TRÁI ĐẤT THỨ HAI (TIẾP THEO) (@thuy_trang89 type) Bà Dimond, mẹ của Mark, lái xe đưa nó đến một đường quê vắng vẻ của Stony Brook. Mark rất rành con đường này, vì từng là tuyến giao báo của nó. Tới góc đường Riversville và con phố Carrol, hai mẹ con đã tìm thấy thứ đang tìm. Đó là một xe tải cũ nát trông như xe đời những năm bảy mươi, với thành xe bằng gỗ giả. Dựa vào đầu xe, đang phì phèo điếu thuốc lá, là thằng Andy Mitchel. Thấy xe nhà Dimond đang tiến lại, nó vội vàng dụi tắt điếu thuốc. Bà Dimond lom lom nhìn Mitchell như nó là một ổ bệnh di động, rồi hỏi Mark: - Con chắc là sẽ không sao chứ? Với bà, thằng nhóc đó trông cứ như điềm gở. Bà Dimond là một phụ nữ sắc sảo. - Không sao đâu mà. Nó là bạn con, cũng ở trong Câu lạc bộ khoa học. - Thằng du côn đó mà cũng trong Sci-Clops sao? - Thật mà. Cám ơn má. Nó sẽ đưa con về. Ra khỏi xe, Mark mở cửa sau, kéo ra một can xăng đầy. Vấn đề lớn của thằng Andy là xe nó hết xăng. Andy ráng lễ phép hết mức: - Cám ơn bác nhiều. Bác đã cứu mạng cháu đó. Bà Dimond vẫy tay cười cười, bẻ bánh lái, nhưng trước khi đi, bà nhìn Mark áy náy như hỏi: “Con tin chắc không sao chứ?”. Nó ngoắc tay như nói với bà: “Má đừng lo”. Nhận can xăng từ tay Mark, Andy nói: - Cám ơn Mark. Cám ơn thật tình đó. Mark thấy thằng Mitchell có vẻ rất thành thật. Nó xách can xăng ra sau xe, rồi đổ xăng vào thùng. Mark hỏi: - Sao mày có thể để hết xăng như vậy được. - Đồng hồ đo xăng bị hư. Mỗi khi đổ xăng, tao chỉnh công-tơ-mét về số không, để biết đã đi được bao nhiêu dặm, mà đổ xăng tiếp. - Thế chuyện gì đã xảy ra. - Công-tơ-mét cũng bị hư luôn. Đúng là xe thổ tả. Mark cố nhịn cười. Thằng Mitchell ngu thật! Andy tiếp: - Tao nhận cú điện thoại phải đi giao hàng gấp. Chuyển hoa lên xe, tới đây, rồi… cà xịch cà dụi. Chết máy. Thật sự mày đã cứu tao đó. - Làm gì mà chuyến hàng này quan trọng dữ thế? - Khách hàng lớn mà. Một tập đoàn các ông lớn. Tối nay họ có cuộc họp lúc bảy giờ, đặt cả đống hoa cho đủ các bàn. Mà đặt vào phút cuối. Họ cóc cần biết. Ỷ có tiền mà. Nhưng nếu không giao hàng đúng giờ, họ sẽ không bao giờ đặt hàng với cửa hàng mình nữa. Mấy cha nội này không giỡn mặt được đâu. Thất hứa một lần thôi là… đi chỗ khác chơi. Chú tao cũng vậy thôi, tao không giao kịp thì tao cũng… biến. Mà tao thì đang cần việc làm. - Sao không gọi chú mày tới giúp? - Hay quá ha! Để cho ông biết tao là thằng làm rối việc à? Có lẽ hơi bị thiếu thông minh, nhưng tao không ngáo đến thế đâu. Thằng Mitchell tự nhận kém thông minh là một bất ngờ với Mark. Vụ này chứng minh cho một ngày đầy chuyện bất ngờ. Đổ hết xăng, Mitchell đóng nắp can, rồi hỏi: - Mấy giờ rồi? Mark lấy