Nhục Hồng Ngải

Chương 23 : Kịch độc

Sau khi mọi việc vở lỡ, Bách đã đưa Nhật trở về với gia đình, chỉ còn thầy H"Nue ở lại quê hương, tiếp tục những nhiệm vụ mới. Những ngày qua, khu rừng núi vốn yên bình và cách biệt này đã trở nên hỗn loạn. Cảnh sát và những người hiếu kì xung quanh luôn tỏa khắp mặt đường, đi lại chộn rộn. Hiện trường hang động và mọi thứ xung quanh được phong tỏa, khám nghiệm kĩ. Ai nấy đều bất ngờ vì việc làm của bà Mo mà họ bấy lâu nay tôn sùng. Khuôn mặt người dân bản Mường đều thất thểu vì sốc, họ giờ như rắn mất đầu, không biết nên tin vào đâu. Họ cảm thấy ghê tởm bản thân vì tiếp tay cho những tội ác không thể dung thứ của bà Mo. Những gia đình có con cháu làm tay sai thân cận của bà Mo cũng tan nát, đau khổ, phải gánh chịu những lời phán xét của người đời. Suốt những năm qua, bà Mo đã hoạt động vô cùng kín kẽ, được hậu thuẫn bởi một tập đoàn lớn mạnh như Thiên Hồng. Mọi thứ đều được bảo mật tuyệt đối, những người làm lộ thông tin có lẽ cũng đã bị thanh lọc...Điều kinh hoàng hơn mà Bách đã nói với thầy H"Nue chính là ở trong những chiếc cây sau bản Mường có chứa rất nhiều xác chết của những đứa trẻ. Đó là lí do vì sao những cây cổ thụ lớn nơi đó cứ chết dần đi thành những chiếc cây khô. Bà Mo đã giết hại quá nhiều những đứa trẻ, bà ta khó có thể đem chôn chúng mà không bị phát hiện bởi những người dân xung quanh bản làng mình. Họ đều làm nghề nông, nền đất bị cày xới nhiều họ sẽ để ý. Bà Mo thông minh đã nghĩ ra cách đó, lấy cớ chăm sóc cho cây cối đằng sau bản và cây rừng, âm thầm hằng đêm khoét rỗng một số thân cây lớn, tận dụng những gốc cây đã chết sẵn, mở cửa phía trên cao để làm nơi chôn xác những đứa trẻ và phần còn lại của chúng... Thêm vào đó nữa, có lẽ xuất thân của bà ta cũng ảnh hưởng tới nét suy nghĩ, thể hiện ra bởi những phong tục tập quán kì lạ bà ta đã vẽ ra cho dân làng mình: người chết đi không bao giờ được đào sâu chôn chặt ngay dưới đất mà cho vào quan tài gỗ, ướp xác và treo trên vách núi hoặc giữ trong nhà từ 3-5 năm,...sau đó lễ Tử lại gia diễn ra xong người chết mới được chôn cất...Những đứa trẻ bà ta giết cũng không được chôn cất tử tế như thường... Cảnh sát đã khai quật ra khá nhiều những gốc cây chất đầy xác của những đứa trẻ, phải tới hơn trăm cái xác,... Thầy H"Nue dù đã góp phần không nhỏ vào việc phá án lần này nhưng thầy lại cảm thấy tâm tư không sao yên nổi. Một phần, thầy cảm thấy ám ảnh và bứt rứt vì bao nhiêu năm qua đã không cứu nổi những đứa trẻ xấu số bị đưa về đây. Những tia năng lượng đỏ tươi kì lạ thầy nhìn thấy chính là thứ năng lượng của Nhục hồng ngải tỏa ra từ những người được nếm thử thứ hồng Sapphire hảo hạng. Chỉ có loại ngải luyện từ thịt người mới tỏa ra năng lượng mạnh mẽ như vậy. Số người nếm thử chúng rất ít. Còn lại những tia năng lượng cam vàng nhạt tỏa ra từ những người nếm thử loại hồng thứ cấp làm từ thịt động vật, ngày càng tràn lan khắp thị trường. Năng lượng đó xuất hiện nhiều tới mức khiến thầy