Những kẻ điên rồ phải chết
Chương 30 : phần 2
Đến dây Culli phác một cử chỉ như thể xin lỗi.
Anh có thể thấy đôi mắt xanh nhạt của Charles lóe lên vẻ hứng thú. Anh chàng cả năm rồi không đến được Vegas. Chắc anh ta phải thèm nhớ những thú vui nơi đó lắm. Culli nhớ lại ở Vegas, Charles chẳng bao giờ yêu cầu được chơi golf miễn phí. Điều này có nghĩa là anh ta chẳng mê chơi golf cho lắm dù khách sạn Xanadu có sân golf rất tuyệt khiến nhiều vị khách thích dành cả buổi sáng ở đó. Tuy nhiên, Charles vẫn còn do dự.
- Dù sao thì anh ông cũng sắp biết thôi, - Culli nói. - Biết từ tôi có thể tốt hơn là từ đám đòi nợ thuê. Ông biết tôi mà. Ông biết là tôi sẽ không bao giờ vượt qua lằn mức.
- Điều ơn huệ nhỏ là gì? - Charles hỏi.
- Nhỏ thôi, nhỏ thôi, - Culli nói. - Ông ấy sẽ làm một khi ông ấy nghe lời đề xuất. Tôi hứa với ông như vậy ông ấy sẽ không phiền lòng đâu. Ông ấy sẽ hoan hỉ nhận lời ngay thôi.
Charles cười buồn:
- Anh ấy sẽ chẳng vui gì đâu. Nhưng, hãy vào hội quán câu lạc bộ và chúng ta dùng vài li và tâm sự lai rai.
Một giờ sau Culli trên đường trở về New York.
Anh đã đứng bên Charles khi Charles gọi điện cho ông anh và sắp xếp cuộc hẹn. Anh đã dụ khị và chơi lỡm Charles Hemsi bằng hàng tá cách khác nhau. Rằng anh sẽ cân bằng mọi sổ nợ ở Vegas, rằng sẽ không có ai làm phiền Charles về vụ tiền bạc nữa. Rằng lần tới nếu Charles đến Vegas, anh ta sẽ được ở căn phòng tiện nghi nhất và được miễn phí mọi thứ. Và còn thêm là, như một phần thưởng, sẽ có một em gái tóc vàng mắt xanh đến từ nước Anh với giọng phát âm thanh tao thuần chất Ăng-lê nhất, dáng cao cao và cặp trường túc bất tri lao, lại thêm cái cấu trúc phong yêu, nhìn vào bảo đảm là thấy đớ cả lưỡi ngay! Báu vật đó sẽ được đặc cách hiến tặng cho chàng Charles suốt đêm để chàng tùy nghi phát lạc! Bảo đảm hai người sẽ mê nhau như điếu đổ, sẽ quần thảo nhau tơi bời đến rụng rời, xiểng liểng!
Và thế là họ cùng nhau dàn xếp cho cuộc du hành của Charles vào cuối tháng. Lúc Culli thông qua mọi chuyện với mình, Charles nghĩ rằng mình đang uống mật chứ đâu có ngờ rằng mình đang nuốt viên thuốc đắng tẩm mật đấy thôi.
Culli trở về khách sạn Plaza trước để tắm rửa và thay quần áo. Anh trả lại chiếc limousine. Anh sẽ đi bộ đến trung tâm may mặc thời trang. Trong phòng mình, anh lên bộ comple Sy Devore chiến nhất, áo sơ mi lụa và cà vạt nâu kiểu bảo thủ. Charles đã cho anh xem một bức ảnh của Eli Hemsi khá rõ nét và anh không muốn tạo ra một ấn tượng xấu ban đầu.
Đi ngang qua trung tâm quần áo, Culli cảm thấy khó chịu với cảnh hổ lốn, bát nháo của phố phường và những bộ mặt hối hả, khốn khổ vì cuộc tranh sống gay gắt giữa chốn người khôn của khó. Các lề đường đầy nghẹt người khiến bạn như muốn ngộp thở, ngay cả giữa khoảng những không khí mở. Các tòa cao ốc như những vết buồn ung thư vươn lên hỏi trời về sự hiện diện lừng lững dường như kiêu ngạo mà xét cho cùng lại quá ư phi lí của mình.
