Những cuộc phiêu lưu của thỏ dũng sĩ
Chương 20 : Năng lực thiên phú
Xuống đến nơi, Thỏ Trắng và các bạn thấy có một vòm hang lớn, một đường ngầm bí hiểm trong lòng đất, đúng như lời Đo Đỏ nói. Vòm hang cao bằng một nửa hình hài giun đất mà Thỏ Trắng đang mang nơi mình. Vì vậy, sẽ rất khó chịu nếu nó cứ phải di chuyển trong tư thế sun sun với vóc dáng to kềnh ấy.
“Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh.”
Thỏ Trắng hô câu thần chú. Và sau đó, có tất cả bốn cái bóng sư tử và bốn cái bóng cà rốt in lên trên thành hang. Thỏ Trắng cầm một ngọn đuốc dẫn đầu. Bé Chị, Bé Tí, Bé Em đi sau. Các củ cà rốt thì bay phía trên.
“Bé Em, khi về, mình cũng sẽ đào đường ngầm như thế này nhé. Chắc chắn là bọn xóm bên không thể nào thắng được tụi mình trong trò ‘Viện binh giải cứu’ đâu!” Bé Tí nói rồi đưa bánh bao lên miệng, ngoạm một miếng.
“Ý hay đấy! Nhưng phải giữ bí mật giếng thông lên mặt đất nhé!” Bé Em trả lời.
“Chắc chắn rồi!”
Trong khi hai đứa em hí hửng với ý tưởng mới thì ngược lại, chị Hai của tụi nó chẳng dám nói năng tiếng gì. Cô bé sợ bóng tối. Trừ khoảng không gian được hai ngọn đuốc soi tỏ, đường ngầm trong lòng đất mà tụi nó đang đi chìm ngập trong màn đêm đen. Hang sâu hun hút. Bé Chị không dám nhìn lại phía đằng sau.
“Á… á… á...!”
Bất chợt bắt gặp một cái rễ cây mọc chìa ra trên vách hang, Bé Chị hét lên thất thanh. Cái rễ cây không quá ghê gớm, nhưng từ góc nhìn chênh chếch của cô bé, nó trông giống hình bàn tay gầy guộc xấu xí của một quái nhân nào đó trong lòng đất đang cố gắng với ra, khều khều một cách kinh dị.
“Chuyện gì vậy?” Thỏ Trắng quay lại hỏi.
“Hu hu… Nó… nó…” Bé Chị nhăn mặt khóc và chỉ về phía “bàn tay gầy guộc”. Gương mặt cô bé chứa đầy nỗi kinh hãi.
“Không sao đâu, Bé Chị. Chỉ là một cái rễ cây thôi mà.”
“Hu hu… Mình sợ… sợ quá…”
Thỏ Trắng dùng kiếm chém đứt nhánh rễ cây rồi lại gần cô bé để trấn an:
“Ổn rồi… Không có gì đáng sợ đâu!”
“Chị Hai cứ yên tâm! Có tụi em ở đây, chẳng ai dám bắt nạt chị đâu!” Bé Em nói.
“Chị Hai đừng khóc nữa nhé!” Bé Tí tiếp lời.
Có lẽ không một lời an ủi nào có thể khiến Bé Chị dịu lòng hơn những câu nói hồn nhiên của hai đứa em trai. Nhìn những đôi mắt tinh anh và nụ cười dễ thương của hai nhóc sư tử sinh đôi ấy, cô bé bình tĩnh lại, an tâm bước đi tiếp cùng mọi người. Tiếng khóc nấc cũng dần dần lắng xuống.
…
“Ồ, có cái gì đó xanh xanh bám thành từng đốm ở trên vách hang kìa!” Đo Đỏ thốt lên bất ngờ.
“Ừ, tớ cũng thấy thế. Ánh sáng xanh li ti nổi bật trên nền đen của màn đêm.” Thỏ Trắng nói.