H"Nue phải thốt lên với Uông Bắc về hiện tượng kì lạ đó mà không biết rằng hắn ta cũng đã quá rõ sự thật. Thầy đã quá chủ quan không hề quan tâm tới mụ Mo Xa Tích. Còn nhiều điều anh muốn chất vấn bà ta. Sau nhiều ngày điều tra căng thẳng, cảnh sát cũng đã lấy cung được 1 người trong số tay sai của Mo Xa Tích. Những tay chân bà Mo bị cảnh sát bắt giữ đều đang có biểu hiện tiêu cực: gào thét khóc lóc và muốn tự vẫn như đang sợ hãi điều gì đó. Điều chúng sợ không phải là cái chết, chúng lẩm bẩm điều gì đó về bà Mo và việc bà ta chưa bị bắt,...Rất khó để có thể bắt chúng khai ra gì đó. Cảnh sát cũng không lí giải nổi tại sao bà ta lại có thể rù quyến chúng đến mê dại tới vậy. Cách lựa chọn những đám trẻ cũng dựa trên một thứ tà của bà Mo chế tạo ra, trộn lẫn vào một sản phẩm bán rất chạy lúc đó của tập đoàn Thiên Hồng dành cho trẻ em: Kẹo 7 vị Gumbles. Loại kẹo đó cũng tạo nên cơn sốt bởi mẫu mã đẹp mắt và vị ngọt thanh, bổ sung chất dinh dưỡng,... Loại tà trộn trong thứ kẹo này sẽ phản ứng với cơ thể của những đứa trẻ có năng lượng thích hợp khiến chúng đổ bệnh. Triệu chứng bệnh ban đầu giống sốt phát ban nhưng có thêm đặc điểm là đôi mắt rất đỏ...Từ cách làm thông minh đó, chúng trà trộn nhân viên vào bệnh viện, trường học,...tìm những đứa trẻ có đặc điểm như vậy để bắt cóc đem đi. Một cuộc rà soát nhân sự lớn lại diễn ra khắp cả nước. Tiền lệ chưa từng có một vụ án nào gây ra nhiều phiền toái liên quan mệt mỏi đến vậy. Dư luận cả nước theo dõi sát sao từng giờ, yêu cầu cảnh sát phải làm tới cùng mọi chuyện. Hàng ngày, thầy H"Nue đều trở lại căn nhà cũ đã bỏ hoang nhiều năm của thầy mình để tưởng nhớ và suy nghĩ, tìm thêm manh mối về sự thật năm xưa. Có lí do khiến anh nghi ngờ thêm nhiều điều. Đêm nguyệt thực ấy, khi chuẩn bị ra khỏi hang động, một cơn gió lạnh thốc vào đã khiến anh cảm thấy gai gai. Ngay lúc đó, một bóng hình lạ lẫm xuất hiện. Đó là vong hồn của một người phụ nữ gần 30 tuổi tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng nhè nhẹ của Thiện vong. Người phụ nữ đó hiện về để cảm ơn thầy H"Nue đã giúp đỡ con trai mình, cảm ơn người thầy đã khuất của anh rồi tan biến đi. Hóa ra đó chính là người vợ đã mất năm xưa của Bách, mẹ bé Nhật. Chính người phụ nữ này đã hiện về thì thầm vào tai thầy vào ngày thầy trên xe khách trở về Sơn La để gặp Bách. Cô đã van xin thầy cứu giúp một đứa trẻ nào đó nhưng không hiện hình rõ ràng... Thầy H"Nue ngạc nhiên và thắc mắc tại sao cô lại biết về thầy của anh....Mối liên hệ giữa họ là gì? Tối một ngày sau đó, hơn tháng sau khi bà Mo biến mất, thầy H"Nue đang tìm kiếm trong đống đồ cũ của thầy thì tự dưng mắt anh đau nhói. Từ đâu đó, những thứ ánh sáng đen len lỏi xung quanh khiến anh ngạc nhiên không hiểu bắt nguồn từ đâu. Thầy H"Nue bất giác sờ tay vào túi áo ngực nhưng chợt nhận ra lá bùa hộ thân anh đã treo lại lên cửa, không còn đem theo bên mình. Có thứ gì đó đang tiến lại gần đây. "Viuuuu"... một thứ xé gió lao tới từ phía sau thầy