Những cuộc phiêu lưu của thỏ dũng sĩ
Chương 2 : Cuộc chiến đầu tiên
“Là là là là là la
Là la la la la là
Em là Nai Tai Trắng
Lông vàng nâu, xinh xắn
Nhỏ nhắn, dáng yêu kiều
Đôi tai em trắng muốt
Tựa bông tuyết trên đầu
Hay mái tóc cô dâu
Đội một làn voan trắng..”
Trong màn đêm đen như mực, không có một chút ánh sáng nào, gian phòng im ắng bỗng khe khẽ cất lên một tiếng hát thanh thanh.
“Là la là là là la
Là la la la la là
Em là Nai Tai Trắng
Lông vàng nâu, xinh xắn
Nhỏ nhắn, dáng yêu kiều…”
Có tiếng ồm ồm nói:
“Vậy ra... Cô em là Nai Tai Trắng?”
“Ai đấy? Tối quá, không thấy gì cả.” Giọng thanh thanh trả lời.
“Ái chà, bây giờ mới được nghe giọng nói của cô em. Thật ngọt ngào và dịu dàng làm sao! Lúc nãy, mới chỉ nhìn cô em từ xa. Bây giờ, để ta lại gần sờ xem cô em có được làm bằng cao su cứng như ta không nào! Khà khà khà!”
Có tiếng sột soạt như vảy thằn lằn cọ sát xuống đất. Có tiếng lộc cộc của bốn chiếc móng guốc đang luống cuống. Tiếng cười ghê rợn của giọng ồm ồm ngày càng gần hơn với tiếng kêu sợ hãi của giọng nói thanh thanh.
“Ai đấy? Đừng lại gần! Có ai cứu tôi không? Tôi sợ quá! Tối quá!”
“Khà khà khà! Để ta xem xem đôi tai trắng của cô em là thật hay giả nào!”
Nai Tai Trắng sợ hãi khi nhìn thấy hai hình tròn đỏ lơ lửng gần ngay phía trên đầu mình. Cô bé định co chân chạy thì bị một bàn tay đầy móng nhọn chộp lấy, nhấc bổng lên cao.
Bỗng một luồng ánh sáng chói ngời bừng lên. Ánh sáng đó phát ra từ cây đũa phép của Phù Thủy Mũi Tẹt, chiếu soi rõ Khủng Long Xanh và Nai Tai Trắng.
Liền có một tiếng hô lớn:
“Khủng Long Xanh! Buông em ấy ra!”
Khủng Long Xanh trợn hai con mắt đỏ nhìn Thỏ Dũng Sĩ, tay vẫn đang nắm chắc Nai Tai Trắng. Cô bé sợ hãi, chới với, nhưng không thể nào thoát được vì Khủng Long Xanh quá khỏe.
“À, hóa ra thằng nhãi Thỏ! Mày là cái thá gì mà quát tao? Hả?”
“Không được làm em ấy sợ! Nai Tai Trắng mới đến, mày không được bắt nạt em ấy!”
“Tao làm gì mà bắt với chả nạt? Mày nhìn xem, đây gọi là... làm quen ấy chứ! Nai nhỉ? He he he!”
“Buông Nai ra ngay! Nếu không, mày đừng có trách!”
“Á à, sợ nhỉ? Mày có gan to vậy sao? Mày định làm gì tao nào? Đừng nghĩ có danh hiệu ‘Dũng Sĩ’ là tao sợ nhé!”
Khủng Long Xanh dùng cái móng trên ngón tay trỏ cọ cọ vào vành tai trắng của Nai và cười khò khè. Thấy vậy, Thỏ Dũng Sĩ với lấy thanh kiếm của hiệp sĩ Mũ Sắt, nhảy một cú thật mạnh về phía Khủng Long Xanh, chém đứt một mảng gai lớn trên lưng hắn.