điện thoại ra xem: - Sáu giờ năm. Còn kịp chân. - Đi thôi. Nói xong, Mitchell nhảy vào xe. Nó thật sự phải nhảy, vì cửa xe không mở, nó phải trườn vào qua cửa sổ. Buổi họp tổ chức tại một câu lạc bộ của giới thượng lưu trong vùng, không xa chỗ Andy hết xăng. Ngồi bên Michell, trong khi nó lái xe, Mark nghĩ đến hai điều: một là không thể tin nổi mình tới giải cứu kẻ thù tồi tệ nhất. Hai là nó sợ lớp nhựa bọc ghế nhớp nháp này tràn lan vi khuẩn Andy. Lý do duy nhất làm nó không nôn ọe vì mùi tanh tưởi của chiếc xe là nhờ hương hoa thoang thoảng từ phía sau át đi cái mùi kinh khiếp đó, Mark sợ khi giao hoa xong, đường về chắc sẽ trở nên quá dài. Mark hỏi: - Nhưng sao lại là tao? - Mày làm sao? - Sao mày gọi tao? - Sci-Clops. Chúng mình gắn bó với nhau mà, phải không? - Không. Đó là một câu lạc bộ khoa học. Không là đoàn thể hướng đạo. Sao mày gọi tao? Mày ghét tao lắm mà. Lúc đầu, Mitchell không trả lời, Mark tưởng thằng đần này quên câu hỏi. Sau cùng, Mitchell nói: - Chính xác là… tao không có nhiều bạn. Tao biết, khó tin, nhưng là sự thật. - Cũng dễ hiểu thôi. Mitchell liếc Mark, nhưng không độp lại. Trái lại, nó chỉ nhún vai nói: - OK. Tao đã gây chuyện. Tao đã làm khó mày. - Làm khó? Mày bắt nạt tao suốt mấy năm trời. Mày đánh tao, trấn lột tiền ăn trưa của tao không đếm xuể bao nhiêu lần. Mày đánh tao, mày vào nhà tao ăn cắp, mày đánh tao. Cần tao nói tiếp nữa không? - Tội lỗi, tội lỗi, tội lỗi, được chưa? Mày muốn tao phải nói gì đây? - Tao không muốn nghe mày nói bất cứ điều gì. Mày là thằng cà chớn. Chấm hết. Mark cảm thấy bạo dạn. Nó không còn sợ thằng Andy Mitchell nữa. Chuyện đó mới kết thúc gần đây. Sợ hãi chuyển thành tội nghiệp, khi nó nhận ra Mitchell chỉ là thằng đầu óc có vấn đề. Nhưng rồi, thấy trí thông minh về toán học của Mitchell, Mark đã thật sự ganh tỵ. Tất cả đều đổi thay kỳ lạ và không bình thường. Mitchell lên tiếng: - Chắc mày sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nếu biết rằng tao không chỉ ăn hiếp một mình mày. Mark mỉa mai: - Ôi, hay quá, bây giờ tao có thể yên tâm được rồi. - Ê, mày hỏi, phải để cho tao nói chứ. - Xin lỗi, tiếp đi. - Nếu mày không chú ý, mày sẽ thấy tao chẳng là cái cóc khô gì hết. - Tao chú ý chứ. Mark trợn mắt. Thằng Mitchell còn không biết cách nói sao cho chính xác. - Nhưng chỉ với từ ngữ, chuyện trò và những thứ linh tinh khác thôi. Còn với những con số, tao khá lắm. Mark không cãi. Nó từng thấy Andy trong công việc đó. Với những con số, Andy khá hơn cả “rất khá”. - Nhưng chuyện đó chẳng hay ho gì khi tao còn là một thằng nhóc. Cứ như, mày nói thế nào về chuyện này nhỉ, cứ như tao có sự tệ hại nhất của