“Đẹp quá!” Bé Em ngỡ ngàng.
“Hình như… mình nhớ là…” Bé Chị nói. “A! Phải rồi! Cuốn sách ‘Lòng đất huyền diệu’ của giáo sư Khăn Rằn có viết rất chi tiết về loại thực vật này. Trong cuốn ‘Vương quốc Mãnh Sư và dân bản địa’ của nhà sử học Đầu To cũng có nhắc đến một chút…” Bé Chị cố gắng nhớ lại. “… A! Đó chính là rêu lân tinh!”
“Rêu lân tinh ư?” Thỏ Trắng ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng thế! Theo nghiên cứu của giáo sư địa chất Khăn Rằn, trong lòng đất bên dưới Vương quốc Mãnh Sư, có một loại vật chất đặc biệt tồn tại xen lẫn cùng các lớp thổ nhưỡng, gọi là đất lân tinh. Đất lân tinh khi kết hợp với dịch nhớt tiết ra từ thân mình sinh vật bản địa sẽ hình thành môi trường lý tưởng cho sự sinh trưởng và phát triển của rêu lân tinh...”
“Bạn vừa nói ‘thân mình sinh vật bản địa’ ư?” Đo Đỏ hỏi.
“Đúng vậy. Chính là địa quân giun đất đấy. Dịch nhớt trên thân mình họ bình thường chỉ là một loại chất lỏng không màu, không mùi. Nhưng rêu lân tinh – hệ quả của sự kết hợp dịch nhớt và đất lân tinh – thì vô cùng kỳ diệu!” Bé Chị nói. Hai nhóc em cảm thấy ngưỡng mộ và vô cùng tự hào vì chị mình là một người chăm đọc sách.
“Kỳ diệu thế nào vậy?” Thỏ Trắng hỏi.
“Trong sách ‘Lòng đất huyền diệu’, giáo sư Khăn Rằn đã viết rằng: ‘… chỉ cần ấn bàn tay vào thảm rêu lân tinh đang phát sáng, năng lực thiên phú của mỗi người sẽ được trỗi dậy.’”
“Năng lực thiên phú sẽ được trỗi dậy ư? Nghe có vẻ khó tin quá!” Đo Đỏ nói. “Vậy chứ… chắc là ông giáo sư đã thử? Ông ta đã tìm thấy năng lực gì nơi mình?”
“À, trước khi tham gia cuộc nghiên cứu địa chất ấy, giáo sư Khăn Rằn chỉ là một học giả bình thường. Còn bây giờ, sách của ông đã trở nên một trong những kho tàng tri thức giá trị của Vương quốc Mãnh Sư. Ông ấy có tài sử dụng ngôn ngữ tuyệt vời!”
Nghe vậy, hai nhóc Bé Tí và Bé Em thốt lên:
“A ha! Thật là hay! Tụi mình phải thử mới được!”
Liền đó, hai đứa chạy lại gần mảng rêu lớn nhất đang phát sáng. Hai đứa xòe bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, ấn vào. Mảng rêu sau khi bị ấn dường như tăng thêm độ sáng và từ chỗ tiếp xúc với bàn tay, xuất hiện những chấm li ti, lập lòe như đom đóm, bay ra, lượn vòng xung quanh thân mình hai đứa. Những chấm li ti ấy đậu lại trên đỉnh đầu chúng và hình thành một vòng tròn tựa như vòng nguyệt quế. Cuối cùng, khi những chấm sáng tắt đi, Bé Em thốt lên:
“Ô là la! Thật tuyệt vời! Em cảm thấy thân mình tràn đầy năng lượng! Đôi chân em… Ôi chao!”
Bé Em nhún nhún hai chân giống hệt động tác một võ sĩ Taekwondo đang vờn đối thủ.
“Em làm sao thế, Bé Em?” Thỏ Trắng hỏi một cách ngạc nhiên.