H"Nue. Một cảm giác đau đớn nữa lại xuất hiện ở đằng sau gáy anh. Bất chợt người H"Nue không còn sức lực nữa, anh ngã thẳng ra sau, tứ chi dần tê liệt, không một chút phòng bị nào. Một bóng người đang tiến vào, vẫn là dáng người mập mạp uyển chuyển trong bộ váy đen không thể nhầm lẫn đi đâu được cùng năng lượng hắc ám tỏa mạnh ra xung quanh. Giờ đây, bà Mo chẳng cần gì phải che giấu dã tâm của mình nữa, bà ta để mặc tà khí lởn vởn khắp nơi. Nơi trú ẩn kín đáo của thầy H"Nue năm xưa, chỉ có rất ít người được biết, giờ chẳng còn ai ngoài bà ta có thể tìm đường vào đây. H"Nue đã có thể gặp được bà ta đúng như mong ước của anh để có thể chất vấn mọi chuyện nhưng không ngờ là trong tình trạng bất động như vậy. Chỉ có cơ miệng anh là có thể khẽ cử động được. Bà ta đã phóng một cây kim độc nào đó vào sau gáy anh khi anh không chú tâm. H"Nue không thể ngờ rằng bà ta đủ dũng khí để quay lại chính nơi này. Bà Mo thản nhiên bước qua cơ thể bất động của thầy H"Nue, lục lọi chính đống đồ đạc của thầy anh để lại, đút những cuốn vở, quyển sách trong ngăn tủ vào chiếc túi đeo cạnh người. Thầy H"Nue cố rít lên: "Mụ..mụ kia...bà định làm trò gì..." Bà ta cười khểnh: "Nằm yên chịu chết đi, thằng nhãi con. Ta cần thu nốt đống đồ này..." "Đó là... tâm huyết... của thầy tôi!".. "Thầy mày ư...Ha..tình cảm thầy trò sâu sắc quá nhỉ! Bảo sao ông ta không truyền lại mọi thứ cho ta mà cứ nhất quyết nuôi dạy mày! Lão già chết tiệt, cứ tưởng là lão yêu ta...." "Quân..khốn...nạn...". Thầy H"Nue đau đớn. Hóa ra bà Mo Xa tích này đã lợi dụng tình cảm của thầy anh dành cho bà ta để học lấy pháp lực của thầy. Thứ độc tố kia bắt đầu lan rộng vào trong cơ thể anh, anh cảm thấy đau buốt. Thứ độc này có lần anh đã đọc qua, được chế từ những loại thảo dược trên đỉnh núi cao nhất Tây Bắc, lan dần ra các tử huyệt và giết chết người trúng phải. Giờ đây anh cần phải giải phóng máu ở một tử huyệt nào đó mới có thể sống sót. "Dừng lại đi...Chính ngươi...ngươi đã làm gì...thầy ta?". Thầy H"Nue chất vấn. Bà Mo đủng đỉnh đáp: "Ta nào có muốn...Lão ta cứ thích ngáng đường ta đấy chứ. Một việc làm béo bở như thế. Lão ta nghiên cứu ra mà không dùng thì để ta dùng hộ! Chỉ một liều thuốc kích tim là đi thôi. Ngươi chắc hẳn không biết thầy ngươi có bệnh tim nhỉ. Lão ta đâu có muốn chữa trị gì. Chỉ cần chọc cho lão ta thật tức lên là lão ta sẽ biến mất khỏi con đường danh lợi của ta mãi mãi...Phù pháp thì lão ta rõ lắm, bùa ngải gì đều nhận ra hết nhưng chính bản thân mình thì lại không thèm phòng bị gì. Hahaha. Chỉ trách lão quá tin ta thôi, vẫn cứ nghĩ ta ngây thơ bị lũ người đó dụ dỗ..." "Lũ người nào? Hóa ra chính là ngươi! Là ngươi....". Thầy H"Nue tím tái đi vì tức giận. Anh phải kiềm chế bản thân lại vì cơn tức giận chỉ khiến độc tố lan đi nhanh hơn. Thật không thể ngờ, tình yêu thương có thể cứu sống một con người trong hiểm cảnh như tình yêu mẹ Nhật dành cho cậu bé nhưng cũng có thể giết chết một con người như cách người đàn bà ác độc