Cốc!Cốc!Cốc! -Vào đi. Cạnh! -Thưa bà! -Chuyện gì? -Bọn trẻ vẫn đợi! -Haiz,đành cho vào vậy!Mời bọn trẻ vào đây!_Người phụ nữ thở dài đầy mệt mỏi.Sau khi thư kí của bà đi,bà nhấc điện thoại lên: -Mình à!Đến đây đi!_Người phụ nữ dập máy rồi lại nhấc lên,bấm một số khác: -…Con đến đây ngay nhé!… 10′ sau: Cốc!Cốc!Cốc! -Vào đi. Cạnh! -Thưa bà!Tôi đã đưa… -Được rồi.Cô có thể ra ngoài! -Chúng con chào bác ạ!_Cả lũ đồng thanh -Ừm,chào các con!_Người phụ nữ mĩm cười hiện hậu chỉ tay về phía bàn tiếp khách_Các con ngồi đi! -Bác ơi!Con muốn hỏi… -Ta biết các con muốn hỏi gì!_Người phụ nữ lại mĩm cười_Đợi chút nữa,các con sẽ biết điều mình muốn! -Ta xin lỗi vì những ngày qua đã tránh mặt cháu!_Bà quay sang Hạo Thiên -Không sao ạ!Bác có thể… -Ta biết con định nói gì.Nếu ta nói ra…ta e rằng…_Người phụ nữ ngập ngừng -Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Tuyết phải không ạ?_Tiểu Phong lo lắng Cốc!Cốc!Cốc! -Vào đi! -Cháu chào bác!_Tú Anh cúi đầu lễ phép -Tú Anh!_Tiểu Phong ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ xanh xao của Tú Anh -Chị Tiểu Phong!_Tú Anh cũng ngạc nhiên không kém_Sao chị lại… -Mình à!Cả Tú Anh nữa!Lại đây ngồi đi!_Người phụ nữ nhẹ nhàng nói.Tú Anh cũng người đan ông tiến lại bàn tiếp khách. -Đến lúc này có lẽ ta nên…_Người phụ nữ dừng lại,mắt nhìn vào khoảng không,nước mắt chảy dài,bà ôm ngực,những nếp nhăn trên mặt dồn lại,sự đau đớn của một bà mẹ xót thương con gái mình trào lên… -Đã có chuyện gì ạ?_Tiểu Vy sốt ruột -Tú Anh!Con nói đi! -Cháu…_Tú Anh ngầm ngực,rồi cũng như người phụ nữ,nước mắt cô trào ra_Chị Tiểu Tuyết…hức…hức… -Đừng khóc nữa.Em nói nhanh xem nào!_Tiểu Phong gắt lên -Chị Tiểu Tuyết…hức…chị ấy…hức…hức…bị tai nạn giao thông…hức…hức… -Cái gì cơ?_Tiểu Đan thẳng thốt -Vậy giờ nó ở đâu ạ?_Tiểu Phong nắm lấy tay Tú Anh hỏi,mặt trắng bịch ra -Cô ấy sao rồi ạ?_Hạo Thiên lo lắng -Chị ấy…đi rồi…_Tú Anh ôm ngực quằn quại -Sao cơ?_Tiểu Phong bừng thừng_Nó đi đâu ạ? -Chị ấy…đi rồi…chị ấy…bỏ lại chúng ta…hức…hức… -Tú Anh,em nói đùa phải không?_Tiểu Đan hỏi lại,cô không tin vào tai mình nữa,nước mắt ứa ra -Đừng làm bọn chị sợ?_Tiểu Vy ôm ngực đau xót.Còn Tiểu Phong,nước mắt của cô lăn xuống,cô quay sang Gia Kiệt,lay cánh tay cậu,mắt ráo hoảnh nhìn vào hư vô như người mất hồn: -Nói với em rằng em nghe nhầm đi anh!Nói đi! -Tiểu Phong!Anh…xin lỗi! -Khônggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!_Cô gào lên_Làm ơn,ai đó làm ơn nói với em rằng em nghe nhầm.Hãy nói đi!Bác à,hãy nói với con rằng Tiểu Tuyết vẫn chưa hết!_Tiểu Phong tiếp tục gào lên.Người phụ nữ quay mặt đi,quệt đi hàng nước mắt: -Mình à!_bà ngước lên nhìn chồng mình_Con gái chúng ta… -Tôi biết!_Người chồng ôm lấy bà,an ủi Phịch!