Những cô nàng ngổ ngáo
Chương 7 : Cuộc sống không có king
Sau khi trở về nhà, cả 4 cô gái đều tự giam mình trong phòng, có người khóc có người buồn. Ngay đến mấy lời mắng chửi của bậc phụ huynh mấy nàng cũng không lọt vào tai mà cứ như người mất hồn hứng chịu nghe chửi sau đó về phòng.- Chúng nó hôm nay sao vậy?
Cả 4 bậc phụ huynh tại 4 nhà cùng một câu hỏi như vậy.
- Khánh....Linh sẽ cố gắng trước 19 tuổi giảm cân thành công.
Linh lẩm bẩm một mình, đồ ăn vặt bày la liệt trong cái giỏ nhựa ở góc phòng cũng không thèm động đến nữa. Trong khi đó, Nana ngồi bó gối khóc tùm lum.
- Khánh ơi, mau quay lại đi, Khánh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.
Tại nhà của Thiên Di, cô nàng ngồi trong phòng yên lặng, vẫn online ngắm nhìn những tấm ảnh của cả nhóm lúc trước thật vui vẻ. Và có lẽ người đau khổ nhất, điên tiết nhất có lẽ là Nhi, hiện cô nàng đang nhốt mình ở nhà kho (nhà kho của gia đình Nhi giống một căn phòng khác, cũng có giường nhưng đồ vật thì chất lỉnh khỉnh trong phòng) Nhi đã đập phá toàn bộ rồi hét lên điên cuồng, cô đang muốn xả giận.
- Chết tiệt, Khánh bị cái gì cơ chứ? Sao không chịu nói mình bị bệnh? Cậu về đây tôi nhất định sẽ giết cậu.
Nhi đang điên lên thì có người gọi đến, cô bực mình bắt máy.
- Chuyện gì?
Nghe Nhi lạnh lùng hét lên như vậy thì tên gọi đến sợ run người, hắn nuốt nước bọt rồi báo cáo.
- "Queen....bọn em....bọn em tra khảo thì hắn nói là người của Blue Dragon được thuê....."
- Ờ, tao biết rồi, có gì chúng mày xử hết đi.
Nhi lạnh nhạt nói rồi tắt máy vất lên giường. Blue Dragon sao? Mai cô sẽ tính sổ với mấy thằng cha này.
Sáng hôm sau, 6h có tiếng mưa rơi vang lên, Nhi quờ quạng tay bắt được cái điện thoại, theo thói quen cô lên tiếng mà không thèm xem ai gọi cho mình.
- Chồng hả? Cho vợ ngủ chút rồi dậy sau.
- "Ai là chồng mày hả con điên, dậy qua đón bọn tao nhanh lên."
Thiên Di hét lên trong điện thoại làm Nhi giật mình ngồi bật dậy. Không phải Khánh Anh mà là Thiên Di sao?
- Ờ ờ tao đến đón liền, đợi tao tí.
Nói rồi Nhi cúp máy, cô để máy bên cạnh, tay đưa lên vuốt mặt. Bình thường ngày nào Khánh Anh cũng gọi để như một cái đồng hồ báo thức kêu cô dậy. Giờ thì Khánh Anh không ở đây cô phải tự lực cánh sinh thôi. Chỉ 15 phút sau Nhi đã có mặt với đồng phục chỉnh tề đi xuống nhà.
- Con với cái, dặn bao nhiêu lần là thắt caravat rồi hay sao?
- Đến trường Khánh sẽ...........
Nhi định nói tiếp nhưng lại nhớ Khánh Anh đâu còn ở đây.
- Sao? Suốt ngày nhờ Khánh nó giúp thế à? Con gái con đứa lại đây mẹ thắt cho.
Mẹ Nhi đứng dậy lại gần cô thắt caravat hẳn hoi cho cô con gái, bà đảm bảo con bé này không biết thắt dù đã học gần 2 năm rồi. Thế này mai sau thắt caravat cho chồng kiểu gì đây?
- Con đi đây.
Nhi nhanh chóng lấy xe đi đón 4 cô nàng kia nữa, nhà Nana đầu tiên vì gần nhau.
- Chào buổi sáng Queen.
Nana ngái ngủ chào một cái rồi bước vào xe, họ lại cùng nhau đi đón Thiên Di.
- Tối qua không ngủ hả?
- 1h sáng mới đi ngủ mà.
Nana mệt mỏi nói dựa người vào ghế, Nhi không nói gì nữa, chốc chốc họ đã đến nhà Thiên Di. Không nói nhiều Thiên Di ngồi ghế sau yên lặng. Và địa điểm dừng tiếp theo là nhà của Linh, cô nàng lại túi giấy đi vào trong xe.
- Bánh bao nhân đỗ ngọt nhé, với cả trà sữa.
Linh mỉm cười đưa một túi giấy đựng bánh bao cho Nana với hai cốc trà sữa.
- Mày mua 5 cốc à?
- Chúng mình là.......
Linh định nói nhưng chợt nhận ra, Khánh Anh đâu còn ở đây? Nhất thời không khí trong xe yên lặng, Nhi nhấn ga phóng đến trường luôn.
- Ngày mai đổi món đi Map Map, ăn hoài bánh bao hơi chán.
Nana vừa hút trà sữa vừa nói. Thiên Di cũng gật gù, Linh nhìn họ.
- Vậy hay tao chuẩn bị cơm hộp cho chúng mày nhá?
- Ừ, được đấy, làm 5..........
Nana lại nỡ mồm mất rồi. Cứ luôn quen 5 người.
- Ừ, tao làm bốn hộp cơm, sau đó đến trường rồi cùng ăn.
- Map Map sao không mang sách hả?
- Có Khánh.........
Linh đang vui vẻ nói chợt ngừng lại. Đúng rồi bình thường Khánh Anh luôn mua hai bộ sách mang cả cho Linh nữa trong khi cô cũng mua sách mà không mang toàn mang đồ ăn vặt đến. Họ lại yên lặng thì xe phanh lại làm ba nàng tí nữa hỏng mất cái mặt ra tiền.
- Queen phải báo trước chứ?
Thiên Di xoa xoa cái mũi của mình, Nhi không nói gì đi xuống xe. Ba nàng kia nhanh chóng chạy theo. Lúc này họ mới nhận ra rằng bình thường họ quá lệ thuộc vào Khánh Anh. Dường như Khánh Anh chăm cho họ còn hơn cả ba mẹ, cái gì cũng làm rồi nhắc nhở cho cả 4 đứa. Vắng Khánh Anh thật là buồn, vắng Khánh Anh cuộc sống có phần tẻ nhạt.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
17 chương
32 chương
16 chương
25 chương