Lâm Du tạm thời không bắt được dấu tích được yêu thương trong hành vi kỳ lạ của Thẩm Tử Diệc, cũng không cách nào nói ra đáp án phủ định dưới ánh mắt nồng cháy của anh.
Cậu cho rằng mình sẽ hoàn toàn nói không cần nghĩ “Em tin”, lời đến đầu môi lại xoay một vòng trở về đường cũ, chỉ đành đẩy ngược câu hỏi trở lại: “Muốn chăm sóc… cho em?”
Thẩm Tử Diệc gật đầu.
Lâm Du lí nhí thăm dò: “… Em khát nước.”
“Anh đi rót nước cho em.”
Thẩm Tử Diệc lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Lâm Du vươn tay móc lấy ngón tay.
Cậu vẫn thấy không quá chân thực, Thẩm Tử Diệc không chê bai nước cậu rót có độ ấm không thích hợp đã tốt lắm rồi, còn rót nước cho cậu?
“Làm sao vậy?” Thẩm Tử Diệc kéo tay cậu nhét lại vào trong chăn ém lại, “Còn muốn gì sao?”
Lâm Du tiện tay ngắt đùi một cái làm nước mắt suýt nữa ào ào tuôn ra.
Thẩm Tử Diệc vẫn đứng bên cạnh chờ cậu căn dặn, cậu nén đau nói bằng giọng còn nhỏ hơn vừa nãy: “Em muốn uống sữa bò…”
Muốn uống thì muốn uống thôi chứ, bày vẻ mặt uất ức ra làm gì.
Thẩm Tử Diệc có biết là cậu đau đâu, thương yêu mà xoa đầu cậu một cái: “Thêm đường không nào?”
“… Nửa muỗng mật ong…”
“Được.”
Vốn lẽ là muốn làm cho cảm động trong vô hình, vừa nãy kích động quá xòe ra hết rồi, Thẩm Tử Diệc nghĩ mình phải càng biểu hiện cho tốt mới được.
Anh nhận ra được hôm nay Lâm Du không có hứng thú, trong thời gian hâm nóng sữa bèn mò lên trang mạng nào đó tìm kiếm “Làm sao để dỗ cho vợ vui”.
||||| Truyện đề cử: Trốn Thoát Khỏi Ác Ma |||||
[Có thể không nề hà gì mà lượn tới lượn lui trước mặt vợ, dù cho ẻm thấy phiền mắng bạn mấy câu, bạn có thể nói ồ quao hóa ra vợ anh chửi người cũng có thể khoan khoái như vậy.]
“Quá xun xoe quá xun xoe…” Thẩm Tử Diệc than thở, đồng thời không kiềm được chửi tục vài câu.
Đây là chuyện đàn ông đàn ang có thể làm được hay sao.
Chợt thoáng nhớ ra Lâm Du chính là luôn như thế này với anh.
Cuối tuần anh không phải tăng ca thì là đi dự tiệc xã giao, thỉnh thoảng ở nhà cũng hơn nửa là chết dí ở trong phòng sách.
Trên sàn phòng sách trải thảm lông cừu rất dày.
Anh ngồi trước bàn làm việc, Lâm Du thì ngồi trên thảm ghé lên đùi anh đợi, không ồn ào không nhốn nháo cũng không chê chán, có khi vừa đợi là đợi đến chiều.
Có lần ngủ mất, trượt từ trên đùi anh trượt xuống, đầu cụng đất, may mà có thảm trải sàn nên không đau lắm.
Lâm Du bị đụng đầu lơ mơ mở mắt, Thẩm Tử Diệc bảo cậu về phòng ngủ, cậu cười nói: “Anh ngủ với em ha?”
“Anh còn công việc phải xử lý.”
Lâm Du liền nói em muốn ở đây, cuộn bên chân anh ngủ tiếp, còn ngủ rất ngon lành.