_Tiểu Vy ngồi phịch xuống,đó là sự thật sao?Sao lại… -Nó chỉ mới 23 tuổi thôi,làm sao nó có thể đi sớm vậy chứ?Gia Kiệt,hôm nay là cá tháng tư phải không anh?_Tiểu Phong nắm lấy tay Gia Kiệt,nhìn anh, ánh mắt cầu xin pha chút hi vọng.”Xin anh,nói rằng hôm nay là cá tháng tư đi.Nói với em mọi người chỉ đang đùa thôi!” -Anh…xin lỗi…_Gia Kiệt nhìn cô đau xót -Không…mọi người đang lừa tôi,nó không thể đi như vậy được,không thể,nó còn chưa thực hiện ước mơ của nó mà,nó thậm chí còn chưa kết hôn nữa,bác đang lừa cháu,mọi người lừa tôi,nó không đi đâu cả,nó vẫn còn sống,nó vẫn ở đây.Tiểu Tuyết,tớ biết cậu đang ở đây,làm ơn xuất hiện đi,làm ơn…hức..hức…_Tiểu Phong lắc đầu,bịt tai lại,không ngừng gào thét,mắt nhìn vào hư vô -Tiểu Phong à!_Gia Kiệt nắm lấy vai cô -Đừng chạm vào tôi_Tiểu Phong hét lên,hất mạnh tay Gia Kiệt ra_Sao mọi người có thể đem chuyện đó ra đùa chứ?Tiểu Tuyết,nó không chết,nó không chết…nó còn sống…nó vẫn còn sống… -Chị Tiểu Phong!_Tú Anh nhìn cô nước mắt giàn giụa -Tiểu Tuyết,nếu cậu mà không ra thì đừng xem tớ là bạn nữa!Tớ biết cậu đang ở đây,xin cậu,xem như tớ đang van xin cậu,ra đi…ra điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…hức…hức… Không có tiếng trả lời,căn phòng chỉ vẳng vẳng tiếng khóc đầy xót thương: -Hức…hức…tại sao chứ?Tại sao ông trời lại nỡ đối xử với cậu như vậy?Tại sao?Tại saoooooooooooooooooooooo?_Kết thúc câu nói,Tiểu Phong lao nhanh ra ngoài.”Cô không tin,không tin.Tiểu Tuyết không hề chết,nó còn sống.Tiểu Tuyết à!Cậu còn sống,đúng không?Làm ơn xuất hiện đi!Làm ơn, xin cậu đấy!Làm ơn…hức..hức… ————————————————————————– Cốc!Cốc!Cốc! -Tiểu Phong à!Em mở cửa ra đi!_Gia Kiệt kiên nhẫn gõ cửa._Hơn hai ngày nay em đã không ăn gì rồi.Em sẽ kiệt sức đấy!Mở cửa ,ra ăn chút gì đi!Ăn một chút thôi cũng được!Anh xin em đấy! Trong phòng,Tiểu Phong gục đầu lên gối,nước mắt giàn giụa,lưng dựa cửa,cô không muốn ăn,không muốn ăn gì hết,lấy hết sức còn lại,cô thì thào: -Nói với em Tiểu Tuyết…còn sống đi anh… -Tiểu Phong à!Em nên nhìn vào thực tế!Anh biết em đang rất đau đớn nhưng em cũng nên nghĩ cho sức khỏe mình chứ?Em không ăn,Tiểu Tuyết cũng không thể sống lại.Anh biết,tin Tiểu Tuyết ra đi là một cú sốc tinh thần lớn nhưng Tiểu Phong à,em nên ăn chút gì đi,em phải ăn thì mới có sức đi thăm mộ Tiểu Tuyết chứ? -Nó…không chết…Hức..hức…nó không chết…hức…hức…hức.._Tiểu Phong lẩm bẩm Ở cac phòng khác,mọi chuyện cũng không khá hơn.Giống như Tiểu Phong,Tiểu Vy và Tiểu Đan cũng tự giam mình trong phòng,không ăn uống gì mặc cho Anh Khang và Thiên Lâm hết lời an ủi,các cô vẫn một mực tin rằng:Tiểu Tuyết còn sống!Còn Hạo Thiên,khi biết được tiểu Tuyết đã ra đi,cậu chìm vào men rượu,cậu muốn quên đi tất cả,cậu muốn quên đi cái tin sét đánh đó,cậu không muốn tin vào thực tế,cậu tránh mắng ông trời…