Mít Đặc tập lái xe
Chú thợ máy Bu loong và chú phụ tài Đinh vít khá thành thạo nghề nghiệp. Họ giống nhau như hai anh em ruột, chỉ khác cái là Bu loong thì cao hơn Đinh vít một tí. Cả hai chú cùng mặc áo da, trong túi bao giờ cũng lèn đầy đủ các thứ dụng cụ bằng sắt: cờ lê, kìm, giũa và cả các dụng cụ khác. Nếu áo hai chú chẳng bằng da thì có lẽ mấy cái túi đã rách từ đời tám tỏng nào rồi. Họ cùng đội chiếc mũ bằng da và khi làm việc thì đều đeo kính bảo vệ con mắt.
Bu loong và Đinh vít cả ngày ở xưởng thợ, sửa chữa những nồi niêu, xoong chảo, bếp dầu lửa và ấm đun nướng; khi nào rỗi việc, họ làm những chiếc xe đạp ba bánh và xe đạp lăn cho các chú tí hon.
Một hôm, hai chú ở lì trong xưởng không nói gì với ai cả. Tứ sớm đến chiều, người ta nghe thấy tiếng họ cưa, bào, đập, hàn và họ từ chối không cho ai xem gì hết. Một tháng sau, công việc xong xuôi: họ đã hoàn thành một chiếc ô tô.
Cái ô tô này chạy bằng nước ngọt có ga. Ở giữa xe, có một cái ghế cho tài xế ngồi. Đằng trước ghế là một cái thùng chứa đầy nước ngọt có ga nén. Từ cái thùng, khí ga nén đi qua một cái ống trụ bằng đồng bên trong có một cái píttông bằng sắt. Do áp lực của khí nén nên cái píttông chuyển động, làm quay bánh xe. Một chiếc bình đựng nước ngọt đặt ở trên cái ghế của lái xe. Nước ngọt qua một cái ống chảy vào thùng để dùng thay dầu máy. Loại xe này rất thịnh hành ở Thành phố Hoa. Nhưng chiếc xe mà Bu loong và Đinh vít vừa chế tạo xong có một cải tiến hết sức quan trọng. Nó có một ống cao su dính liền với một chiếc vòi, bắt từ cái thùng và có thể uống nước ngọt mà không cần phải đỗ xe lại.
Nhanh Nhảu đã học lái xe nên chú nào muốn đi chơi một chuyến trên chiếc ô tô mới thì chỉ việc nói với chú, chú chẳng bao giờ từ chối.
Chính Nước đường là tay mê cái xe của Bu loong và Đinh vít nhất vì dọc đường đi, chú có thể tha hồ uống nước ngọt cho thoả thích. Mít Đặc cũng thích ngồi xe. Nhanh Nhảu thường chở chú đi nhưng chú ưa học lái xe lấy. Một hôm, chú bảo Nhanh Nhảu:
- Cậu cho mình mượn cái ô tô, mình muốn tập lái lấy.
- Cậu lái một mình thì không được đâu. – Nhanh Nhảu nói – Ô tô là chuyện máy móc, cho nên phải hiểu nó đã.
- Có điều gì quan trọng mà phải tìm hiểu! – Mít Đặc trả lời – Mình đã trông cậu làm rồi: cậu ấn vào cái cần rồi quay tay lái, chả có gì phiền phức cả.
- Không phải là đơn giản như cậu tưởng đâu, cậu sẽ toi mạng và phá tan xe như bỡn.
- Được. – Mít Đặc phật ý đáp – Cậu mà yêu cầu mình cái gì thì mình cũng từ chối cho mà xem.
Một hôm, Nhanh Nhảu đi vắng, xe ô tô để ngoài sân. Mít Đặc ngồi vào tay lái, nhấc một cái cần và dận vào bàn đạp. Thoạt đầu chưa thấy động tĩnh gì nhưng bỗng nhiên chiếc xe rống lên và bon bon chạy. Các chú tí hon nhìn qua cửa sổ thấy rõ đầu đuôi, liền chạy ồ cả ra sân.
- Cậu làm cái gì thế? – Các chú kêu lên – Cậu tự giết mình đấy thôi!
- Các cậu cứ bình tĩnh! – Mít Đặc đáp nhưng ngay lúc đó, chú đâm bổ vào cái cũi chó ở giữa sân.
Bốp! Các mảnh ván bay tung lên tứ phía. May sao chú chó Mực còn đủ thì giờ để tẩu thoát nếu không sẽ bị xe cán chết.
- Dừng lại! Dừng lại! – Biết Tuốt hét – Cậu không nhìn thấy cậu đang làm cái gì à????