Trong một thoáng, Culli chợt hối tiếc về cảm tình của mình dành cho Merlin bởi vì anh ghét thành phố này và ghét lây luôn cả những ai đã chọn để sống nơi đó. Sao không đến sống ở Vegas để đánh bài và ăn chơi không đã hơn sao? Ít ra là đánh bài và ăn chơi cũng giúp cho người ta giữ gìn thành phố sạch đẹp hơn nhiều?
Đường vào cao ốc Hemsi có vẻ sạch sẽ ngăn nắp hơn các nơi khác. Tuy nhiên, buồng thang máy hình như phủ một lớp ghét bẩn, bụi bặm. Lạy Chúa, Culli nghĩ một doanh nghiệp lớn vậy sao mà xấu xí, tồi tàn. Nhưng khi ra khỏi buồng thang máy và bước vào từng sáu, anh phải thay đổi ý nghĩ. Cô tiếp tân và cô thư kí thì chưa đạt đến chuẩn của Vegas nhưng dãy văn phòng của Eli Hemsi thì không hề kém cạnh tí nào, còn bản thân Eli Hemsi Culli thấy ngay qua một cái liếc mắt, là một nhân vật không thể xem thường dù xét theo góc cạnh nào.
Eli Hemsi mặc bộ comple lụa sẫm theo thường lệ với một cà vạt xám sáng có kim cài cẩn ngọc trai trên chiếc áo sơ mi trắng tinh. Cái đầu to bự của ông ta nghiêng về trong tư thế chú ý đầy cảnh giác khi nghe Culli nói. Đôi mắt sâu của ông ta lộ vẻ buồn bã. Cu cậu Merlin lớ ngớ. Culli nghĩ, làm sao đối đầu lại lão già đầy mưu lược này.
Trong khung cảnh kinh doanh bận rộn nơi đây và giữa những áp lực của các tình huống khẩn cấp, Culli phải vận dụng tối đa hoạt tính trí tuệ của mình vào những nước đi tinh giản mà hiệu quả nhất. Tỏ ra duyên dáng, khả ái là chuyện thừa đối với Eli Hemsi.
- Tôi đến đây để giúp cho hai người. - Culli mở lời - Charles, em ông và một người bạn của tôi, Merlin. Xin hãy tin khi tôi nói với ông rằng đó là mục tiêu duy nhất của tôi. Để tôi có thể giúp họ, xin ông hãy ột ân huệ nhỏ. Nếu ông nói không, chẳng còn gì hơn để tôi có thể làm và giúp họ. Nhưng ngay cả khi ông nói không, tôi sẽ không làm điều gì để hại ai cả. Trong trường hợp đó thì mọi sự sẽ giữ nguyên trạng mà thôi.
Anh ngừng một lát để cho Eli Hemsi có muốn nói điều gì chăng, nhưng cái đầu bự như đầu Ngưu ma vương kia vẫn như đông đặc lại với sự chú ý đầy cảnh giác. Đôi mắt thường buồn vẫn không hề lóe lên tí nào.
Culli tiếp tục:
- Em trai ông, Charles, nợ khách sạn Xanadu của chúng tôi trên năm mươi ngàn đô. Ông ta còn nợ hai trăm năm mươi nghìn đô-la rải rác ở các khách sạn khác khắp Vegas. Cho phép tôi nói ngay là khách sạn của chúng tôi sẽ không thúc nợ. Bởi đối với chúng tôi, ông ấy là một khách hàng tốt và là một người dễ thương. Các casino khác có thể làm cho sự việc trở thành khó chịu đối với ông ấy, nhưng họ cũng không thể buộc được ông ấy trả tiền nếu như ông sử dụng đến những mối quan hệ nhiều thế lực - mà tôi biết là ông có. Nhưng như vậy ông lại phải mắc nợ những người đó các ân huệ mà xét cho cùng, có thể còn đắt hơn nhiều so với điều tôi yêu cầu ông
Eli Hemsi thở ra rồi hỏi, bằng giọng dịu dàng nhưng vẫn đầy khí lực của ông:
- Em tôi chơi cờ bạc có trình độ không?