“Chân em… nó… nó rất muốn chạy!” Bé Em nói, đôi mắt mở to nhìn các anh chị.
“Hả? Nghĩa là sao?” Bé Chị hoàn toàn không hiểu. Cô bé tưởng thằng em trai của mình dường như vừa uống phải một chất độc kích thích thần kinh vậy. Nhưng mọi người chưa hết sững sờ thì Bé Em đã phóng vụt đi về phía cửa giếng thông hơi, nơi mà tụi nó bắt đầu đi vào lúc trước. Chưa đầy năm giây sau, nó quay trở lại. Bất ngờ đến nỗi ai cũng giật mình.
“Chị Hai, chắc chắn chị không thể tin nổi đâu! Em vừa lượn năm vòng quanh lâu đài Hoàng gia đấy!” Bé Em nói. Gương mặt chú nhóc hồ hởi, rạo rực niềm vui, tuyệt nhiên không hề thở dốc hay tỏ ra mệt nhọc chút nào.
“Hả? Năm vòng quanh lâu đài á?” Mọi người ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Đội lính gác cổng chính đang chuyển phiên. Các cô công chúa thì đang hát hò trên ban công. Còn mấy ông bà làm vườn thì đang đẩy xe cất dụng cụ vào kho… Em còn ngắt ở mấy bông hoa trong vườn về đây!”
“Ôi trời! Sao em lại làm thế? Không được hái hoa thêm lần nào nữa nhé.” Bé Chị trách. “Nhưng mà… quả thực, chị không ngờ đấy! Em có năng lực kỳ diệu vậy sao? Em nhanh như một chú chim ruồi!”
“Tớ nghĩ rằng đến tốc độ tia chớp cũng phải ghen tị với cậu đấy!” Đo Đỏ nói và cười.
Vẫn chưa hết sung sướng, Bé Em thoăn thoắt chạy từ bên này sang bên nọ, lúc thì sau lưng Thỏ Trắng, lúc thì bên cạnh Bé Chị, rồi lại xuất hiện trước mặt Bé Tí trong tích tắc. Mọi người không kịp nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy di chuyển, vì nó quá nhanh.
“Bé Tí, đến lượt anh đấy!” Bé Em nói sau khi đứng lại.
“Ừ, em có cảm thấy điều gì khác thường ở nơi mình không?” Bé Chị hỏi Bé Tí.
Bé Tí nhìn Bé Em. Và bỗng nhiên, mọi người vô cùng ngỡ ngàng khi thấy đôi chân Bé Em dần dần tan biến. Thay vào đó là một đôi bánh xe sắt có gắn tên lửa đang phụt cháy phừng phừng.
“Ối, chân em làm sao thế này?” Bé Em thốt lên.
“Không thể tin được! Đó chính là hình ảnh tưởng tượng trong đầu của anh!” Bé Tí reo lên. “Anh thấy em chạy nhanh, vì vậy đã liên tưởng đến một cỗ máy được gắn vào người em như vậy đó!”
“Hóa ra là thế! Nhưng có lẽ chỉ là ảo ảnh thôi phải không? Vì em có cảm giác chân mình vẫn còn mà.” Bé Em nói.
Bé Tí dừng tưởng tượng, ảo ảnh bánh xe sắt biến mất. Thằng bé hớn hở nhìn mọi người. Và những ảo ảnh không gian ba chiều khác lại tiếp tục xuất hiện: Bé Chị mọc thêm đôi cánh thiên thần trắng muốt lung linh đằng sau lưng, các củ cà rốt thì có thêm chân, còn Thỏ Trắng thì mang dáng dấp một tên giun đất với chiều cao… chỉ đến vai sư tử tụi nó.
“Ha ha ha! Buồn cười quá! Từ giờ trở đi, em biết chạy rồi, đại ca ơi!” Cà rốt Đo Đỏ thích thú nói.
“Ồ! Năng lực thiên phú của Bé Tí thật thú vị!” Thỏ Trắng nói.