cả hai thế giới. Một nửa số người hành hạ tao, vì tao có vẻ như một thằng đần, một nửa kia làm tao khổ vì là một thằng có đầu óc. Tao quá thông minh để chơi với tụi nhóc côn đồ, và lại quá đần để chơi với lũ phách lối. Rốt cuộc là tao chẳng thích hợp được với bất kỳ nơi nào. Mark hiểu. Nó quá rành kinh nghiệm lạc lõng này. - Nên… không biết có phải vì thế mà tao đã tạo nên… cái vỏ này. Tao không để ai xâm nhập, tao cũng không tự biểu lộ mình, phòng xa bị vùi dập, và ăn hiếp bất cứ ai ăn hiếp được. Tao làm gì còn lựa chọn nào nữa. Không làm thế, chắc tao phải chui xuống gầm giường mà trốn. Nhưng cũng căng lắm. Lúc nào tao cũng cảm thấy tức giận. Chắc tao đổ tất cả điều đó lên rất nhiều người, trong đó có mày. - Đặc biệt là tao. - Ừa. Nhưng rồi, tao được đưa đến trường đại học. Và họ thật sự thích thú một vài ý tưởng của tao. Mày biết không, họ khuyến khích tao. Tao có được ai khuyến khích bao giờ đâu. Và chuyện đó đã đưa tao vào câu lạc bộ khoa học. Tao… tao không định “bà tám” với mày đâu. Nhưng… lần đầu tiên tao cảm thấy hạnh phúc vì những gì đang xảy ra… Mark không bình luận gì. Trong một giây nó tưởng thằng Andy sắp khóc. Cảm giác thật lạ lùng. Lần đầu tiên nó nhìn Andy như một con người, không là thằng du côn trong phim hoạt hình. Chưa hẳn nó hoàn toàn thích điều đó. Đời sống quá đủ chuyện quái gở rồi. Andy Mitchell bỗng trở thành người tốt chỉ làm mọi sự trong bảng siêu thực lên cao hơn. Rất may là câu chuyện chấm dứt, vì hai đứa đã tới câu lạc bộ Đồi Cháy. Mark nhẹ nhõm tuyên bố: - Tới rồi. Andy rẽ vào con đường rộng trải đá, rồi ngừng lại. Mark nhận xét: - Có vẻ yên ắng quá. - Tối tăm nữa. Mấy giờ rồi? - Sáu rưỡi. Nếu nửa tiếng nữa họp, thì phải có người ở đây chứ. Hai đứa ra khỏi xe, tiến lên mấy bậc thềm. Mitchell thử mở cửa. Cửa khóa. Nó bối rối kêu lên: - Chuyện chết tiệt gì thế này? Mark nhìn qua kính cửa: - Có tấm thời khóa biểu này. Tên công ty là gì? Lấy từ trong túi ra mảnh giấy, Mitchell đọc: - Tập đoàn Praxis. - Đây rồi. Tập đoàn Praxis. Bảy giờ. - Chính xác! Còn nửa tiếng nữa. Mark nhìn kỹ lại tấm bảng rồi nói: - A… Thật ra là còn mười hai tiếng rưỡi nữa. - Mày nói gì? - Đây là buổi họp vào buổi điểm tâm. Mitchell đọc lại tờ giấy giao hàng, la lên: - Vô lý! Đây này, rõ ràng: Tập đoàn Praxis. Bảy giờ S. Mark cầm tờ giấy đọc: - Đúng rồi. Bảy giờ S. Bảy giờ sáng. Buổi họp vào sáng mai. Mitchell trừng trừng nhìn tờ giấy, rồi chạy trở lại cách cửa, nhìn vào trong lẩm bẩm: - Có sự lầm lẫn rồi. - Đương nhiên là lầm. Mitchell đập đầu vào cửa kính, và cuối cùng đành chấp nhận là do lỗi của nó. Mark hỏi: - Hoa giữ tươi được không? Mitchell cay đắng. - Được. Tao đúng là thằng ngu. Đi thôi. Tao đưa mày về. Hai đứa im lặng cho tới khi về tới nhà Mark. Mitchell thì quá xấu hổ. Mark thì khoái chí vì đã làm cho Andy cảm thấy nó đần hơn. Xách can không, Mark nhảy ra khỏi xe, nói: - Thú vị thật. -Này Dimond. Cám ơn nhiều. Tao biết mày không ưa tao, nhưng điều đó chỉ làm cho việc mày giúp tao càng thêm ý nghĩa. - Ê… Tụi mình thuộc dạng Sci-Clops gắn bó với nhau mà. Đúng không? Mitchell cười lớn: - Quá đúng. Tao mắc nợ mày rồi. Nghĩa là… mày cần bất cứ chuyện gì, hú tao một tiếng. OK? - OK. Ngủ ngon, Andy. - Chúc ngủ ngon. Mitchell rồ máy, chiếc xe khùng khục một tiếng rồi lăn bánh. Mark đứng một mình trên lề đường trước nhà. Một kết thúc lạ lùng cho một ngày kỳ lạ. Mark không thể không thắc mắc, chương tiếp theo trong chuyện dài của thằng Andy Mitchell sẽ là gì đây? Còn với Courtney, cô cảm thấy dường như ngày của mình mới chỉ bắt đầu. Từ lúc Whitney mời cô vào thị trấn, cô đếm từng giây cho tới bảy giờ. Thời gian kéo dài chậm chạp như cả thế kỷ cho tới hết buổi học vẽ. Cô ngồi trong lớp, nghe nghệ sĩ khách mời nói về sự khó khăn khi phác họa một bàn tay người. Đầu óc để đâu đâu, nên với Courtney bài nói chuyện cũng thú vị ngang ngửa với… lượng giác đại số. Dù có thể bỏ giờ học này, nhưng cô đã tự hứa là phải bám lớp. Tuy nhiên tâm trí cô không đặt vào phác họa, mà vào Whitney và tất cả những gì sẽ có thể đến trong đêm nay. Sau cùng thì cũng tới bảy giờ. Hầu hết sinh viên xúm xít quanh họa sĩ khách mời, tíu tít hỏi han. Courtney thì không. Cô ra khỏi lớp khi hồi chuông chưa dứt. Để tranh thủ thời gian, Courtney đã đi xe đạp tới lớp. Nghĩa là cô sẽ đem luôn ba lô sách vở vào thị trấn. Nhưng cô nghĩ như vậy, tốt hơn là đạp xe trở lại phòng cất đồ đạc, sẽ mất thêm mấy phút quí báu. Vội vàng mở khóa xe, buộc chặt ba lô, cô bắt đầu đạp xe ra lộ chính, để vào thị trấn. Học viện Stansfield nằm trong vùng thôn dã của Berkshires, cách thị trấn nhỏ Derby Falls vài dặm. Courtney đã biết điều đó trong lần đầu tới đây với cha mẹ. Từ Stansfield tới Derby Falls là một đường quê rất đẹp, ngoằn ngoèo dọc một sườn núi, xuyên qua rừng thông dày đặc, rồi thả dốc xuống phía bên kia, để vào thị trấn. Dù mong vào thị trấn càng sớm càng tốt, nhưng Courtney không thể ngăn mình quan sát cảnh núi non tuyệt đẹp. Mặt trời đang xuống, làm những hàng thông đổ bóng ngang đường. Những tia sáng màu hổ phách lấp loáng trên cành lá khi Courtney đạp xe qua. Cảm giác như đang lướt đi dưới ánh đèn sân khấu. Đồng cỏ và những con bò sữa màu đen pha trắng đang gặm cỏ trôi lại phía sau. Dọc đường lác đác vài nông trại, nơi người ta có thể mua ngô và cà chua vừa hái trong