- Thực sự là không giỏi lắm đâu. Nhưng chuyện đó cũng chẳng tạo ra sự khác biệt nào. Những người đánh bạc, dù giỏi hay dở, cuối cùng cũng đều thua cả.
Hemsi lại thở dài:
- Trong chuyện làm ăn hắn cũng chẳng hơn gì. Tôi sắp thoát nợ hắn đây. Bằng cách phải đành lòng sa thải em ruột mình. Hắn chẳng được tích sự gì ngoài cái tài gây ra lắm điều rắc rối vì tật mê bài và hám gái. Khi còn trẻ, hắn từng là một tay chào hàng cừ khôi, giỏi nhất trong công ty đấy, nhưng giờ đây hắn thấy mình già và mệt mỏi, không còn hứng thú làm việc mà chỉ hứng thú chơi thôi. Tôi không biết tôi có thể giúp hắn không. Chỉ biết là tôi sẽ không trả nợ cờ bạc cho hắn. Tôi không đánh bạc, không có cái hứng thú đó. Vậy tại sao tôi phải trả tiền cho sở thích của hắn?
- Tôi không yêu cầu ông chuyện đó, - Culli nói.
- Nhưng đây là điều tôi có thể làm. Khách sạn chúng tôi sẽ mua tất cả số nợ của Charles ở các casino kia. Ông ấy sẽ không trả cho họ trừ khi ông ấy đến đánh bạc và thắng ở casino của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không chấp nhận tín dụng của ông ấy nữa và tôi bảo đảm sẽ không có casino nào ở Vegas cấp tín dụng cho ông ấy nữa. Ông ấy sẽ không tổn thương nếu ông ấy chỉ chơi bằng tiền mặt. Tôi có thể bảo vệ cho ông ấy bằng cách đó.
Hemsi tiếp tục nhìn Culli đầy chủ ý:
- Thế nhưng ông em quý hóa của tôi sẽ còn cờ bạc dài dài?
- Ông không bao giờ có thể ngăn chặn được, - Culli nói thản nhiên. - Trên đời có rất nhiều người giống ông ấy và có rất ít người giống ông. Đời sống thực không còn hào hứng với ông ấy nữa, chẳng còn thiết tha nữa. Chuyện rất thường.
Eli Hemsi gật đầu suy nghĩ rất lung, cân đo đong đếm và xoay tròn chuyện đó trong cái đầu to tướng như củ hủ lô trộn hồ của ông ta.
- Đây là một cuộc thương lượng làm ăn chẳng hề thiệt cho anh chút nào, đúng không? - Ông nói với Culli - Không ai có thể đòi nợ em tôi, chính anh đã nói điều ấy như vậy anh có mất gì đâu. Và rồi ông em khờ khạo cửa tôi lại đến Vegas với vài chục ngàn đô-la trong túi và hắn lại đánh bạc rồi cúng dường số tiền đó vào két sắt của các anh. Thế là anh vẫn được lợi. Đúng không?
Culli đáp rất từ tốn:
- Sự việc có thể diễn tiến cách khác. Em ông có thể kí thêm nhiều sổ nợ và sẽ mang nợ số tiền còn lớn hơn nhiều nữa. Đủ để cho ai đó nghĩ rằng đáng công để đi đòi và phải cố gắng hơn nữa để đòi cho được. Ai biết được con người ta có thể rồ dại đến mức nào? Hãy tin khi tôi nói với ông rằng em của ông sẽ không thể nào đứng cách xa Las Vegas, bởi ông ta có máu cờ bạc. Một nỗi ám ảnh không rời thu hút cả hồn vía ông ta. Biết bao giờ những con người như ông ta từ khắp nơi trên thế giới - Chứ chẳng phải riêng ở nước Mỹ - đổ xô về kinh đô cờ bạc Las Vegas để sống cho tận cùng cảm giác rồi nổ tung cũng hả dạ! Có những người hàng năm tới đó đến ba, bốn hoặc năm lần. Tôi không biết tại sao, nhưng họ cứ đến. Nó có ý nghĩa nào đó với họ mà ông và tôi không hiểu. Và xin ông nhớ cho rằng, tôi phải mua lại sổ nợ của ông ấy; chuyện đó sẽ hao tốn khá bộn đấy chứ?