Mít Đặc hoảng sợ. Chú muốn hãm xe lại. Chú kéo một cái cần nào đó, nhưng chiếc xe đáng lẽ phải đỗ thì lại càng phóng nhanh hơn. Păng! Một loạt thanh gỗ giáng vào người Mít Đặc từ chân đến đầu. Một tấm ván choảng vào lưng chú, một tấm khác nện trúng gáy.
Tay chú ghì lấy tay lái, cố sức quay. Chiếc xe lao quanh sân. Chú thét:
- Mở cổng ra! Các cậu nhanh lên, không thì tớ phá tan tành cả cái sân này bây giờ! images
Cổng vừa mở, chiếc xe lao ra, vút lên đường. Nghe thấy tiếng xe chạy, các chú tí hon ào ra cửa:
Mít Đặc quát: “Liệu hồn các cậu đấy!” và xe lại vụt qua không tài nào dừng lại được.
Biết Tuốt, Ngộ Nhỡ, Bu loong, bác sĩ Thuốc Viên và nhiều chú khác ba chân bốn cẳng chạy theo sau xe ô tô. Nhưng làm sao mà đuổi kịp được.
Cuối cùng chiếc xe lao thẳng ra bờ sông rồi đâm xuống nước, hất Mít Đặc nằm thẳng cẳng trên bãi cát.
Biết Tuốt, Ngộ Nhỡ, Bu loong và bác sĩ Thuốc Viên hớt hải chạy đến khiêng Mít Đặc về nhà. Ai cũng tưởng chú đã chết.
Ở nhà, người ta đặt chú nằm trên giường nhưng chỉ một lát sau, chú mở mắt, ngặc nhiên thấy mình ở trong buồng:
- Ê, các bạn, mình còn sống à?
- Ử, cậu còn sống. – Bác sĩ Thuốc Viên đáp. – Cậu nằm yên để mình khám cho. – Bác sĩ lột quần áo chú ra nắn người rồi nghe ngực.
- Ghê thật, chẳng gãy chiếc gì cả! Chỉ mắc mấy cái dằm và tím bầm đôi chỗ thôi.
- Tại cái ván nó đập vào lưng mình đấy. – Mít Đặc nói.
Bác sĩ Thuốc Viên lắc đầu:
- Mình sẽ lấy những cái dằm này ra cho cậu.
- Có đau không? – Mít Đặc đâm hoảng.
- Không, không đau đâu, rồi cậu xem, mình bắt đầu lấy cái dằm to nhất đây.
- Ái -ái! – Mít Đặc hét.
- Gì thế? Chẳng lẽ đau lắm à? – Bác sĩ Thuốc Viên ngạc nhiên.
- Ừ, mình đau đấy!
- Đó là tại cậu tưởng ra thôi. Chịu khó một chút nhé!
- Không, chả phải là mình tưởng tượng ra đâu. Ái -ái -ái!
- Cậu cứ kêu toáng lên y như là mình lột da cậu ấy. Mà nào mình có lột da cậu đâu chứ. Cậu đừng kêu, phải biết điều nào: đấy, cái dằm cuối cùng đấy!
- Không, mình không ưng thế đâu! Mình muốn cứ để nó thế còn hơn.
- Xem nào, nếu để nó lại, nó sẽ thối ra và mưng mủ.
- Ái -ái!
- Xong rồi! Bây giờ rỏ một giọt i ốt nhé!
- Có đau không?
- Không, không đau đâu! Đừng cựa quậy!
- A-a!
- Đừng có mà gào lên! Cậu muốn lái xe mà không muốn chịu đau một tí!
- Ái ! Nó đốt cháy mình rồi.
- Chỉ chốc lát thôi. Sau mình sẽ cặp nhiệt độ cho cậu.
- Không, mình không ưng cái nhiệt kế đâu!
- Tại sao?
- Tại nó làm đau mình.
- Cái nhiệt kế không làm đau cậu được.
- Lúc nào cậu cũng bảo là chả đau thế mà rồi vẫn cứ đau!
- Chà xem nào, mình đã cặp nhiệt độ cho cậu bao giờ chưa nhỉ?
- Chưa!
- Thế thì mình sẽ cặp nhiệt độ cho cậu và cậu sẽ thấy chả đau đớn gì hết.
Trong khi Thuốc Viên đi tìm cái nhiệt kế, Mít Đặc nhảy xuống đất chuồn qua cửa sổ đến trốn ở nhà chú Tịt Mũi. Lúc Thuốc Viên quay lại thì căn phòng vắng tanh vắng ngắt.
Bác sĩ càu nhàu:
- A, bệnh nhân với chả bệnh nhân. Người ta thì hết thì giờ săn sóc, chữa chạy cho họ mà họ lại chuồn qua cửa sổ, thế có khổ không cơ chứ!
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
14 chương
23 chương
22 chương
13 chương
13 chương