“Cái khỉ gì thế này?” Đo Đỏ ngỡ ngàng. “Tớ đã nói gì sai sao?” Thỏ Dũng Sĩ cũng ngạc nhiên không kém. “Có lẽ một điều nhạy cảm nào đó.” “Hết sức nhạy cảm!” “Và giờ thì chẳng còn ai để hỏi thăm.” Đo Đỏ ngán ngẩm. “Có lẽ vẫn còn đấy, cậu nhìn kìa!” Theo hướng chỉ của Thỏ Dũng Sĩ, Đo Đỏ thấy ở đằng xa, có một tốp lính đang chạy tới. Chúng không chỉ cầm khiên và giáo, mà trên tay còn có dây thừng. “Hẳn là đến bắt đại ca!” Đo Đỏ bình luận rồi cười. Bọn sư tử này cũng chỉ thấp bé như đám dân vừa nãy. Mỗi thằng trong bọn đội một cái nón hình vây cá mập màu đỏ, mặc giáp màu bạc, và mang găng tay đen. Tất cả có mười một thằng. Một tên đi cuối cùng, có vẻ là tên đội trưởng, bệ vệ tiến lên phía trước. Hắn chỉ ngón tay về phía mặt Thỏ Dũng Sĩ và nói: “Ngươi! Có phải là Thỏ Dũng Sĩ không?” “Đúng, chính ta.” “Tiểu đội Lông Mũi, bắt lấy hắn!” Nghe tiếng quát của tên đội trưởng, mười thằng lính nhép lập tức bủa vây xung quanh thành một vòng tròn. Thỏ Dũng Sĩ còn chưa hết ngạc nhiên thì chợt thấy những sợi dây thừng được tung lên, vòng qua vai mình. Chúng chia thành bốn cặp, hết sức kéo dây, cố gắng đè Thỏ Dũng Sĩ xuống. Cảm thấy không hiệu quả, tên đội trưởng hô: “Ba Lá và Xỏ Que, giật hai chân hắn về phía sau cho ta!” Ngay lập tức, hai thằng sư tử nhép vòng hai sợi dây quanh hai chân đang đứng của Thỏ Dũng Sĩ. Vừa khi chúng chuẩn bị kéo, tên đội trưởng tung một dây thừng thành cái thòng lọng lên phía trên đầu Thỏ Dũng Sĩ, thắt đôi tai dài của nó lại. “Hai, ba, kéo!” Nửa dưới bị giật ra sau, nửa trên bị giật tới trước, Thỏ Dũng Sĩ không đứng vững được, liền ngã sấp một cú bất ngờ. Uỳnh! Đo Đỏ hoảng hốt, cuống quýt bay lung tung phía trên. “Mấy tên kia! Chúng mày bị hâm à? Đại ca tao có làm gì đâu mà chúng mày bắt?” Nói rồi, nó quay sang nói với Thỏ Dũng Sĩ. “Đại ca ơi! Cố gắng đứng lên đi!” Bỗng nhiên Đo Đỏ nghe thấy “Póc!” một tiếng. Cả nó và bọn sư tử nhép đều trố mắt ra nhìn. Chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì giờ đây, dưới những sợi dây thừng bủa vây là hai Thỏ Dũng Sĩ: một đỏ, một xanh. Cả hai Thỏ Dũng Sĩ đang lồm cồm nhổm dậy nhìn nhau. “Này, cậu là ai thế?” “Tớ là Thỏ Dũng Sĩ. Còn cậu?” “Tớ cũng là Thỏ Dũng Sĩ. Vậy ra…” “Vậy ra…” Ngập ngừng một giây, cả hai đồng thanh: “Chúng mình đều là một!” Tên sư tử đội trưởng đang đứng đằng trước vẫn còn ngạc nhiên, nhưng với hắn, không có khoảng thời gian nào được phép bỏ phí. “Quân bay! Kéo dây! Đè chúng xuống!” Tuân lệnh đội trưởng, mười tên sư tử lính kia gồng hết sức mình để kéo. Mấy sợi ria mép của tụi nó cứ rung rinh rung rinh. Nhưng dường như chẳng ăn thua tí tẹo nào. Hai Thỏ Dũng Sĩ giờ đây đứng rất vững! Và sau hai cú chớp mắt, bọn sư tử đã bị giật dây tung lên trời dưới sức mạnh của hai chàng Thỏ to lớn. Có đứa đập mặt vào biển hiệu “Cá khô Tây Bắc”. Có đứa méo mũi khi rơi phải bàn ăn của quán “Bún mắm miền Trung”. Có mấy đứa nữa thì trồng cây chuối bên vệ đường! Thằng sư tử đội trưởng rất khôn. Hắn đã kịp buông tay ra vừa lúc sợi dây bị giật bất ngờ về phía hai Thỏ Dũng Sĩ. Nhưng hắn không hề nao núng. Hắn nhấc chiếc nón hình vây cá mập ra khỏi đầu, xoay ngửa lên. Hóa ra đó chính là một chiếc tù và. Tu tu u! Tiếng tù và cất lên, vang dậy cả một vùng trời. Đo Đỏ như bị thổi bay vì gặp gió lốc. Sau một hồi thổi phù căng hết hai má, tên đội trưởng dừng lại, để chiếc tù và lên đầu như cũ. Rồi hắn hô lớn: “Tiểu đội Lông Mũi, về vị trí phòng ngự!” Liền đó, tất cả mười thằng sư tử nhép nhanh chóng xếp thành một hàng, đứng đầu là đội trưởng, rồi chạy thật nhanh về phía một cái chòi cách đó không xa. Cái chòi có một cái bàn, có thể lật lên để làm chiến lũy. “Chúng nó định làm gì thế nhỉ?” Cả hai Thỏ Dũng Sĩ đồng thanh, ngạc nhiên nhìn bọn sư tử. Còn Đo Đỏ, sau khi trấn tĩnh lại, nó bay đến trước mặt hai Thỏ Dũng Sĩ và thốt lên: “Thế này là thế nào hả đại ca? À quên, hai đại ca!” Thỏ Dũng Sĩ có bộ lông màu xanh nói: “Bọn tớ đã phân thân! Có lẽ nhờ phép biến hóa của hai viên ngọc nhét ở lỗ tai!” “Nhưng tại sao không phân thân từ lúc ở suối nhỉ?” Thỏ Đỏ nói. “A, hình như là…” Cà rốt Đo Đỏ dường như phát hiện ra một điều gì. “Lúc nãy, thằng sư tử đã thắt hai tai của đại ca lại. Có thể là…” “Nghĩa là sao?” Thỏ Xanh nói. “Tớ cũng không hiểu.” Thỏ Đỏ nói. “Đại ca thử chạm hai tai của mình vào nhau xem sao!” Cà rốt Đo Đỏ nói. Thỏ Đỏ làm thử. Nó cử động cho hai vành tai của mình gần sát lại với nhau. Và sau một tiếng “Póc!”, có thêm một Thỏ Dũng Sĩ nữa xuất hiện với bộ lông màu trắng. “Úi chà! Chào người anh em!” Thỏ Xanh nói. “Dũng Sĩ huynh đệ! Rất vui được gặp cậu! Ha ha ha!” Thỏ Trắng nói. “Cậu đẹp trai lắm, người anh em ạ!” Thỏ Đỏ cười hơ hớ. “Ha ha ha!” “Hóa ra mỗi khi chúng ta chập hai tai lại, phép phân thân sẽ xảy ra!” “Ừ. Đúng vậy. Pháp thuật của Sói Ngây Thơ thật kỳ diệu!” Đo Đỏ bay lượn khắp người của từng đại ca. Nó nửa buồn cười, nửa hoài nghi. Nhưng cuộc trò chuyện vui vẻ giữa các Thỏ Dũng Sĩ chưa được bao lâu thì cả bọn nghe thấy một thứ âm thanh rất lạ đang phát ra trên bầu trời. Thứ âm thanh đó lớn dần, lớn dần, ngày càng rõ hơn. Vù vù! “Có tiếng gì vậy nhỉ?” Thỏ Đỏ bất giác phát hiện đầu tiên. “Nghe như tiếng máy bay trực thăng.” Thỏ Xanh phỏng đoán. “Khá là giống tiếng lá phành phạch trên đầu Đo Đỏ.” Thỏ Trắng nhận xét. “Hả? Giống tiếng lá của em ư?” Đo Đỏ ngạc nhiên. Bất chợt, Thỏ Đỏ nói lớn và chỉ tay về phía sau lưng Thỏ Trắng: “Nhìn kìa! Phía đó!” Cả bọn quay lại và nhìn theo hướng chỉ của Thỏ Đỏ. Trên bầu trời xuất hiện những vật-thể-bay-chưa-xác-định. Ban đầu, chúng chỉ nhỏ bằng chấm li ti. Dần dần, càng đến gần, chúng càng rõ hơn. Một tổ đội khoảng hai chục vật thể bay. “Đo Đỏ, bà con của cậu kìa!” Thỏ Xanh nói. Đo Đỏ giật mình khi