Nhúng chàm cực phẩm
Chương 3 : Cực phẩm chính xuất trướng
Uông Vượng trợn mắt há mồm, ý nghĩ trống rỗng, không biết nên làm cái gì.
Cũng may là nhân viên bán hàng phản ứng kịp thời, một tay đóng cửa lại, cách ly Uông Vượng khỏi cảnh xấu hổ vừa rồi.
Trường hợp vừa rồi thật sự là rất quýnh người, nếu chỉ có con gái thôi, thì cũng chỉ là chuyện ngượng ngùng , Uông Vượng nàng cũng không có bảo thủ đến không cho con gái xem, nhưng hồi nãy là có con trai a! Một chàng trai thật thật thật a!
Mà cái cô gái vừa vô ý làm cửa mở kia chính là cô nàng mua váy lúc nãy. Thế thì chàng trai kia hẳn là cùng cô gái đó đến, Uông Vượng vừa quýnh vừa xấu hổ, một bên lính quýnh mặc quần áo, một bên bình phẩm chàng trai kia—-nàng đây chắc có lẽ lão xử nữ kiêm luôn hủ nữ rồi. Nhưng mà, sao nàng thấy chàng trai kia nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ ra được hắn là ai. Cũng không thể phủ nhận, hắn rất có mị lực, không giống như Trầm Sơ Trạch , da hắn trắng không có một chút tỳ nào, đôi mắt thâm thúy hẹp dài, môi đỏ sẫm hơi cong cong, mi tâm nhíu lại, làm cho người ta thấy ánh mắt hắn liền không muốn ly khai, hơn nữa quanh thân tản ra một loại khí cường đại, hắc hắc, nam nhân như vậy nếu như đi làm cái gay trong phim GV, xác định nắm chắc là đế vương công! Chậc chậc, dáng người mặc áo sơmi kia,nếu là thật đi chụp GV thì…… Ha ha ha ha! Cực hot nha!!!Oa oa oa…..
Uông Vượng YY, làm cho động tác chậm quá , thẳng đến khi có người đến gõ cửa:“Tiểu thư, cô ổn không?” Là hướng dẫn viên mua hàng.
Mở cửa ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại đảo xung quanh, một nhìn một chút coi chàng trai vừa rồi còn không. Nàng thực mâu thuẫn, xấu hổ thì không muốn gặp lại hắn, nhưng trên phương diện khác thì tại vì hắn quả thực là dạng cực phẩm khó thấy nên muốn nhìn nhìn một chút, mê trai một chút.
Nhân viên cửa hàng mặt tựa hồ có điểm run run,vừa đưa nội y vừa nói: “Tiểu thư, đây là nội y cô mua, cửa hàng đã giúp cô gói tốt lắm.”
“Ách…” Uông Vượng mặt đỏ bừng xấu hổ, nàng đã muốn không nghĩ đến mấy thứ này, nàng muốn nhanh nhanh rời đi, “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ …..”
Nhân viên bán hàng vẻ mặt lý giải: “Em biết phát sinh chuyện lúc nãy, tiểu thư nhất định là không dễ chịu, nhưng nội y này đã có người trả tiền.”
“Có người trả tiền rồi? Ai?”Uông Vượng rất kinh ngạc, ai trả tiền giúp mình rồi, nàng giống như đã quên chuyện xấu hổ vừa nãy.
“Là chàng trai vừa mới đến lúc nãy, anh ta nói không thể lấy phương thức đồng dạng bồi thường, nên chỉ có thể dùng vật chất bồi thường, cho nên…”
Không đợi nhân viên bán hàng kể xong, Uông Vượng một tay lấy cái gói to, xoay người bước đi.
Ách! Trời ạ, thì ra nam nhân mặt đẹp đều vô lương như vậy a ~.~ rất biến thái rồi.
Không thể dùng phương thức đồng dạng bồi thường? Hừ, ngươi nghĩ rằng bổn cô nương đối với ngươi trần truồng có hứng thú ư? Thôi đi, ngươi mơ đi! Mĩ nam trần truồng, chị hai đây nhìn mòn coi mắt rồi. Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, hắn mà cởi hết ra so với nam nhâm trong GV chắc là cũng đáng xem hơn.
Uông Vượng nhớ lại cực phẩm nam nhân vừa rồi lại tưởng tượng hắn YY, vừa đi, vừa cười, ai mà nhìn vào hẳn phải nói là nàng bị thần kinh, mới trốn viện ra a.Hủ nữ ơi là hủ nữ. =.=”
Bỗng dưng, trong giây lát vang lên tiếng phanh xe chói tay, làm Uông Vượng đang đắm chìm trong thế giới chính mình một thân mồ hôi lạnh.