Lần đó nếu như…cùng em ấy về phòng ngủ là tốt rồi.
Mặc dù trên thảm cũng không cứng không lạnh, nhưng mà sao thoải mái bằng giường chứ.
Người một khi bắt đầu cảm thấy hổ thẹn với những chuyện trước kia chưa từng để ý, có thể chính mình cũng chẳng hay biết đã yêu sâu tới mức nào.
Thẩm Tử Diệc còn làm qua quýt một cái sandwich, Lâm Du ăn một miếng uống một ngụm, nhồi má căng phồng lên.
Thẩm Tử Diệc lại đo thân nhiệt cho cậu, lần này có hơi sốt nhẹ rồi.
Có thể là do đắp mền quá kín ra mồ hôi, buổi sáng dậy lại để chân trần chạy tới chạy lui nên bị cảm lạnh.
Vẻ mặt Thẩm Tử Diệc nghiêm trọng nhìn nhiệt kế: “Hơi sốt.”
“Vậy anh chăm em đi.” Lâm Du cẩn thận nhìn mặt anh, “Không phải anh muốn…thể hiện ư…”
Nói xong trong lòng bồn chồn, sợ chọc cho anh không vui.
“Ừm.” Thẩm Tử Diệc nhếch miệng cười, “Suốt ngày hôm nay anh đều sẽ ở đây.”
Dựa theo tình tiết trong truyện Mary Sue, Lâm Du hẳn là giận hờn không uống thuốc, anh lại nhéo cằm cậu đút bằng miệng.
Tình hình thực tế là cậu ngoan hết sức ngoan, một vốc thuốc ực một hớp nước.
Uống xong nằm xuống chớp đôi mắt to nhìn anh đắm đuối, Thẩm Tử Diệc bị nhìn đến ngượng: “Em…đỡ hơn chưa?”
Hỏi xong mới thấy mình đần, thuốc có khi còn chưa xuống tới dạ dày nữa là.
“Hơi nhức đầu ạ.”
“Anh đi xem thử có thuốc đau đầu không.”
Thẩm Tử Diệc tiếp chỉ vừa muốn đứng lên, móng vuốt mềm nhũn của Lâm Du quấn lấy cổ tay anh, “Xoa cho em nha.”
Anh nuốt nước miếng: “Được không?”
Thẩm Tử Diệc lại ngồi xuống, ngón tay xuyên vào mái tóc mềm mại.
Ngày hôm nay Lâm Du cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Tử Diệc không muốn im lặng khó xử, cố gắng tìm đề tài nói chuyện: “Tóc em thật nhiều.”
“… Dạ.”
“Mỗi ngày em đều cập nhật truyện, lao động trí óc nhiều như vậy vẫn không rụng tóc, thật tốt.”
“Anh cũng lao động trí óc rất nhiều.”
“Ừm.”
“Vâng.”
“…”
Thẩm Tử Diệc lại xoa một lát mới hỏi: “Sao lại… khóa truyện vậy?”
Tin tức còn rất nhanh, ngực Lâm Du nghẹn khuất: “Không muốn viết nữa.”
Lại là một phen yên ắng, giọng nói đôi chút mất mát của Thẩm Tử Diệc mới truyền vào tai: “Tiếc ghê…” Anh vẫn chưa đọc xong cơ mà.
Lâm Du chợt trợn mắt: “Không phải anh không thích hay sao?”
“Ai nói anh không thích hả?”
Tuy rằng rất đau lòng mỗi khi nghĩ tới việc chú chim nhỏ của mình ôm tâm trạng thế nào khi viết ra những con chữ như vậy, cũng không thích vợ mình bị rất nhiều độc giả khác kêu là bà xã.
Nhưng anh có thể nhìn ra Lâm Du thích viết lắm, anh sẵn lòng ủng hộ em ấy.
Anh cũng muốn nhìn thấy hai người trong truyện có một kết thúc có hậu.