Trong khi nói thế, Culli cũng đang tự hỏi làm cách nào anh thuyết phục được Gronevelt chấp thuận đề án đó? Nhưng thôi chuyện đó hãy tính sau. Cứ để hạ hồi phân giải.
- Và cái ân huệ mà anh yêu cầu đó là gì?
Câu hỏi cuối cùng được nêu ra bằng cái giọng dịu dàng thôi, luôn luôn là thế, nhưng cũng đầy khí lực. Đúng là giọng của một vị thánh sống, một giọng nói hình như toát ra vẻ bình thản tâm linh. Culli bị ấn tượng mạnh và lần đầu tiên anh thấy hơi nao núng. Không khéo lại rách việc thì nguy cho bạn mình. Vậy nên, anh phải tập trung hết tinh thần vào cuộc đấu.
- Con ông, Paul, đã đưa ra những lời chứng chống lại người bạn Merlin của tôi. Ông nhớ Merlin chứ. Ông đã từng hứa sẽ làm cho cậu ta được hạnh phúc suốt phần đời còn lại.
Và Culli pha chất thép vào giọng nói. Anh hơi bực với quyền lực tỏa ra từ con người này. Một thứ quyền lực sinh ra từ thành công vĩ đại cuả ông ta với tiền bạc, quá trình vươn lên từ nghèo khó đến lúc nắm trong tay hàng triệu đô-la trong một thế giới đối nghịch, từ những cuộc chiến thắng lợi trong đời ông, trong khi phải cưu mang một người chỉ hoang tàng rồ dại.
Nhưng Eli Hemsi không bị dính vào mồi nhử của lời trách móc hài hước đó. Ông ta không thèm cười. Ông ta vẫn đang lắng nghe.
- Lời chứng của con ông là bằng chứng duy nhất chống lại Merlin. Tất nhiên tôi hiểu rằng Paul bị hoảng sợ.
Bỗng nhiên trong đôi mắt u tối đang chăm chú nhìn anh đó ánh lên một tia nguy hiểm. Biểu lộ sự giận dữ tại sao kẻ xa lạ này lại biết tên con mình và gọi một cách thân mật vừa hầu như miệt thị như vậy. Culli đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào:
- Ông có một cậu con trai thật dễ thương đấy, ông Hemsi à. Ai cũng nghĩ chắc rằng cậu ta bị lừa và bị dọa nạt khi khai báo với FBI. Tôi đã tham khảo ý kiến tư vấn vài luật sư danh tiếng. Họ đều nói cậu ta có thể phải cung trong phòng khoáng đại hội thẩm, đưa ra lời chứng theo kiểu không thuyết phục lắm đối với hội thẩm mà cũng không dây dưa rắc rối với FBI. Cậu ta có thể rút lại lời chứng trước đây.
Anh nghiên cứu khuôn mặt đối diện mình.
Không thể đọc ra điều gì.
- Giả định rằng con trai ông được miễn tố, - Culli nói. - Cậu ta sẽ không bị truy tố. Tôi cũng hiểu rằng có lẽ ông thu xếp để cậu ta không phải thi hành quân dịch. Cậu ta sẽ thoát ra an toàn một trăm phần trăm. Tôi nghĩ ông đã lo xong mọi chuyện đó! Nhưng nếu như cậu ta làm ơn huệ này, thì tôi hứa với ông cũng không có gì thay đổi.
Bây giờ Eli Hemsi nói với một giọng khác. Một giọng mạnh hơn, không dịu dàng như trước, nhưng vẫn có sức thuyết phục, một người chào hàng đang bán hàng:
- Tôi ước phải chi mình làm được điều ấy! - Ông ta nói. - Anh chàng Merlin đó dễ thương lắm. Anh ta đã giúp tôi, tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn anh ta.
Culli nhận xét rằng đây là một người sử dụng từ “mãi mãi” khá thường xuyên. Ông ta không dùng những ngôn từ lưng chừng, nửa vời. Mà luôn luôn ở cực cấp.
Ông ta đã hứa với Merlin sẽ làm cho anh ta hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại của anh. Bây giờ ông ta sắp biết ơn mãi mãi. Một kẻ biết khéo léo né tránh những nghĩa vụ của mình, như con chồn lùi. Thêm một lần nữa Culli nổi đóa với cái thằng cha đạo đức giả chó đẻ này. Hắn đã xử sự với anh bạn Merlin đáng mến của mình như đối xử với một tên vô lại. Anh cay cú lắm và anh rủa thầm trong bụng: Bố sư khỉ cái lão bợm già! Thế nhưng ngoài mặt anh vẫn ra vẻ chăm chú lầng nghe lão ta với một nụ cười cầu tài trông cứ như thật!
- Tôi chẳng có thể làm gì được, - Hemsi nói. - Tôi không thể đẩy con trai tôi vào nguy cơ. Vợ tôi sẽ không bao giờ tha thứ nếu tôi làm chuyện đó. Nó là tất cả đời sống đối với bà ấy. Còn em trai tôi đã là một người trưởng thành từ lâu. Ai có thể giúp cho hắn? Ai có thể dẫn dắt hắn, ai có thể sống thay cho cuộc đời hắn, bây giờ nữa? Nhưng con tôi cần được bảo trọng. Nó là mối ưu tư số một của tôi. Sau đó. xin hãy tin, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho ông Merlin. Mười năm hai mươi năm, ba mươi năm kể từ nay, tôi sẽ không bao giờ quên anh ta. Như vậy, khi chuyện này qua đi, anh có thể yêu cầu tôi bất kì chuyện gì.
Ông Hemsi đứng lên từ bàn giấy của mình và chìa tay ra, cái khung người đường bệ, đầy uy lực của ông nghiêng về phía trước một chút với sự ân cần vồn vã ra vẻ biết ơn.
- Tôi ước chi con trai tôi có được người bạn như anh
Culli cười đáp lại bắt tay ông ta:
- Tôi không biết con trai ông, nhưng em ông là bạn tôi. Anh ấy sắp đến thăm tôi ở Vegas vào cuối tháng này. Ông đừng lo, tôi sẽ chăm sóc kĩ anh ấy cho. Tôi sẽ giữ cho anh ấy không bị rắc rối.
Anh thấy ra tia nhìn cân nhắc trên khuôn mặt của Eli Hemsi. Anh có thể gây sốc cho tia nhìn ấy, bằng cách này hay cách khác để xoay chuyển tình thế, chứ không thể để cho lão ta đẩy mình trôi tuột giữa dòng rồi khoan khoái xoa tay rảnh nợ. Với thằng Culli này thì tìm một giải pháp đâu có đơn giản như là đang giỡn thế được, lão bợm già kia? Đừng vội tự đắc. Này đây, hãy nếm mùi ngón điểm huyệt “Vạn con kiến bò trong tim” của ta nhé.
- Bởi vì ông không thể giúp tôi, - Culli bắt đầu khè, - Nên tôi phải tìm cho Merlin một luật sư thật tài ba. Giờ đây có lẽ viên chưởng lí tòa án quận đã nói với ông rằng Merlin sẽ nhận tội và sẽ bị án treo. Và mọi việc sẽ bay xa để con ông chẳng những sẽ được miễn tố mà còn sẽ không bao giờ tái ngũ. Điều đó thì có thể. Nhưng Merlin sẽ không nhận tội. Sẽ có một phiên tòa. Con trai ông sẽ phải ra trước một tòa án công khai. Sẽ phải xác chứng trước tòa và trước các phương tiện truyền thông đại chúng. Sẽ rùm beng lắm đấy. Tôi biết rằng điều đó sẽ chưa làm cho ông thấy ngứa ngáy gì. Nhưng đám báo chí sẽ sục sạo để tìm xem cậu Paul, con một của đại gia Eli Hemsi hiện đang ở đâu và làm gì. Tôi không cần biết ai đã hứa với ông chuyện gì. Nhưng chắc chắn là đến nước đó thì cậu Paul cũng phải thực hiện nghĩa vụ của người thanh niên yêu nước thôi. Báo chí sẽ gây áp lực mạnh. Và rồi, ngoài ra, ông và con ông sẽ có những kẻ thù. Xin phép được lặp lại lời ông, chỉ sửa đổi chút xíu thôi, tôi sẽ làm cho anh bất hạnh suốt cả phần đời còn lại của anh.
