Những Bông Hoa Mùa Hạ
Chương 24 : “Đừng để tôi gặp cậu nữa!”
Trong bệnh viện.
Trên chiếc giường của căn phòng bệnh màu trắng ảm đạm, một chàng trai đang nằm, mắt nhắm nghiền. Những nữ y tá đang chăm sóc anh không ai không rung động trước khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của anh. Khi anh nằm yên như vậy, khe khẽ thở nhìn anh càng đẹp, toát lên vẻ nhân hậu dịu dàng nhưng lại phảng phất nỗi buồn. Họ đều xót thương cho gương mặt ấy giờ đã trắng bệch ra, nhìn vẫn có những vết sẹo hằn lên vì bị thương quá nặng. Chân tay anh đều phải quấn băng, đặc biệt toàn thân anh thì chỉ gọn trong những mảnh băng trắng. Từng giọt nước tí tách rỏ xuống ống dẫn nước từ chiếc chai.
Cửa đẩy mạnh. Một cô bé và một cậu thiếu niên chạy vội vào. Những y tá ngạc nhiên vô cùng, nhưng rồi họ nhận ra chắc đó là người quen của chàng trai này.
“Anh ơi!” – Điệp chạy vội đến bên giường Bằng.
Khuôn mặt trắng bệch của anh vẫn yên lặng, dường như anh không nghe thấy tiếng gọi thân thương ấy. Một nữ y tá nhắc nhở:
“Em à, anh ấy chưa hết thuốc mê, vì thế em nói nhỏ chút!”
“Thuốc mê là sao ạ?” – Cậu thiếu niên bên cạnh hỏi.
Cô y tá quay lại. Một cậu thiếu niên cũng thật đẹp, gương mặt như thần tiên rất giống Bằng.
“Em là em trai anh ấy à?” – Cô y tá hỏi.
“Vâng! Anh em làm sao thế ạ?”
“Anh trai em bị thương nặng lắm, hầu như là bị gậy đánh và những thương tích do đấm đá, phần lớn ở chân tay và bụng. Nhưng sợ nhất là bị dao đâm ở lưng, cũng may là không bị chém mạnh nên vừa làm phẫu thuật được rồi.”
“Cám ơn chị!” – Vỹ nói, dù vẫn lạnh lùng nhưng vẻ lo sợ hiện rõ.
Cậu bước tới chỗ anh. Điệp đang gục xuống giường anh mà khóc. Nó đang rất lo sợ sau khi nghe được những lời vừa rồi từ cô y tá.
Vỹ vỗ vai Điệp:
“Đừng lo, chốc nữa hết thuốc mê anh ấy sẽ tỉnh!”
“Tại sao anh ấy lại bị đánh chứ?” – Điệp khóc.
“Tôi không biết…”
“Anh Bằng đâu phải kẻ xấu, sao chúng nó lại làm như vậy với anh ấy? Anh ấy liệu có thương tật suốt đời không chứ?”
Điệp là một học sinh rất giỏi Sinh học, nó rất hiểu về việc bị đánh bằng vũ khí như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào.
“Nhưng dù thế nào cậu cũng phải tin anh ấy sẽ không sao chứ? Cậu chỉ toàn nghĩ những điều tiêu cực!” – Vỹ gắt.
“Làm sao tớ có thể tin đây? Chừng nào anh ấy chưa tỉnh, tớ sẽ không tin đâu!”
Vỹ bực mình vô cùng, tự dưng cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu quay ra cô y tá:
“Cô ơi, bao giờ hết thuốc mê?”
“Sắp rồi, cháu đợi chút nữa đi!”
Vỹ quay lại Điệp, dìu nó dậy:
“Thấy chưa, sắp rồi! Cậu phải nhẫn nại chứ?”
Cậu nhìn vào mặt nó. Gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt từ khi nào.
“Tôi không thích nhìn ai khóc đâu!” – Vỹ đưa hai tay lau nước mắt cho Điệp.