Lâm Du lăn lóc bò dậy từ trên đùi anh: “Vậy, vậy em viết, anh không giận hở?”
Lâm Du khẽ cau mày: “Anh đã nói anh chưa từng giận.
Em có một sở thích không phải rất tốt sao? Cho nên có thể mở khóa chưa?”
Anh còn muốn tiếp tục chờ cập nhật đấy, nhưng việc này không thể nói cho Lâm Du, sợ cậu biết mình đang xem sẽ sinh áp lực.
Lâm Du vừa nãy còn bệnh yếu, bây giờ mặt mày đều vui mừng hồng hào: “Giờ em muốn gõ chữ.”
Thẩm Tử Diệc đem máy tính của cậu sang một bên: “Đi ngủ, hết sốt rồi viết.”
“Anh ngủ với em sao?”
“Anh theo em.”
Dỗ dành Lâm Du ngủ xong, Thẩm Tử Diệc mở điện thoại lật xem vài bình luận mà Lâm Du trả lời trước kia, đa số là mắng chửi sếp tổng bá đạo kia, cảm thấy không đáng cho nhân vật chính.
Lâm Du trả lời trên cơ bản đều y như nhau: “Anh ấy thật ra rất tốt.” “Tin rằng ảnh sẽ trở nên tốt hơn.”.
Đều có thể tưởng tượng ra được em ấy nghiêm túc ra sao khi gõ những chữ này.
Ầy, đứa bé ngốc nghếch.
Mà mỗi lần cập nhật bình luận đầu tiên, Lâm Du nhất định sẽ trả lời “Tem! Hôn cục cưng!” phía sau thêm hai icon trái tim.
Thẩm Tử Diệc đã chuẩn bị tinh thần lần cập nhật tới phải cướp “tem”, lại đổi một cái ID bá đạo nữa!
Bút danh của Lâm Du là Một Cốc Lông Vũ, Thẩm Tử Diệc trịnh trọng sửa thành ‘Chồng của Một Cốc Lông Vũ’.
[Biệt danh này đã được sử dụng.]
‘Một Cốc Lông Vũ là vợ tui’
[Biệt danh này đã được sử dụng.]
…
Đến tối Lâm Du đã hạ sốt, nhưng vẫn còn nóng hơn Thẩm Tử Diệc một chút.
Thẩm Tử Diệc định nghỉ ngơi với cậu sớm một chút, ngủ thêm một đêm chắc là sẽ không còn chuyện gì nữa, ai biết vừa nằm xuống thì Lâm Du đã quấn lên: “Chồng ơi, thơm thơm!”
Hôm nay Thẩm Tử Diệc chăm sóc cậu cả ngày, Lâm Du vừa cảm động vừa vui thích, tinh thần tốt cực kỳ, ghé bên tai anh: “Nhiệt độ hiện giờ của em vô cùng thích hợp nà, em cảm thấy hôm nay còn rất chặt.”
Lại gọi chồng này, tuyệt vời.
Chẳng qua Thẩm Tử Diệc là một người đàn ông có định lực: “Hôm nay nghỉ ngơi nhiều vào, ngủ đi.”
“Buổi trưa ngủ giờ không muốn ngủ.”
Thẩm Tử Diệc nhìn thử, mới bảy giờ: “Vậy em viết truyện đi.”
Lâm Du bĩu môi.
Thẩm Tử Diệc đột nhiên nổi lên lòng hiếu thắng khó hiểu, bọn mi gọi rách cuống họng cũng vô dụng, vợ anh chỉ đáp lại anh đây.
“Vợ ơi.”
Anh chưa từng gọi như vậy, nhưng hiệu quả hình như còn rất tốt, Lâm Du trông như lại sốt rồi, mặt đỏ tới bốc khói.
“Vợ ơi, anh hối chương có tác dụng không?”.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
12 chương
31 chương
121 chương
71 chương
66 chương
145 chương
6 chương