“Tao cảnh cáo đấy, Khủng Long Xanh! Buông Nai Tai Trắng ra!” Thỏ Dũng Sĩ nghiêm mặt nói lớn.
Khủng Long Xanh giật mình, tức lắm vì bị tấn công bất ngờ. Hắn quật đuôi một nhát, quất Thỏ văng mạnh vào tường. Cú quất quá khủng khiếp khiến Thỏ Dũng Sĩ hơi choáng váng. Vừa khi gượng dậy, Thỏ Dũng Sĩ thấy một bàn chân đồ sộ ghê tởm đang giơ về phía mình, liền nhảy vọt sang một bên nên tránh được.
Ba chiếc gai nữa lại bị Thỏ Dũng Sĩ chém đứt. Rồi một vết chém ngang vai khiến Khủng Long tức điên lên, ngày càng hung hăng hơn. Cuối cùng, không thể đấu lại Thỏ Dũng Sĩ, Khủng Long Xanh mới phải bỏ chạy. Trên lưng hắn, bốn chiếc gai còn lại bỗng mọc thành bốn cánh dơi khổng lồ, phành phạch bay lên không trung. Hắn bay lên trên mặt bàn học của cậu chủ Sang, nơi Thỏ Dũng Sĩ không thể nhảy tới được.
“Nào, Nai Tai Trắng, bây giờ chỉ còn ta với cô em thôi. Ha ha ha! Nhưng... có lẽ nếu còn ở đây, ta sẽ vẫn bị mấy tên nhãi nhép dưới kia làm phiền. Ta sẽ đưa cô em đến tòa lâu đài Vĩnh Cửu của Tắc Kè Hoa Đại Đế nhé. Ta sẽ cưới cô em ở đó và chúng ta sẽ thành một đôi. He he he!”
“Không! Không! Tôi không muốn đi đâu cả! Thỏ Dũng Sĩ! Cứu em với! Hu hu hu!”
Nai Tai Trắng kêu khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Thỏ Dũng Sĩ ở dưới nhìn lên, không sao tìm cách nhảy lên được.
“Thỏ Dũng Sĩ ơi, đứng lên chiếc bập bênh này. Tớ sẽ giúp cậu nhảy lên trên đó.”
Đó là tiếng của Voi Nâu. Thỏ Dũng Sĩ nhìn theo hướng chỉ của vòi Voi Nâu, liền chạy đến để đứng lên một đầu bập bênh. Voi Nâu nhảy lên phía bập bênh còn lại để đẩy tung Thỏ Dũng Sĩ lên cao.
Ở trên mặt bàn, Khủng Long Xanh đang với tay lấy một cuốn sách dày cộp trên kệ sách của cậu chủ Sang, ném mạnh xuống. Cuốn sách có dòng chữ “Bảy vùng đất cổ xưa” trên mặt bìa.
Khủng Long Xanh lật mở trang đầu tiên ra. Một luồng ánh sáng vàng chói rực lên. Và có tiếng chim hót líu lo rộn rã. Khủng Long Xanh cùng Nai Tai Trắng nhảy xuống trang giấy, biến mất, vừa lúc Thỏ Dũng Sĩ vọt lên đến nơi.
“Hả? Họ biến đi đâu mất tiêu rồi?” Thỏ thốt lên.
Voi Nâu, Mũ Sắt và các bạn khác ở dưới hỏi với lên:
“Có chuyện gì vậy Thỏ Dũng Sĩ? Nai Tai Trắng sao rồi?”
Thỏ Dũng Sĩ thận trọng bước từng bước đến gần cuốn sách rực sáng. Nó ngỡ ngàng trước những gì đang thấy. Nó đọc bốn dòng chữ ở trang đầu tiên:
“Bảy vùng đất cổ ngàn xưa
Nơi dư cung kiếm, nơi thừa gươm đao
Dữ - lành, chưa biết ra sao
Chớ nên ngu xuẩn sa vào gian nguy...”
