Sáng hôm sau Honoria thức giấc trong đau đớn. Cổ cô cứng đờ, lưng cô nhức nhối, chân trái cô bị tê cứng hoàn toàn. Cô nóng và đổ đầy mồ hôi, điều đó càng làm cô thêm khó chịu, làm cô cảm thấy mình không ưa nhìn chút nào. Có lẽ là thơm ngát. Và thơm ngát, ý cô là— Chết thật, cô biết mình có ý gì, có ai đó khác đã đến trong phạm vi năm feet của cô. ( 1 feet = 0.3048m ) Cô đã đóng cửa sổ lại sau khi Marcus ngủ lơ mơ. Cô cảm thấy muốn chết khi làm vậy. Nó đi ngược lại với lẽ thường.Nhưng cô không đủ tự tin để coi thường lời chỉ dẫn của bác sĩ và lờ nó đi. Cô lắc lắc chân, nhăn mặt lại khi những mũi kim nhỏ xíu của cơn đau bắn xuyên qua người. Trời đánh thánh vật nó đi, cô ghét khi chân cô bị tê cứng. Cô cúi xuống để xoa bóp cái chân, cô cố để có thể đi lại được, nhưng nó chỉ làm cho bàn chân cô như bị đốt trên lửa. Với một cái ngáp và một tiếng rên rỉ, cô đứng dậy, cố lờ đi tiếng cọt kẹt đáng ngại trong các khớp xương. Cô nghĩ đó là lí do mà người ta không ngủ trên ghế. Nếu đêm tiếp theo cô vẫn ở đây, cô sẽ ngủ trên sàn nhà. Nửa đi nửa lết, cô đến bên cửa sổ, hăm hở kéo màn cửa ra để cho một ít ánh sáng tràn vào. Marcus đang ngủ, vậy nên cô không muốn căn phòng sáng quá, nhưng cô cảm thấy có một nhu cầu khẩn cấp cần được thấy anh. Màu da anh, quầng thâm dưới mắt anh. Cô không chắc cô sẽ làm gì, nhưng rồi, cô đã không chắc về bất kì thứ gì kể từ lúc cô bước chân vào phòng anh tối qua. Và cô cần một lí do để rời khỏi cái ghế chết giẫm kia. Cô kéo một bên màn cửa ra, chớp chớp mắt vì nắng sớm ùa tới. Giờ đang là bình minh; bầu trời vẫn còn những vệt mây mỏng màu hồng đào, và sương sớm vẫn đang trôi lững lờ qua bãi cỏ. Ngoài kia thật đẹp, trong lành và tươi mát, Honoria mở hé cửa sổ lần nữa, thậm chí còn ghé mặt vào khoảng không để hít thở không khí trong lành. Nhưng cô còn việc phải làm. Nên cô bước lùi và quay lại, với mỗi mục đích đặt bàn tay dịu dàng lên trán anh để kiểm tra xem liệu cơn sốt có quay trở lại không. Nhưng trước khi cô bước được hai bước, Marcua lăn người trong giấc ngủ và— Chúa ơi, có phải đêm qua mặt anh đã đỏ như vậy không? Cô nhanh chóng đến bên anh, vấp phải cái chân trái tê rần. Anh trông khiếp quá – đỏ và sưng húp, khi cô chạm vào anh, da anh khô và nứt nẻ. Và nóng. Nóng kinh khủng khiếp. Honoria nhanh chóng chạy đến lấy bình nước. Cô không thấy cái khăn tắm hay khăn tay nào cả, nên cô chỉ nhúng bàn tay vào bình nước, rồi áp chúng lên má anh, cố làm anh bớt nóng. Nhưng rõ ràng đó không phải là giải pháp thích hợp, nên cô lao qua đống ngăn kéo, lần lượt giật chúng mở ra cho đến khi cô tìm thấy thứ mà cô nghĩ là khăn tay. Chỉ đến khi cô giũ một cái ra để nhúng vào trong bình nước cô mới nhận ra đó là một thứ hoàn toàn khác. Ôi lạy Chúa. Cô sắp chườm quần đùi lên mặt anh. Mặt cô đỏ rần lên khi cô vắt ráo nước và nhanh chóng quay lại bên cạnh anh. Cô lầm bầm một lời xin lỗi – không phải vì anh đủ tỉnh táo để hiểu chúng, hay cô sắp làm chuyện mạo phạm đến anh – và đặt cái quần ướt lên trán anh. Anh cựa quậy ngay lập tức, và phát ra những âm thanh kì lạ đáng ngại -- tiếng càu nhàu, những từ không trọn vẹn, những câu nói không đầu không cuối. Cô nghe thấy “Dừng lại,” và “Không”, nhưng cô cũng nghĩ có thể cô đã nghe thấy “Nhẹ lại,” “Cá mặt quỷ*”, và “Cầu đi bộ.” [ * ] Monkfish: một loại cá miệng rộng sống ở vùng biển Bắc Mỹ. Thịt có thể ăn được. Cô chắc chắn nghe anh nói, “Daniel.” Nén nước mắt, cô rời khỏi anh một lát để mang bình nước tới gần hơn. Anh đã quăng cái quần ướt khỏi mặt mình khi cô quay trở lại, khi cô cố gắng đắp nó lên mặt anh lần nữa, anh đấy cô ra. “Marcus,” cô nghiêm túc nói, cho dù cô biết anh không thể nghe cô, “anh phải để em giúp anh.” Nhưng anh vật lộn với cô bằng cách quẫy đạp, cho đến khi cô gần như ngồi lên người anh chỉ để giữ anh bình tĩnh. “Dừng lại,” cô cáu cẳn khi anh đẩy cô lần nữa. “Anh. Sẽ. Không. Thắng. Và. Như. Vậy” – cô đè chặt một bên vai anh xuống bằng cẳng tay – “ Ý em là nếu em thắng, thì anh thắng.” Anh đột nhiên bật dậy và đầu họ va vào nhau. Honoria rên rỉ đau đớn nhưng cô không bỏ cuộc. “Ôi, không, anh đừng,” cô nghiến răng. “Và ý em là” – cô tiến lại gần mặt anh – “anh sẽ không chết.” Dùng hết sức để đè anh xuống, cô thọt một cánh tay vào bình nước, cố nhúng ướt cái quần. “Ngày mai anh sẽ ghét em mất thôi khi anh biết được em đã chườm cái gì lên mặt anh,” cô bảo anh, ép cái quần lên trán anh. Cô không cố ý thô bạo như vậy, nhưng anh không cho cô bất kì cơ hội nào để dịu dàng với anh. “Bình tĩnh nào,” cô nói chậm rãi, chuyển cái quần xuống cổ anh. “Em hứa với anh, nếu anh bình tĩnh lại, anh sẽ thấy tốt hơn.” Cô nhúng ướt cái quần lần nữa. “Đó chẳng là gì khi so với việc em sẽ cảm thấy tốt hơn đến nhường nào.” Lần tiếp theo cô đặt cái quần ướt lên ngực anh, nơi cô đã lâu không chú ý tới giờ đang để trần. Nhưng có vẻ như anh không thích thế, anh đẩy mạnh cô làm cô lộn nhào về phía kia của cái giường, té xuống tấm thảm với một tiếng uỵch mạnh. “Ôi, không, anh đừng,” cô lầm bầm, sẵn sàng quay lại với những gì cô có. Nhưng trước khi cô có thể chuồn qua giường đến chỗ bình nước, anh đẩy mạnh một chân ra khỏi mấy tấm chăn, đập trúng vào bụng cô. Cô té ngã, cố gắng hết sức vung tay về trước để giữ thăng bằng trước khi cô chạm đất lần nữa. Không suy nghĩ, cô tóm lấy vật đầu tiên tay cô với được. Marcus thét lên. Tim của Honoria đập nhanh gấp ba lần, cô buông một thứ mà giờ cô mới biết là cái chân. Không có thứ gì giữ cô lại, cô ngã xuống sàn, khuỷa tay phải của cô đập mạnh xuống đất. “Ahhhhh!” Cô khóc, thốt ra một tiếng rít đau đớn như có cơn sốc điện bắn thẳng xuống mấy đầu ngón tay. Nhưng bằng cách nào đó cô đứng dậy, ép chặt khuