Những Bông Hoa Mùa Hạ
Chương 2 : Câu chuyện của mẹ
Bước vào nhà Điệp bị quyến rũ ngay bởi mùi trứng rán thơm phức bay ra từ trong bếp. Nó nhảy xồ vào và ôm chầm lấy mẹ:
"Aaaaaaa cuối cùng mẹ cũng làm món này cho con! Mẹ có biết nửa năm nay con thèm món này chết không?"
"Ui giời xê ra nào, làm cái gì mà hưng phấn thế? Lạ nhỉ hôm nay kiểm tra Vật lý mà vui như vậy sao?"
"Ơ sao mẹ biết con kiểm tra?"
"Thì con Tuyết bạn mày vừa qua trả quyển vở, mẹ hỏi luôn hôm nay học hành thế nào mà? Mà làm gì về muộn tận 5 phút thế?"
"Gớm có 5 phút mà mẹ cũng hỏi! Bố và thằng Quang còn chưa về kia."
"Thế rốt cuộc là chuyện gì đây? Nói mẹ nghe nào?"
Điệp cười méo mó. Thực ra nó rất vui, nhưng nó cũng sợ mẹ không cho nó học gia sư của Thanh. Nhưng mà mẹ đã hỏi thì phải biết bằng được, nó đành rụt rè:
"Hè này con đi nghỉ mát cùng cái Thanh..."
"Thì sao? Hè nào con chẳng đi cùng Thanh?"
"Nhưng năm nay con đi học Vật lý đấy!"
"Hả???? Mẹ có nghe nhầm không đó?"
"Không đâu! Thanh bảo gia sư của nó ở Đà Nẵng sẽ dạy con."
"Gia sư của Thanh sao lại ở Đà Nẵng? Thanh đang ở Hà Nội này mà!"
"Thì quê anh ấy ở đó thì tụi con đến nghỉ mát và học luôn, vui chứ sao? OK chứ mẹ?"
Mẹ đưa tay lên trán suy nghĩ, rồi hỏi:
"Giá cả bao nhiêu?"
"Con không biết! Nhưng nếu học tốt thì không cần tiền, Thanh bảo thế."
"Ờ nhưng mẹ chỉ sợ là phải lôi ví ra thôi." - Mẹ cười.
"Ôi mẹ này, mẹ chẳng tin con gì cả!!!" - Điệp vờ tức nhưng nó sướng rơn trong lòng. Mẹ đồng ý rồi.
"Chuyện gì mà mẹ con vui vậy?" - Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Điệp vội chạy ngay ra cổng mở cửa. Bố về! Trong trang phục gọn gàng của một Giám đốc, ông lúc nào cũng vừa nghiêm nghị vừa nhân hậu, toát lên phong thái của một người đàn ông đứng đầu gia đình. Ngay cạnh ông, một cậu bé 12 tuổi nhưng đã khá tuấn tú giống bố, ánh mắt nghịch ngợm và cái lưng đang đeo chiếc cặp sách to kềnh. Đó chính là Quang, em trai Điệp.
Mẹ đon đả mời gia đình vào:
"Nào mời mọi người ăn cơm! Hôm nay Điệp có bất ngờ lớn sẽ trở thành nhà Vật lý học."
Quang đang định ăn vụng miếng trứng nhưng nhổ ngay sau khi nghe câu ấy:
"Ôi mẹ ơi, chị Điệp mà đòi làm nhà Vật lý á???? Có mà làm nhà Vật nhau thì đúng hơn!!!"
Điệp tức sôi máu chỉ muốn véo cho đỏ lừ cái tai lúc nào cũng vểnh hóng hớt của thằng em. Nhưng có bố mẹ nên nó chỉ dám ngồi xuống gặm nhấm cục tức. Bố liền đỡ luôn:
"Thế thì hay chứ sao? Điệp làm thế nào vậy?"
"Hè này đi nghỉ mát nó cũng sẽ học với Thanh luôn." - Mẹ nói.
Quang lại chêm vào: "Chị Thanh giỏi thì giỏi thật nhưng con nghe nói chị ấy đã dạy cho chị Điệp từ năm lớp 6 mà không ngày nào thấy chị Điệp gật đầu bảo hiểu."
"E hèm tao không học Thanh, tao học gia sư của Thanh!" - Điệp vừa nói vừa đá vào chân thằng em.
Quang kêu ré lên, ôm chân ngồi xuống mâm cơm. Mẹ xới cơm, bố vừa lấy đũa vừa bảo:
"Hầu như năm nào Điệp cũng đi với Thanh bố cũng chẳng lo nữa, nhưng gia sư đó có tốt không? Tiền nong thế nào?"
"Bố ạ gia sư tốt lắm! Nếu như học tốt thì anh ấy còn chẳng lấy tiền cơ!" - Điệp liến thoắng.
"Anh ấy? Sao không phải "chị ấy" mà cứ là "anh ấy"?" - Quang giả bộ rất ngây thơ.
Điệp đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn, Quang cũng đành im bặt. Bố mỉm cười:
"Được rồi vậy thì cố lên nhé! Thôi lên nhà ôn thi đi, sắp thi học kỳ rồi. Ngồi đây buôn đến bao giờ?
Điệp lên nhà và chúi luôn vào cuốn tiểu thuyết "Tình yêu pha lê"" mà nó rất khoái. Trời ơi đang đọc đến đoạn Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan đang xuống bắt tôm dưới nước, còn Tiêu Tinh Dã thì gườm gườm ngồi với đám bạn ở trên đang nhìn từ xa. Thi cử cái gì kia chứ, truyện hay thế này phải đọc nốt đã!
"Ô thế đến đoạn nào rồi con?" - Một giọng nói vang lên sau lưng khiến nó giật thót mình.
"Ôi mẹ..." - Nó giấu cuốn truyện ra sau, mặt cúi gầm chuẩn bị nghe mẹ mắng.
Nhưng mẹ đã không mắng nó. Bà mỉm cười:
"Đi phơi quần áo với mẹ thì mẹ cho đọc truyện tiếp!"
Nó sướng rơn định hét lên ôm chầm lấy mẹ nhưng mẹ đã kịp tránh nếu không bị nó...thít cổ cho chết. Hai mẹ con bê chậu quần áo ra vườn. Mùa hè đang đến, cây hoa bắt đầu nở những bông hoa đỏ rực rỡ, lá cũng xanh hơn. Nắng lên khá to nhưng thật đẹp, nhìn được cả bầu trời xanh với những đám mây trôi bồng bềnh. Điệp vừa phơi quần áo, vừa nhìn lên bầu trời và ngắm cành điệp vàng ở trên kia. Ở trường hay ở nhà đều có một cây hoa điệp vàng, chẳng trách tên của nó là Điệp.
Mẹ nhìn nó rồi cười:
"Con giống mẹ ngày xưa thật!"
"Dạ?" - Nó quay lại.
"Ngày xưa mẹ cũng hay trốn việc học bài để chạy ra ngoài chơi cùng lũ bạn và ngắm mùa hè xanh trong sáng ấm áp này. Và thế là mẹ sút học, kỳ thi sắp đến mà lúc nào mẹ cũng chỉ có điểm dưới trung bình."
Điệp hơi ngượng ngùng mà cũng thấy vui. Mẹ cũng vậy sao? Thế mà nó tưởng mẹ lúc nào cũng chăm chỉ học hành.
"Sau đó mẹ gặp chú ấy..."
"Chú ấy là ai ạ?"
"Là một người bạn của bố con. Mẹ gặp khi tình cờ hôm ấy đi chơi cùng lũ bạn. Chú vốn là một sinh viên rất giỏi sắp ra trường, hầu như ai cũng biết chú ấy vì chú ấy cực kỳ giỏi giang."
"Ai cũng biết và ai cũng...thích đúng không mẹ?"
"Cái con bé này!" - Mẹ cười đánh yêu Điệp - "Ừ mẹ cũng giống bao nhiêu nữ sinh khác, mẹ thích chú ấy lắm. Vì chú ấy đẹp trai, giỏi giang như thế mà! Thế là mẹ phải hỏi đủ người mới có thể được chú ấy dạy học đấy!"
"Mẹ...không quen bố ạ...?"
"Mẹ biết bố ngay, nhưng mà lúc đó bố con rất ngố nên mẹ không thích lắm, chỉ coi là một người bạn thôi. Mẹ chỉ thích chú ấy."
"Thế sao bây giờ...?"
"Chú ấy đã đi du học và cưới vợ, đó là một cô gái xinh đẹp và giỏi giang hơn mẹ nhiều. Mẹ đã rất buồn và đau khổ nhưng không biết làm thế nào, vì mẹ còn trẻ không dám nói cho chú ấy biết. Giữa lúc đó, chính bố con đã ở bên mẹ. Vì bố là người bạn thân của mẹ, bố đã an ủi mẹ hãy tiếp tục sống tốt."
Điệp cảm động lắm, nó là chuyên gia đọc những câu chuyện hồn nhiên lãng mạn mà. Bố nó thật tuyệt!
"Bố qua cái tuổi trẻ rồi thì càng sống như một người đàn ông tốt. Bố có công việc giỏi được từ nhân viên lên làm Giám đốc, ngoài đời cũng rất tháo vát, không rượu bia, lại hiền hậu và ai cũng tin tưởng. Và vì thế bố mẹ đã lấy nhau, đã cùng có công việc, xây dựng gia đình và sinh được hai con. Nghĩ lại ngày xưa mẹ cũng rất vui, nhưng giờ mẹ còn vui hơn. Vì thế mọi điều con mong muốn mẹ đều ủng hộ, chỉ cần con vui là được Điệp ạ!"
Mẹ thật tốt với nó. Nó rưng rưng nước mắt quay mặt đi vờ phơi quần áo, nhưng thực ra nó đang xúc động vô cùng. Liệu nó có câu chuyện giống như câu chuyện của mẹ không nhỉ?
Những không khí còn dư lại cuối mùa xuân đưa hương hoa thơm khiến cho nó thích thú. Nó ngẩng lên bầu trời nhìn mùa hè đang đến dần. Nó sắp thi và nó sẽ được đón nhận một mùa hè mới. Nghĩ đến lúc ấy nó cảm thấy vui vô cùng. Nó mỉm cười và trông nó càng xinh. Điệp từ nhỏ hưởng vẻ đẹp từ cả bố lẫn mẹ nên nó rất xinh, mái tóc dài lại buộc rất dễ thương, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ và nụ cười như tỏa nắng. Đặc biệt, nó rất yêu thiên nhiên và những khung cảnh lãng mạn, vì thế chỉ cần ở những nơi như thế là nó luôn xinh đẹp nhất.
"Mẹ đồng ý rồi Thanh ơi!" - Nó rút luôn điện thoại ra.
"Thế hả vui quá xá!" - Thanh nói.
"Mà anh Bằng đó tốt như vậy thật hở mày?"
"Tất nhiên! Tao chẳng bao giờ mất tiền học cho anh cả. Mà anh đẹp trai lắm nhé, mày cứ cẩn thận."
"Cẩn thận cái loại mê trai như mày thì có! Thế là tao không lo tiền nong rồi. Nhưng nơi đó có đẹp không?"
"Tao cũng chưa đến đó bao giờ, năm nay anh Bằng mới về mà! Mày cứ "sớt" (search) Google ý, biển Đà Nẵng nổi tiếng hàng chục bãi biển có mà triệu kết quả trên Gu-gờ luôn!"
"Mày cứ động vào một tý là mạng!"
"Còn mày? Một tý là truyện. Đang đọc "Tình yêu pha lê" chứ gì? Thi cử đi chứ, học hành chẳng lo mà còn lo truyện."
"Truyện hay thì phải để tao đọc chứ?"
"Để mày đọc có mà rách truyện. Thôi đưa tao giữ cho, mày lo học lấy điểm cao đi."
"Giữ, giữ cái đầu đầy chữ của mày đi ấy! Khôn lỏi hết sảy, tưởng bà giỏi lắm hóa ra cũng biết đọc truyện."
"Tao...đa chức năng mà, "
"Bó chân chấm o rờ gờ!"
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
66 chương
5 chương
73 chương
58 chương
79 chương
320 chương