“Lẽ nào họ đã chui vào trong cuốn sách này? Nó sẽ dẫn đến đâu nhỉ?... À phải rồi, mình nghe Khủng Long Xanh có nhắc đến lâu đài Vĩnh Cửu của Tắc Kè Hoa. Liệu có phải đây không nhỉ? Mình có nên nhảy vào đây không?”
Thỏ Dũng Sĩ suy nghĩ đắn đo. Trong khoảnh khắc toan nhảy vào cuốn sách thì nó chợt nghe thấy có một tiếng nói phát ra từ phía đầu bàn học.
“Đừng dại tìm đến lâu đài Tắc Kè Hoa, Thỏ Dũng Sĩ ạ!”
Thỏ Dũng Sĩ ngẩng mặt lên thì thấy có bức tượng nửa ngưởi của Albert Einstein râu tóc bạc phơ.
“Vì sao vậy ông?” Thỏ Dũng Sĩ hỏi.
“Đó không phải một nơi chốn bình thường đâu.” Ông Einstein nói. “Tòa lâu đài ấy do vương triều Tắc Kè Hoa xây dựng nên từ mấy trăm năm trước. Nó rất đồ sộ, nguy nga, biểu trưng cho sự giàu có vĩnh cửu. Không những thế, Tắc Kè Hoa Đại Đế đã phù phép tòa lâu đài trở thành một vật thể biết suy nghĩ và hành động. Nó có thể đánh trả lại mọi kẻ xâm nhập, tấn công lâu đài. Nhưng thật trớ trêu, tòa lâu đài đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Tắc Kè Hoa, tiêu diệt toàn bộ các chủ nhân của nó sống trong đó. Trước khi chết, Tắc Kè Hoa Đại Đế đã tạo một lời nguyền: nếu ai có thể đặt bàn chân to vừa phiến đá khổng lồ lát ở cổng vào thì sẽ trở thành chủ nhân tuyệt đối của tòa lâu đài. Còn không, bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào dù mạnh đến đâu, nếu đến gần tòa lâu đài Tắc Kè Hoa, sẽ phải lãnh chịu kết cục chết chóc.”
“Ôi, Nai Tai Trắng bị bắt đến đó. Em ấy sẽ chết mất! Nhưng ông ơi... không lẽ... không còn cách nào khác để đánh bại tòa lâu đài Tắc Kè Hoa sao ông?”
“Vẫn có, cháu ạ. Bảy vùng đất cổ xưa có cất giấu mười hai bình tiên dược, có thể hóa giải ma thuật nơi tòa lâu đài.”
“Mười hai bình tiên dược sao? Vậy cháu nhất định sẽ đi tìm chúng! Hoặc sẽ phải cứu được Nai Tai Trắng trước khi Khủng Long Xanh đến được tòa lâu đài.” Thỏ Dũng Sĩ nắm chặt bàn tay.
“Cháu không biết bảy vùng đất cổ xưa nguy hiểm thế nào đâu! Đừng có ngu xuẩn mà chui đầu vào chỗ chết!”
Thỏ Dũng Sĩ trở lại mép bàn, nói vọng xuống bên dưới:
“Mọi người ơi! Tớ đi cứu Nai Tai Trắng đây! Mũ Sắt, cho tớ mượn thanh gươm của cậu nhé! Khi về, tớ sẽ trả lại!”
“Được! Cố gắng đem Nai Tai Trắng trở về an toàn nhé!” Mũ Sắt nói lớn lên trên.
“Nhất định trở về!”
Dứt lời, Thỏ Dũng Sĩ đến gần cuốn sách, nhìn Einstein, nắm chặt bàn tay và nói:
“Vì Nai Tai Trắng, cháu chấp nhận làm kẻ ngu xuẩn!”
Rồi nhảy thẳng vào trang đầu tiên.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
77 chương
8 chương
72 chương
23 chương