Những Bông Hoa Mùa Hạ
Chương 47 : Tết không có em
Sáng hôm sau.
Trời mùng 2 rất đẹp, nắng lên nên Điệp dậy sớm. Chà 6h rồi, chắc nó dậy sớm nhất nhà ấy chứ!
Nhưng nó đã nhầm. Nhà ngủ rất sớm nên ai cũng dậy cả rồi, Vỹ dù đêm qua ngủ muộn nhưng giờ đã thấy cậu đi tập thể dục buổi sáng về.
Bác gái đưa cho Điệp một chậu hoa đào nhỏ:
“Cháu giúp bác mang cái này sang nhà bà Hoa được không?”
“Dạ được ạ!” - Điệp cầm lấy chậu hoa.
Tất nhiên là nó rủ luôn Vỹ đi theo rồi, chậu hoa nhỏ nhưng cũng rất nặng, nó cần có “trợ giúp đắc lực” chứ. Vỹ vì hôm qua nhận được điều ước rất hay của Điệp nên không phàn nàn gì, bê luôn chậu hoa cho Điệp, gương mặt cậu còn tươi tỉnh là đằng khác.
Sau khi mang chậu hoa cho bà Hoa gì đó, Điệp và Vỹ đi về. Công nhận đường xa thật, nhưng mà cái phong cảnh ở đây đẹp thật đấy. Sớm ra đã thấy ruộng lúa, đồng cỏ, cây cối thật đẹp và thoáng mát nữa.
“Quê cậu công nhận đẹp đấy!”
Điệp tự hào nghe câu đó:
“Hihihi cậu cũng đừng ở biển nhiều quá, đến nông thôn cũng vui lắm!”
“Ừ vậy ta đi tham quan cái nơi vui này ok chứ?”
Điệp đồng ý cái rụp, nó lập tức đi lên phía trước. Chà chà ra vẻ dẫn đường đây mà! Bỗng nhiên có một bóng người chạy về phía nó rất nhanh. Là anh Bằng! Gương mặt anh hầm hầm tức giận.
“Điệp!” - Bằng cất giọng rõ nghe vô cùng giận dữ, không phải là anh Bằng dịu dàng hôm nào.
“Anh…” - Điệp và Vỹ ngạc nhiên.
“Đi với anh!” - Bằng kéo tay Điệp đi.
“Anh, anh sao vậy? Đi đâu?”
“Anh không muốn em đi với ai hết, em phải đi cùng anh!” - Bằng kéo tay Điệp đi, anh rất khỏe nên Điệp không thể nào đứng yên.
Nhưng Vỹ thì tái cả mặt khi nhìn thấy Bằng hiên ngang đưa Điệp đi như vậy. Cậu kéo giật tay kia của nó lại về phía mình:
“Cậu phải đi với tôi, cậu hứa rồi kia mà!”
“Nhưng tớ…”
“Rốt cuộc là cậu thích nuốt lời hứa sao?”
Cả hai tay Điệp bị hai anh em kéo (tác giả liên tưởng chuyện tình tay ba phim/tiểu thuyết “Bong bóng mùa hè” quá). Điệp không biết đi theo ai. Bằng tức giận:
“Em ấy đi với anh, không đi với em!”
“Nhưng Điệp cũng đã hứa đi với em, đâu thấy hứa hẹn gì với anh?” - Vỹ cũng tức giận chẳng kém.
“Rõ ràng Điệp nói muốn đi chơi cùng anh cả Tết này, tự dưng cậu đến xía vô vào đó chứ!” - Bằng quát to.
“Chính anh mới là kẻ phá đám tôi thì có!” – Đôi mắt Vỹ bùng cháy ngọn lửa, nhìn thẳng như muốn thiêu đốt ánh mắt đang tức giận của Bằng.
“Thôi được rồi, phục phục phục!!!” - Bỗng có tiếng gọi vang lên.
Cả ba giật mình nhìn một nhóm người đi đến. Bằng buông tay Điệp ra, mỉm cười:
“Anh xin lỗi hai đứa, là do anh bị chúng nó ép ấy mà!”
“Hả? Cái gì cơ?” Một người trong nhóm người đó nói:
“Tụi anh hôm qua chơi trò chơi, Bằng thế nào lại thua nên tụi anh bắt Bằng phải một lần thể hiện ra mình cũng biết nóng nảy vì Bằng dịu dàng quá, muốn xem khi nóng nảy sẽ thế nào. Nhưng Bằng thì không biết làm thế nào cả, thế là tụi anh bày ra cái trò này ấy mà. Sorry hai em nhé, nhưng nhìn hai anh em chiến đấu giành mỹ nhân hay ra phết!”
Điệp như muốn gục xuống đất, còn Vỹ chỉ muốn đá bay mấy thằng bạn của anh trai mình. Bằng nhìn cậu. Vừa rồi anh tức giận giả vờ thôi, nhưng thực sự anh chưa bao giờ tức giận được như thế dù chỉ là đóng kịch. Bởi vì, có lẽ trong cái màn kịch vừa rồi cũng xen sự tức giận thật vào đó. Anh thích Điệp, đã lâu lắm rồi. Và Vỹ đến, Vỹ đi cùng Điệp có thể lay động sự dịu dàng của anh. Chỉ có điều, anh không thể nào tức giận được như Vỹ. Một khi Vỹ đã nổi giận thì không ai có thể cướp đi của cậu ấy cái gì. Nhìn đôi mắt cậu lúc cãi nhau với Bằng, anh đã cảm thấy những ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt ấy thiêu đốt được anh. Anh có tức giận đến đâu cũng sẽ không thể nào được nắm tay Điệp tiếp tục đi trên cánh đồng mênh mông như ngày hôm qua…
Có lẽ, Vỹ mới là người làm cho Điệp cảm thấy vui nhất.