Quay người lại, sát bên mình chừng mười cm đang ngừng một chiếc xe thể thao siêu cấp,. tuy Uông Vượng không hiểu nhiều lắm về xe, nhưng thấy tiện nghi chiếc xe này cùng với khoảng cách mình cùng chiếc xe, xem trình độ điều khiển của chiếc xe này tuyệt đối không thấp.
Chàng trai từ trong xe đi ra, kỳ thật nghiêm khắc mà nói thì cũng không thể xem như là nam nhân, chỉ có thể có xem là nam sinh, người này mặc một thân áo sơ mi, vẻ mặt học sinh trung học, mặt trắng trắng mịn mịn, mày rậm mắt to, mắt màu hổ phách, trông rất đẹp mắt, ách, chính xác là rất đáng yêu.
Như mà nam sinh đáng yêu kia cau mày, nhìn thoáng qua Uông Vượng, trong mắt hiện ra một tia cảm xúc nói không rõ, ngữ khí không tốt: “Lão xữ nữ, qua đường cái cũng có thể thất thần, chắc là vừa đi vừa nghĩ đến nam nhâm có đúng không?”, lời này vừa nói ra, hoàn toàn đánh vỡ hình tượng tiểu chính rất đáng yêu.( Bạn Uông Vượng này lúc nãy thì nhớ đến công, bây giờ lại nghĩ đến chính,quá là hủ nữ rồi, haizz =.=)
Uông Vượng trừng lớn mắt, lão xử nữ?! Ở nhà Uông mẫu nương nương kêu còn không đủ sao ở bên ngoài còn bị học sinh trung học kêu như vậy,thật sự là quá bất công rồi, thói đời ngày càng đi xuống a!!!
“Em trai à, không cần nói khó nghe như vậy! Nhìn em xem, không đi đến trường làm bài tập, lại ở trên đường lạng lách đánh võng, không sợ cảnh sát bắt lấy ra bằng lái xe sao!!!” Uông Vượng thản nhiên nói.
Nam sinh sắc mặt trầm xuống, ngữ khí không nói: “Cô băng loạn qua đường làm hại tôi, đền bù tổn thất như thế nào cô nói đi! ”
“Bồi thường?” Uông Vượng âm lượng không tự chủ đề cao không ít, nhìn nhìn xung quanh, cũng không có vằn, hình như là nàng đi loạn thật, âm thanh thấp đi vài phần,cãi ngang : “Nằm mơ đi, chị hai đây không bắt em bồi thường là đã may lắm rồi.”
Nàng không muốn ở đây lãng phí thời gian, nàng còn phải đi làm tóc nữa.
Nam sinh giữ chặt Uông Vượng , đem nàng nhét vào trong xe, cũng không để ý đến Uông Vượng phản kháng đang lớn tiếng tiếng mắng, giẫm chân ga, xe thoát chốc từ trung tâm thành phố chạy trên đường cao tốc trống trải.
Uông Vượng hoảng sợ nhìn nam sinh vẻ mặt lạnh tanh, đầu óc trở nên trống rỗng, lúng ta lúng túng nói, : “Ngươi, ngươi bắt cóc ta.”
“Hừ” Nam sinh liếc mắt nhìn Uông Vượng một cái, cũng không có giảm tốc độ xuống.
“A, ta bị bắt cóc !” Uông Vượng giờ phút này mới phản ứng lại, sao đó cầm điện thoại run run: “Ta muốn báo cảnh sát!”
Nam sinh một tay liền đoạt lấy di động của Uông Vượng, nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Di động cũ mèn như vậy còn dùng, muốn báo cảnh sát, nằm mơ!”
“Uy! Ngươi……” Uông Vượng không biết nên làm cái gì bây giờ, nàng cũng không phải loại con gái bại não mà đi đoạt lại điện thoại trên tay hắn, bởi vì xe chạy rất nhanh, nếu lúc giật lại điện thoại lỡ đụng trúng tay lái của hắn thì đi tong luôn cái mạng bé nhỏ của nàng. Nàng còn yêu đời lắm, còn không muốn trẻ như vậy liền bị mất mạng đâu, huống chi, nam sinh này nhìn qua không giống người xấu, tuy rằng người xấu sẽ không viết lên mặt mình hai chữ người xấu, nhưng mà Uông Vượng vẫn tin vào giác quan thứ sáu của mình.( Tự an ủi mình thôi -.-’)
Truyện khác cùng thể loại
288 chương
151 chương
53 chương
62 chương
43 chương