi áy náy chuyện hôm qua. Chị không thể không nhận." – Kim quả quyết sau đó bỏ lại chiếc chìa khóa mà đi vội khỏi phòng. Winner đã quá mệt mỏi để gọi con bé lại, cũng chẳng có ý sẽ đuổi theo. Thôi thì chiếc xe đem phủ mền để đó. Cô sẽ chẳng dùng nó vào việc gì. Cô không còn muốn phải mang ơn để rồi vì sợ làm kẻ vô ơn mà không thể làm theo ý mình. Chuyện vừa rồi chẳng phải là gì quá to tát nhưng bản thân cô chợt càng lúc càng cảm nhận sâu sắc mình ở trong căn nhà này chỉ giống như một tấm khiên. Che chắn mọi rắc rối cho mọi người và khi đã quá cũ kỹ thì sẽ được đem bỏ đi. Cô còn ở đây là vì còn giá trị. Người ấy, quả thật quá tàn nhẫn với cô rồi! Phòng Winner dạo này đặc biệt đông khách thì phải. Kim vừa rời đi Vương đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Trông nét mặt anh hôm nay hơi lạ, lạ so với nét mặt mọi khi dùng để tiếp xúc với cô. "Cô... em... thế nào rồi?" – Có Vương lúng túng khi thay đổi cách xưng hô và thái độ. Đến Winner cũng bị làm cho giật mình. "Em"? Sao lại có cái kiểu xưng hô kỳ lạ này. Vì quá ngỡ ngàng nên cô chẳng lên tiếng trả lời khiến Vương càng lúng túng hơn. "Anh... đến để cảm ơn vì đã bảo vệ Kim." – Có hơi ngượng miệng nhưng Vương quyết bỏ cái kiểu xưng hô mọi khi đi. Sống chung một nhà, cũng nên dễ chịu với nhau hơn. "Không có gì." – Cái ngượng của Vương cũng lây qua cho Winner mất rồi. Cứ như mọi khi, nếu không trừng mắt thì sẽ khinh bỉ chẳng thèm nhìn đến có lẽ cô sẽ quen hơn. Nhẹ nhàng quá mức làm cô có chút xa lạ. "Dù sao cũng là người một nhà, từ giờ đừng khó chịu với nhau nữa nhé." – Để thùng sữa tươi lên bàn, Vương cố không để Winner thấy mặt mình. Khi người ta ngại thì nét mặt sẽ thay đổi liên tục, trông rất buồn cười. Đến giờ Winner mới để ý đến thùng sữa Vương ôm nãy giờ, cái đó dành cho cô sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế? Kim mang nguyên chiếc siêu xe bạc tỷ cho cô, giờ Vương còn ân cần mua cho cô thùng sữa. Quả thật làm người ta lạnh người. Những điều tốt đẹp ấy, rốt cuộc có mạng để hưởng hay không? Ngay khi Winner còn chưa kịp hết ngỡ ngàng, Vương lại làm cô giật mình gấp đôi khi nói thêm: "Lát trưa xuống ăn cơm với mọi người nhé." – Trước khi đi ra khỏi phòng còn kỹ lượng dặn dò: "Sữa đó, mỗi ngày uống ba hộp cho khỏe nhé. Hết anh sẽ mua khác." Rốt cuộc là thế nào đây? Winner chẳng hề thấy vui còn có chút lạ lẫm. Đây là cách họ công nhận "cống hiến" của cô sao? Đôi môi nhạt màu vu vơ cười nhạt.