“Bé Tí ở nhà rất hay vẽ vời lắm đấy! Có lẽ vì thế nên sức tưởng tượng của nó vượt xa những điều tưởng chừng không thể!” Bé Chị nói. “Ơ mà… nó biến đâu rồi nhỉ?”
Mọi người giật mình nhìn quanh, không thấy Bé Tí.
“Lạ quá! Vừa mới đứng ở đây mà! Không lẽ nó có thể chạy nhanh giống Bé Em?” Đo Đỏ nói.
Bỗng nhiên Bé Tí ló mặt ra trong khoảng không trung. Mọi người chỉ nhìn thấy đầu và bàn tay vẫy vẫy của nó.
“Em ở đây nè! Hi hi!”
Hóa ra, Bé Tí vừa tưởng tượng mình trở nên vô hình, và thế là mọi người chẳng thể nhìn thấy thằng nhóc cho đến khi nó chủ động xuất hiện trở lại.
“Đừng làm vậy nữa nhé! Chị sẽ rất lo nếu không thấy em đi cùng mọi người đấy!” Bé Chị nói.
“Vâng, em biết rồi! Chị Hai ơi, bây giờ chị ấn tay đi!”
“Phải! Đến lượt chị Hai cho bọn em xem năng lực của mình rồi đấy!”
“Hả? Chị á?”
“Vâng!”
Bé Chị ngẩn người ra chừng một giây. Nãy giờ, mải dõi theo các tài năng của hai thằng em trai mà cô bé quên mất mình cũng có thể được rêu lân tinh khơi dậy năng lực.
“Bạn làm đi, chắc chắn không chỉ có tài năng đọc sách đâu.” Thỏ Trắng khích lệ.
Bé Chị nhìn Thỏ Trắng, mỉm cười. Cô bé bước đến gần rêu lân tinh, trong lòng hồi hộp như sắp mở một hộp quà vô cùng quý giá, được gửi từ người nào đó rất quan trọng trong cuộc đời. Không biết mình sẽ có năng lực gì nhỉ? Mình sẽ biết biến hình ư? Chắc không phải. Hay là đi xuyên lòng đất? Biết bay chăng? Điều khiển đồ vật từ xa? Ôi chao, không thể nào đoán được! Trái tim mình như sắp vỡ tung ra! Chắc chắn đó là một năng lực vô cùng kỳ diệu, vô cùng huyền nhiệm và đáng trân trọng lắm. Và mình ước mong sao năng lực ấy không chỉ đem lại hạnh phúc cho mình, mà còn cho mọi người xung quanh nữa…
Bé Chị ấn bàn tay.
Những chấm sáng li ti bay lượn như làn hương thoang thoảng, đậu lại trên đầu cô bé.
“Á… a… a…!”
Một tiếng thét hãi hùng vang dội lọt đến tai Thỏ Trắng và các bạn. Không ai không nhận ra rằng đi kèm tiếng thét ấy là một nỗi kinh hoàng khủng khiếp đến nhói tim. Tiếng thét phát ra từ phía xa xa, nơi Thỏ Trắng và các bạn đang hướng đến.
“Đó là tiếng Nai Tai Trắng!” Giọng Thỏ Trắng thốt lên đầy lo lắng. Nó không chần chừ một tích tắc nào, vụt phóng đi luôn.
“Anh Thỏ! Đợi tụi em với!”
“Anh Thỏ!”
“Anh Thỏ!”
Liền đó, ba chị em sư tử và các củ cà rốt cũng tức tốc chạy theo. Riêng Bé Chị, trước khi rời đi, cô bé nghe thấy văng vẳng bên tai mình một chuỗi âm thanh trong trẻo, thanh khiết và dường như động chạm đến tận trái tim cô bé: ba nốt nhạc Đô, Mi, Son.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
77 chương
8 chương
72 chương
23 chương