kia đã làm với thầy anh. "Hahaahaha" Bà ta cười lên độc ác, có vẻ hí hửng khi quét nốt kho tàng của thầy anh để lại. "Sao ngươi lại..lại có thể làm những chuyện ác độc...không thể tưởng tượng nổi như vậy...". Thầy H"Nue vẫn cố gân lên nói. "Cuộc đời là tương đối vô thường. Ngươi muốn giúp người này, ta cũng giúp người nọ. Ta giúp họ thì ta phải hại người khác thôi...Tên chủ tịch tập đoàn Thiên Hồng đó, từng là một tên khố rách áo ôm, bố bị ức hiếp ở nơi làm: nhà máy của công ty Đại Hùng gần như lớn mạnh nhất nước cách đây nhiều năm. Bố hắn ta bị bóc lột, nợ lương, gia cảnh đói rách, chịu đựng bao nhiêu khốn khổ sau cùng tự vẫn để lại mẹ con hắn. Lớn lên chút hắn cố gắng đi làm cũng không khá lên được là bao, ngôi nhà cũng bị công ty đó ép lấy mất để xây dựng trung tâm thương mại. Mẹ hắn ốm nặng triền miên. Người hắn yêu tha thiết cũng ruồng bỏ hắn vì sự nghèo đói không buông tha ấy. Lòng hận thù của hắn ta lớn ngút trời, muốn hủy diệt công ty đó. Hắn ta bất chấp tất cả đến tìm thầy của ngươi nhưng bị lão ta thẳng thừng từ chối. Ta thì không ngốc như vậy. Hắn ta cũng đáng thương đó chứ, ta có thể giúp, miễn có lợi cho ta là được. Khả năng của ta, thêm những nghiên cứu của lão già này nữa...Ta việc gì phải sợ trời đất này...Loại ngải đó có thể đem tới sự giàu sang tuyệt đỉnh mà lại không phải gánh quá nhiều hậu quả...Chỉ vài năm, ngươi thấy đấy, tập đoàn của hắn đã nuốt chửng nền kinh tế của đất nước này...Chỉ trách lão thầy của ngươi cứ một mực ngáng đường ta!". Bà Mo thủ thỉ mọi chuyện với thầy H"Nue vì yên tâm chỉ vài phút nữa thầy H"Nue cũng chỉ còn là một cái xác. "Ngươi đúng là..nghiệp chướng! Nhân quả sẽ tìm đến ngươi sớm thôi...Đời sau, muôn vàn kiếp nữa ngươi sẽ phải trả giá vì tội ác của mình...Dùng sự ác độc để đạt lấy thành công...danh lợi...trái với luân thường đạo lý...Ngươi đáng chết một nghìn lần!". Thầy H"Nue rít lên rồi ho sặc sụa. Độc tố đã lan mạnh. Bà Mo giẫm chân lên ngực thầy H"Nue, nói: "Im đi...đáng lẽ ta nên bóp chết ngươi từ lâu rồi, không phải để ngươi nhởn nhơ đến tận bây giờ đâu..." Nói xong, bà ta quay lưng, lại gần chiếc giường của thầy H"Nue lục lọi nốt rồi chuẩn bị rời đi. Nếu mất ở đây, thầy H"Nue có lẽ sẽ không bao giờ được tìm thấy... Bàn tay thầy run run, tê tê chạm vào túi quần sau, cảm nhận được chiếc dao ngà voi của thầy anh để lại mà anh đã cất trong người. Dùng mọi sức lực có thể, thầy H"Nue rút dao ra khỏi túi, đâm thật mạnh vào tử huyệt Chí thất gần sát bên hông, cắn răng không kêu lên nửa tiếng. Máu bắt đầu tuôn ra, dòng máu đen như mực thải chất độc ra ngoài. Bà Mo đứng dậy bước chậm rãi ra khỏi nhà hang trong màn đêm tịch mịch. Thầy H"nue cố gắng gượng dậy khi đã tìm lại cảm giác. Nỗi tức giận khiến máu anh sôi sục lên. Không thể để bà ta đi dễ dàng như vậy! Từ sau lưng bà Mo, thầy H"Nue lao tới, tay run run đốt lên một lá bùa phong tỏa, định áp vào lưng bà ta để khống chế. Bất chợt, bà ta quay ngoắt ra sau, giơ đôi tay lên đỡ lấy... (còn tiếp)