ngày. Đêm gần kề. Chim chóc đã bay về tổ. Đã đến giờ ăn của chúng. Courtney nghe tiếng chim ríu rít trên cây. Vài con đóm lập lòe trong rừng. Đúng là một cảnh thanh bình miền thôn dã. Courtney tự hứa, sẽ đi lại lần nữa, có thể là một ngày Chủ nhật không hấp tấp như lần này. Có thể cô sẽ thuyết phục Whitney cùng đi. Mọi chuyện đều có vẻ suôn sẻ với Courtney. Con đường cao dần khi cô đạp xe lên núi. Courtney chưa mệt, nhưng dù sao, dốc núi vẫn cứ là dốc núi. Cô không ngại, nhưng chỉ sợ đến điểm hẹn sẽ bị ướt đẫm mồ hôi. Tha theo ba lô sách vở nặng nề hình như là một ý kiến hơn bị thiếu thông minh. Nhưng bây giờ không thể quay về được nữa. Mồ hôi hay gì gì cũng đành ráng chịu. Con đường cao lên dốc càng bẻ gấp về bên trái. Lần trước cô qua con đường này bằng xe hơi, nên không nhớ là nó dốc đến thế này. Vượt qua một khúc cong, cô thấy con đường vẫn tiếp tục bẻ quanh núi. Không thể biết còn bao xa nữa mới tới đỉnh, nhưng cô biết phải bọc qua một đường cong phía trước là tới. Đúng là đó cô tiếng xe hơi. Lúc đầu nho nhỏ. Vì thở hổn hển, nên cô đã không nhận ra ngay. Nhưng âm thanh đó mau chóng lớn dần. Không nghi ngờ gì nữa. Một chiếc xe đang tiến tới sau cô. Rất nhanh. Ngoái lại, Courtney chỉ thấy khúc quanh vừa vượt qua. Chưa thấy chiếc xe đâu. Nhưng chỉ mấy giây sau, tiếng xe gầm rú ngay sau lưng cô. Con đường khá hẹp, cô nghĩ nên xuống xe, tránh sang bên đường cho an toàn. Nhưng nghĩ chuyện lại phải khởi động để leo dốc lại, làm cô ngại. Tính toán gấp, cô đoán chiếc xe sẽ thấy cô, và cô còn đủ thời gian để vượt qua, Courtney đứng lên, đạp mạnh hơn, với hy vọng sẽ lên tới đỉnh dốc trước chiếc xe hơi. Phía sau, chiếc xe lượn qua một đường cong. Động cơ tải quá mạnh, như đang gào rú. Courtney chợt khiếp sợ. Có khi nào đó là chiếc xe bí ẩn màu đen không? Mấy ngày rồi cô không hề nghĩ tới chiếc xe kỳ lạ đó. Tim đập rộn ràng hơn cả khi đang leo dốc. Courtney chỉ mong vượt qua khúc cong kế tiếp và nhìn thấy đỉnh dốc. Tiếng gầm rú của xe hơi càng lớn hơn. Quyết định nhảy khỏi xe, nhưng thoáng nhìn, Courtney nhắm chặt mắt, nghiến răng, gồng mình chờ đợi và… chiếc xe vượt qua. Gần tới nỗi cô cảm thấy gió tạt ngang mặt. Mở mắt, Courtney thấy đó là một xe tải nhỏ, đầy trẻ con và do một bà mẹ cầm lái. Bà ta cố né Courtney, nên phải lấn sang đường ngược chiều. Nếu đầu kia cũng có một xe phóng tới thì… bùm! Courtney nhìn lên. Đám nhóc ấn sát mặt vào kính sau xe, vẫy tay với cô. Courtney cười cười vẫy lại. Cô kiệt sức, nhưng thở phào nhẹ nhõm, tự cười mình quá giàu trí tưởng tượng. Chiếc xe đen, hừ, khéo hoang tưởng. Bây giờ chỉ còn việc lên tới đỉnh dốc, mọi khó nhọc sẽ qua hết. Chiếc xe