nhận ra những hình ảnh quen thuộc: đó là những củ cà rốt màu da cam biết bay trong dòng tộc Cà Rốt Đá Cuội của nó. Xoáy lá của chúng đang phát ra những tiếng phành phạch. Nhưng mỗi tên cà rốt không bay tự do như Đo Đỏ mà phải kéo theo một khung sắt ở bên dưới. Nửa trên khung sắt thì đóng chặt vào cà rốt, còn nửa dưới thì vòng qua nách kẻ điều khiển – một tên sư tử. Đó chính là một tiểu đội bay thuộc Binh đoàn số 1 lực lượng Không quân Vương quốc. Chúng vừa nghe thấy tiếng tù và của tên đội trưởng đội nón mào gà nên đã tập hợp lực lượng bay đến tác chiến. Mỗi cặp bay cà rốt-sư tử ấy nửa giống máy bay trực thăng, nửa giống lính nhảy dù. “Tiểu đội Tóc Gáy, lên đạn!” Một tên sư tử đội trưởng đeo găng tay ca-rô đen trắng hô lớn. Cả bọn trong đội bay nhất loạt rút mũi tên từ sau lưng ra, lắp vào vị trí bắn trên chiếc nỏ đang cầm ở một tay. “Các đại ca ơi! Chúng chuẩn bị không kích chúng ta!” Đo Đỏ nói lớn bằng cái môi cá trê của nó. “Đo Đỏ! Bay xuống đây mau!” Thỏ Xanh hô lên. Vừa lúc Đo Đỏ bay xuống gần tới ba Thỏ Dũng Sĩ thì bọn sư tử không quân được lệnh phóng tên. Hàng loạt mũi tên từ các cây nỏ trong tay chúng lao vút về phía bốn đứa ở dưới đất với tốc độ thiên thạch giáng trần. Các Thỏ Dũng Sĩ sẵn sàng nắm chắc tà áo choàng của mình. Khi mũi tên lao xuống, mỗi đứa xòe rộng tấm áo ra, bao phủ lấy toàn thân. Thỏ Trắng thì vừa nhảy lên cao, vừa tung áo choàng che chở cho cả Đo Đỏ. Những mũi tên nhọn bằng đồng đâm trúng lớp áo choàng, nhưng không thể xuyên qua. Cả bọn sư tử thuộc tiểu đội Lông Mũi đang nấp trong căn chòi phải há hốc mồm vì không tin nổi. Hóa ra lớp áo choàng mỏng manh và thướt tha như thế lại bền chắc hơn cả áo chống đạn! “Tiểu đội Tóc Gáy, đạn trứng gà!” Tên đội trưởng đội bay lại hô lớn. Vù vù! Vù vù! Sau một cú lượn vòng trên không trung, mỗi tên sư tử cất chiếc nỏ đi, rút từ trong túi quần ra một cái ná gỗ hình chữ Y và một quả trứng màu vàng nâu. Đang khi chúng chuẩn bị kéo ná để bắn thì Thỏ Đỏ nói lớn lên trời: “Các bạn sư tử! Xin dừng lại! Chúng tôi muốn đối thoại!” Thỏ Trắng tiếp: “Đã có hiểu lầm! Hãy bình tĩnh!” “Chúng tôi muốn hòa bình! Nhưng nếu…” Thỏ Xanh chốt lời, vừa lúc những quả trứng lao vun vút xuống dưới. Cả ba Thỏ Dũng Sĩ nhảy phóc thật nhanh để tránh đạn. Những quả trứng rơi xuống đất, vỡ tung ra, tạo thành những tiếng “bẹp bẹp”. “…Nếu các chiến sĩ đã thích chơi thì… chúng tôi sẽ chiều!” Thỏ Xanh nói nốt câu dở dang sau khi định thần lại. Nó bắt được một quả trứng trên không, liền xoay một vòng rồi hất ngược trở lại tiểu đội bay của bọn sư tử. “Này thì Tóc Gáy!” Quả trứng bay lên nhằm trúng một cặp cà rốt-sư tử. Củ cà rốt ấy bị tối tăm mặt mũi, vừa bay loang choạng vừa kêu oai oái: “Á á…! Mắt tôi…! Cay quá! Cay quá!” Hóa ra trong lòng trứng gà có trộn hỗn hợp hạt tiêu, ớt và mù tạt. Những quả trứng khác rơi xuống đất, vỡ tung, dung dịch lòng đỏ cay xè nổi bong bóng xèo xèo. Lợi dụng thời cơ các Thỏ Dũng Sĩ đang mải nhìn theo tên sư tử bay cùng cà rốt đâm sầm vào một bụi rậm, thằng đội trưởng tiểu đội Lông Mũi – đang nấp ở căn chòi – rút ra một ống phóng phi tiêu, đưa lên miệng và ngậm một đầu. Hắn nheo một mắt lại để nhắm cho thật kỹ. Phụt! Một mũi phi tiêu bé xíu bay vụt về phía Thỏ Đỏ, cắm trúng vai. Nó khẽ kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng nhổ chiếc phi tiêu ra. Tuy nhiên, phi tiêu đã tẩm sẵn thuốc mê cực mạnh nên chỉ sau mười giây, Thỏ Đỏ đã lim dim cả hai mắt, chân thì lảo đảo. “Các cậu… Cẩn thận bọn… trong chòi… Phi tiêu… có thuốc…” “Đại ca! Đại ca! Đại ca làm sao thế?” Đo Đỏ cuống quýt. “Người anh em, cậu làm sao thế?” Thỏ Xanh vừa nói vừa lao tới đỡ lấy Thỏ Đỏ. Nhưng nó cũng bị một mũi phi tiêu khác từ bọn sư tử nhà chòi phóng ra đâm trúng. Ngón đòn du kích này của mấy tên lính tí hon thật là nguy hiểm và khó đỡ. Trước khi thuốc mê hoàn toàn ngấm vào hệ thần kinh, Thỏ Đỏ thều thào cố nói: “Thỏ Trắng ơi… Đưa… Thỏ Xanh và Đo Đỏ… đi đi… Kẻo… cả bọn cùng bị bắt…” “Đại ca! Đại ca cố lên!” Đo Đỏ nói một cách bất lực. “Bọn tớ để cậu lại một mình sao? Không được!” Thỏ Trắng nói. “Không sao… đâu… Cứ đi đi… Bọn nó sẽ không làm gì được tớ đâu… Các cậu đi tìm Nai trước đi… Hẹn… gặp nhau ở cổng vào.” Thỏ Đỏ nói. “Được! Dù có làm sao cũng phải thoát ra đấy. Năm ngày nữa nhé. Gặp nhau ở cổng vào.” Thỏ Trắng nói nhanh. Vừa lúc Thỏ Trắng khoác tay Thỏ Xanh lên vai và chạy đi thì Thỏ Đỏ bắt đầu… “khò khò”. Đo Đỏ luyến tiếc nán lại chút nữa, xong cùng bay theo Thỏ Trắng. Bọn sư tử lính trong nhà chòi đồng loạt xông ra, trói gô Thỏ Đỏ lại. Bọn sư tử đội bay cũng hạ cánh xuống đất và tập trung lực lượng. “Xin cảm ơn đội trưởng đội bay Tóc Gáy đã ứng chiến!” “Có gì đâu. Chính đội trưởng đội Lông Mũi đã hạ địch thủ đấy chứ!” “Hà hà. Nếu không có những thế trận của ngài giúp sức, chắc tôi cũng không có cơ hội để phóng phi tiêu.” “Rất hân hạnh. À, mà tên tai dài to xác này là ai? Hắn đã phạm tội gì?” “Hắn tự xưng là Thỏ Dũng Sĩ. Vì phạm đến nỗi-kinh-hoàng-toàn-dân nên hắn phải bị bắt. Ngài thấy đấy, chợ phiên Mường Sét đâu còn một ai, trừ quân của ngài và tôi.” “Ừ nhỉ! Mọi khi họp chợ đến tận tối cơ mà. Bây giờ mới 9 giờ sáng. Tên Thỏ tai dài này thật là xấc láo, dám lộng ngôn ngang ngược.” “Hắn sẽ phải bị giải lên đức vua. Người sẽ xét xử theo điều 92 Bộ luật Giống nòi.” “Thôi được rồi. Việc còn lại ngài cứ tiếp tục nhé. Tôi phải điều quân trở về doanh trại Rốt Bay đây.” “Xin chân thành cám ơn ngài một lần nữa.” Hai tên sư tử đội trưởng bắt tay nhau rồi trở về đội của mình. Trong khi những tiếng phành phạch của tiểu đội Tóc Gáy cất lên trên bầu trời thì tên đội trưởng tiểu đội Lông Mũi hô lớn với lính của mình: “Quân bay! Nắm chắc dây thừng! Kéo phạm nhân về đồn!”