Bây giờ khi lời đe dọa đó ném ra công khai, Hemsi ngửa người ra sau ghế và nhìn trừng trừng vào Culli. Anh đã điểm trúng huyệt. Mặt Hemsi, trầm trọng và sắc sảo, trông buồn nhiều hơn là giận. Vì vậy Culli động lòng.
Anh xoa nhẹ để giải huyệt:
- Ông quen biết nhiều. Hãy gọi họ và nghe lời tư vấn của họ. Hãy hỏi về tôi. Nói với họ tôi làm cho ông Gronevelt ở khách sạn Xanadu. Nếu họ đồng ý với ông và gọi báo cho Gronevelt, tôi sẽ không thể làm gì được. Nhưng ông sẽ mắc nợ họ.
Hemsi dựa người vào lưng ghế:
- Anh nói mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu con tôi làm theo những gì anh yêu cầu?
- Tôi bảo đảm điều ấy, - Culli nói.
- Con tôi sẽ không phải tái ngũ? - Hemsi hỏi lại.
- Tôi bảo đảm luôn cả điều đó, - Culli nói. - Tôi cũng có nhiều bạn bè Washington, như ông. Nhưng bạn bè của tôi có thể làm những điều mà bạn bè ông không làm được, ngay cả nếu chỉ vì họ không thể liên hệ với ông.
Eli Hemsi tiễn Culli ra đến cửa:
- Cảm ơn, - Ông ta nói. - Cảm ơn rất nhiều. Tôi còn phải nghĩ kĩ lại mọi điều anh nói. Tôi sẽ liên hệ lại với anh.
Họ lại bắt tay nhau trong lúc ông ta tiễn Culli ra khỏi cửa phòng một quãng nữa.
- Tôi ở khách sạn Plaza, - Culli nói. - Và tôi sẽ rời nơi đó để bay về Vegas vào sáng mai, vậy nếu ông có thể gọi tối nay, tôi sẽ biết ơn ông lắm.
Nhưng chính Charles Hemsi, ông em, gọi cho Culli.
Charles đang say nhưng giọng đầy hân hoan:
- Này Culli, chú mày láu nhưng được việc lắm! Tôi không biết chú nói thế nào nhưng ông anh tôi bảo tôi nói với chú mày rằng mọi chuyện đều Ok. Ông ấy nhất trí hoàn toàn với chú đấy.
Culli thở phào khoan khoái. Eli Hemsi đã gọi đi nhiều nơi để kiểm tra về anh. Và Gronevelt hẳn đã hậu thuẫn anh trong màn kịch này. Anh cảm thấy trong lòng mình dâng lên niềm thương và biết ơn chân thành đối với ông bác nuôi. Anh nói với Charles:
- Tuyệt quá. Gặp lại anh ở Vegas vào cuối tháng này nhé! Anh sẽ được vui thú như ước nguyện.
- Tôi sẽ không bỏ lỡ! - Charles Hemsi nói. - Và đừng quên nàng vũ nữ người Anh đó nhé.
- Yên chí! Tôi không quên đâu.
Sau đó anh thay đồ và ra ngoài ăn tối. Trong phòng khách của nhà hàng, anh dùng điện thoại trả tiền ngay để gọi cho Merlin:
- Mọi chuyện đều ok. Chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu cứ yên chí nhớ. Không sao đâu.
Giọng của Merlin nghe chừng xa vắng, hầu như mơ hồ, không có vẻ biết ơn nồng nhiệt như Culli từng mong muốn:
- Cảm ơn, - Merlin nói. - Sẽ sớm gặp lại bạn ở Vegas.
Và anh ta gác máy.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
78 chương
13 chương
23 chương
27 chương
21 chương
40 chương
41 chương