Dù rằng lúc nào cũng không ưa Vỹ, nhưng thực sự Điệp rất thích được Vỹ lau những giọt nước mắt của mình, bởi khi ấy nó có thể nhìn thấy một cái gì đó tốt từ thằng bạn đáng ghét trơ tráo mà nó chưa bao giờ ưa. Nhưng hôm nay nó lại thấy đó chỉ là một hành động thừa thãi và càng khiến cho nó thêm sốt ruột. Nó quay ngay mặt đi, tránh tay của Vỹ. Cậu sững sờ, rồi ánh mắt cậu cũng bắt đầu tức giận.
Điệp, lẽ nào vì anh ấy mà cậu thế này với tôi sao?
Cậu định hỏi thế. Nhưng cậu không nói được. Vì dù thế nào, từ cái lần đầu gặp Điệp cũng đã coi Bằng là trên hết rồi.
Vỹ thở dài ngồi xuống. Thuốc mê đã hết từ khi nào.
Nhưng anh ấy vẫn không tỉnh lại.
Vẫn mê man, chìm vào cơn ngủ say tưởng chừng như là vĩnh cửu.
Điệp quá lo sợ, người nó run bần bật lên. Nó không ngừng ngồi bên giường Bằng gọi tên anh, mong anh sẽ tỉnh dậy.
Nhưng anh vẫn chỉ nằm đó. Gương mặt anh không một chút thay đổi, vẫn yên lặng một cách đáng sợ. Còn cô bé ấy thì chỉ giữ mỗi cái mặt khóc. Cô bé khóc đến đỏ cả mắt, sưng cả mặt lên, vẻ xinh đẹp sáng nay biến mất. Nó chẳng quan tâm điều đó, điều nó quan tâm chính là anh.
Điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Có cuộc gọi đến. Tiếng nhạc rất ầm, mà Vỹ lại vừa chạy ra ngoài. Điệp đành đánh bạo nhấc máy. Chưa kịp alô thì nó đã nghe tiếng bạn của Bằng:
“Bằng! Cái thằng chết giẫm này, mày ở đâu vậy? Sáng nay mày làm sao mà không đi học? Giờ mày đang ở chỗ nào vậy hả?”
Điệp bàng hoàng vô cùng. Điện thoại rơi luôn xuống giường.
Anh không đi học ư? Vậy có nghĩa, anh đã bị đánh trước khi đến trường.
Tại sao anh bị đánh chứ?
Ký ức nhanh chóng trở về. Điệp chợt nhớ ra, lúc chạy xuống nhà để mở cửa anh Bằng đã nói đến đầu phố đón nó rồi. Nhưng Vỹ đã đợi ngay trước cửa nhà nó trước, và vô tình cậu đã ngắm nó rồi đưa tay vén mái tóc của nó. Và chắc anh Bằng đã bỏ đi và…
Nó không muốn nghĩ nữa! Tại sao cái gì cũng là do nó thế này? Lần trước Vỹ ăn một dao cũng do nó, lần này Bằng cũng một dao là do nó.
Vỹ vừa đi vào. Nhìn thấy Điệp khóc gào lên, cậu vội chạy tới:
“Làm sao vậy?”
Nhìn thấy cậu, sự day dứt trong Điệp biến thành tức giận. Nó nhớ tới lúc Vỹ vuốt tóc nó. Nó cảm thấy vì chuyện đó mà anh Bằng bị đánh. Nó ghét Vỹ vô cùng. Tại sao lúc này nó ghét cậu đến thế, dù cậu không làm gì có lỗi cả!
“Tôi về đây!” – Nó đứng ngay dậy.
Vỹ nắm lấy tay nó:
“Có gì cậu phải nói đi đã chứ?”
Điệp quay lại:
“Vỹ! Từ nay đừng để tôi gặp cậu nữa!”
Rồi nó giật tay mình ra khỏi tay Vỹ, để lại ánh mắt bàng hoàng tột độ của cậu.
Truyện khác cùng thể loại
1666 chương
67 chương
35 chương
49 chương
10 chương
30 chương