“Điệp à…” - Bằng bước tới.
“Sao hả anh?”
“Anh sẽ về.”
“Cái gì? Tại sao?” - Điệp hoảng hốt.
“Anh có việc nên phải trở về, em cứ ở lại đây đi!”
“Anh, em không muốn anh về!”
Cả Bằng và Vỹ đều rất ngạc nhiên vì câu đó.
“Nhưng anh không thể ở lại được đâu…” - Bằng đặt tay lên vai Điệp. Thực ra anh quá rỗi để ở lại đây, nhưng ở lại mà nhìn Điệp vui bên Vỹ thì anh không muốn.
“Vậy anh xong việc sẽ quay lại đây chứ?”
Bằng giật mình, lưỡng lự một hồi rồi anh đáp:
“Có thể, nhưng anh cũng không biết nữa…”
“Anh!!!!!” - Điệp lao tới ôm lấy Bằng, ôm rất chặt là đằng khác. Nó khóc, lúc nào cũng dễ khóc – “Em không muốn anh đi đâu!”
“Điệp à anh…” - Bằng không biết nên làm thế nào.
Anh cũng không muốn rời xa nó.
Nhưng, nếu như có anh thì làm được gì chứ?
Anh nhìn Vỹ vẫn đang im lặng nhưng đôi mắt rất tức giận nhìn Điệp ôm anh.
“Điệp à có phải chúng ta xa lìa vĩnh viễn đâu mà em khóc thế? Anh chỉ về có việc thôi, rồi anh sẽ quay lại. Em đừng buồn!”
Điệp buộc phải buông Bằng ra, nhưng nó vẫn cố nói tiếp:
“Anh, em sẽ nhớ anh, đợi anh, nhất định!”
Bằng mỉm cười nhẹ. Anh tin Điệp.
Dù cả Tết này anh không có nó
Nhưng, anh luôn tin những lời nó nói.
Anh cũng sẽ nhớ nó…
…và đợi nó đáp lại tình cảm của anh!
Bằng trở về Hà Nội. Thanh là người ra đón anh
“Anh Bằng, anh cũng đến quê Điệp ạ?” – Thanh vừa nói vừa lăng xăng giúp anh xách đồ vào nhà.
“Ừ, anh đến rồi!”
“Đẹp không anh? Em nghe nói là vùng quê rất đẹp!”
“Đúng rồi, đẹp lắm! Anh rất thích nơi đó. Anh có chụp ảnh đây nè, có thích xem không?”
Thanh nhìn ảnh, xuýt xoa:
“Ôi thích quá đi, em cũng muốn đến đó ghê à! Mấy hôm qua ở nhà chán chết đi được ấy anh, bạn bè đi hết rồi, cả Vỹ nữa. Vỹ đi đâu thế anh?”
“À thì…”
“Anh à em rất muốn gọi xem Vỹ thế nào thôi mà, cậu ấy ở đâu thế anh?”
“Vỹ cũng đến quê Điệp!”
“Hả cái gì?” – Thanh giật mình.
“Nó không sao đâu, đang rất vui mà!” - Biết rằng Thanh thích Vỹ nên Bằng cũng phải bảo vậy.
Nhưng Thanh chẳng hề ghen đâu, chỉ hầm hầm:
“Đáng ghét, đi chơi mà không rủ mình đi. Hôm nào về em sẽ cho Vỹ một trận!”
“Em với Vỹ thân ghê nhỉ, thảo nào Vỹ rất quý em!”
“Hihi anh cứ nói quá!” – Nhưng thực ra Thanh rất vui khi nghe thế.
Thanh không thích Vỹ như kiểu nam nữ thích nhau.
Thanh thích Vỹ với tư cách là một người bạn tốt.
Luôn chia sẻ cùng nhau những niềm vui.
Và dù Vỹ có đi đâu, với ai Thanh cũng không bao giờ lo nghĩ.
Chỉ có một người là khác hẳn. Mấy ngày nay đón Tết cùng nhà bác, việc đầu tiên sau đón Tết của Trinh chính là chạy sang nhà Vỹ.
Nhưng vừa sang nó đã nghe được câu chuyện đó.
Vỹ đến quê Điệp?
Hai đứa ở lại với nhau?
Vỹ ở lại với Điệp, Vỹ thích Điệp sao?
Những ý nghĩ bắt đầu nhen lên trong đầu Trinh.
Trinh cảm thấy tức giận vô cùng.
Nó chạy đi giữa đường phố ngày Tết cũng còn đông đúc. Trinh khóc. Nó ghen. Nó rất tức giận khi biết Vỹ đã không ở lại với nó mà đi cùng con bạn mà nó ghét nhất trần gian này.
Mặt Trinh đỏ cả vì khóc, nước mắt trào tuôn, nó đánh phấn son nhiều nên lem luốc cả mặt.
Bỗng dưng có bàn tay nắm lấy vai nó:
“Khóc làm gì xấu lắm cô bé!”
Trinh hốt hoảng quay lại thì bị chụp lên mặt bởi một tấm vải.
Trong tấm vải có…
Thuốc mê…
Truyện khác cùng thể loại
1666 chương
67 chương
35 chương
49 chương
10 chương
30 chương