tải nhỏ đã khuất sau một khúc quanh. Courtney cúi đầu, đứng lên bàn đạp, phóng tới. Tiếng động cơ của xe tải nhỏ vang vọng trên vách núi. Đó là nguyên nhân Courtney không nghe tiếng xe đang tiến tới từ phía bên kia. Courtney ngồi lại xuống yên, hai chân ráo riết đạp, và ngừng lên nhìn thẳng, vừa kịp lúc thấy chiếc xe đen ma quái vòng qua một góc đường, hướng thẳng tới cô. Gã tài xế này không ngại phóng lấn qua đường ngược chiều để tấn công Courtney. Cô chỉ còn một cách: bỏ xe, nhào sang phải. Nhưng chiếc xe đen đâm vào bánh trước xe đạp trước khi Courtney hoàn toàn nhảy khỏi xe. Cô nghe tiếng thắng rít lên và tiếng bánh xe hơi trượt trên mặt đường. Gã tài xế cố tình đâm vào cô, nhưng không ngờ chiếc xe vọt sát lề đường. Sức va chạm mạnh làm Courtney quay tròn dữ dội, không thể kiểm soát được cú ngã. Đống sách nặng trĩu sau lưng càng làm tình hình tồi tệ hơn. Như một lực đối trọng, nó kéo Courtney quay vòng mạnh hơn. Trước khi rơi phịch xuống đất, Courtney thoáng nghĩ: “Sao mình không đội mũ bảo hiểm?” Vai cô va vào một thân cây, làm đầu bật ngược lại. Khi ngã xuống, vai kia đập mạnh xuống đất. Cái dốc quá sâu, cô lăn lông lốc xuống như… một con búp bê rách bươm rơi tự do, đâm bổ vào những gốc cây, những tảng đá. Sau cùng, Courtney lăn bịch vào một thân cây và ngừng lại. Một giây sau, như để tăng thêm phần thảm hại, chiếc xe đạp đổ kềnh lên hai chân cô. Courtney bị sốc. Không còn biết mình bị thương nặng hay nhẹ, có chảy máu không, có sống nổi không. Cô không cảm thấy đau. Chỉ như một cơn mơ trong giấc ngủ chập chờn, nhưng không nhúc nhích được. Mở mắt, cô thấy đã lăn xuống xa khỏi mặt đường. Thậm chí nếu nhúc nhích nổi, cô cũng không thể bò lên con dốc thẳng đứng kia. Nhưng điều đáng sợ hơn là cô đã lăn xuống quá xa, sẽ không ai nhìn thấy cô nằm tại đây, mà trời thì sắp tối rồi. Hé mắt nhìn quanh xem mình đã ngã xuống đâu, Courtney nghẹn thở khi nhìn thấy… Đậu bên lề đường là chiếc xe đen. Mặt trời đã lặn từ lâu, vì vậy đèn pha đã bật. Sau làn ánh sáng đèn pha chói sáng, cái cản xe mạ crôm đang cười với cô. Cửa xe bên tài xế mở. Sau cùng thì Courtney sắp được thấy con quái vật đã truy đuổi cô trên đường. Hắn có thể là ai? Tên tài xế bước ra trước xe, để hắn có thể được nhìn thấy rõ trong ánh đèn. Có vẻ như hắn muốn làm cho Courtney nhìn rõ mặt hắn. Lúc đầu Courtney không hiểu mình đang thấy gì đây. Vô lý quá. Đứng trên lề đường, nhìn xuống cô, là… Whitney. Hai tay chống hông, gã vận động viên điển trai tóc vàng dợn sóng đứng trước đèn của cái xe màu đen, đang trừng trừng nhìn xuống cô. Courtney thấy hi vọng. Đúng là Whitney! Chỉ là tai nạn thôi! Chắc cái xe là của bạn hắn. Chắc hắn đã lo cho cô và tự lái xe trở lại trường để đón cô. Chuyện này chỉ là một tai nạn tình cờ khủng khiếp thôi. Cô đã được cứu, không phải qua đêm trong rừng. Courtney tin mọi chuyện sẽ ổn, cho đến khi… Whitney lên tiếng với giọng đầy ngạo mạn: - Ta cho và lấy lại. Loài người các ngươi trên Trái Đất Thứ Hai dễ dụ thật. Ta đã hy vọng vụ này có nhiều yêu cầu cao hơn, nhưng, hỡi ôi, không ngờ quá dễ. Ta sẽ chuyện lời chào yêu thương của mi tới Pendragon… Corwind. Nói xong, hắn cười. Tiếng cười lanh lủng khủng khiếp làm Courtney lạnh buốt thấu xương. Điều tiếp theo cô thấy, còn khiếp đảm hơn. Thân hình Whitney chuyển thành một cái bóng chất lỏng, chờn vờn trong không khí, biến dần thành một con chim đen khổng lồ. Với một cái vỗ cánh, con chim cất mình khỏi đất, bay vào rặng Berkshires, bỏ lại Courtney nằm chờ chết. Courtney đang chìm vào sự lãng quên. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ hôn mê. Thế là hết. Cô đã thất bại. Đây là thử thách quan trọng nhất trong cuộc đời cô, và cô đã thất bại. Courtney không muốn bị thất bại. Đó là điều luôn làm cô day dứt và đau khổ. Không bao giờ cô chấp nhận thất bại. Đó không là bản chất của cô. Nằm trong khu rừng đó – tuyệt vọng, gần hôn mê – cô bắt buộc bàn tay nhích dần. Một phân. Hai phân. Cô biết, nếu ngã xuống cách khác, bàn tay bị ghìm dưới thân thể, sự cố gắng nhích tới sẽ thành vô dụng. Nhưng không. Cô đã có thể lần mò mấy ngón tay cho đến khi nắm được chiếc điện thoại di động gài nơi thắt lưng. Như một phép lạ, nó không bị đập vỡ khi cô ngã xuống. Không nhìn được, nhưng cô có thể rờ rẫm nút số. Cơ hội bấm số, thậm chí là 911, cũng không thể. Cô đang chìm nhanh vào hôn mê. Phải cố chống lại. Mark ăn bữa tối xong, rửa chén bát, rồi lê mình lên phòng. Chương trình của nó là lướt Net một chút, ngó qua chương trình Trung Tâm Hài Kịch, rồi… ngáy. Nhưng vào phòng ngủ chẳng được bao lâu, Mark nhận ra: đêm nay của nó sẽ khác hẳn với những gì nó mong đợi. Cái nhẫn bắt đầu xoắn vặn. Ngay lập tức bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết. Mark vội vàng đóng và khóa cửa, rồi đặt nhẫn lên sàn. Ánh sáng bắt đầu lóe lên. Nhật ký của Bobby sắp tới. Nó biết, đêm nay sẽ không có chương trình Trung Tâm Hài Kịch nữa. Đây là lúc trở lại với Zadaa. Nhưng Mark không nhận thấy một tin nhắn khác đang chờ nó trên bàn. Điện thoại di động của nó đang sáng lên. Nhưng không bao giờ nó kiểm tra cuộc gọi, vì chẳng ai gọi nó bao giờ. Nhất là lúc này nhật ký mới sắp tới. Mark chỉ chú tâm vào chiếc nhẫn và nhật ký. Nếu nhìn vào điện thoại, nó sẽ thấy hàng chữ nhấp nháy liên tục: MỘT TIN NHẮN LỠ. Nhưng Mark đã không nhìn.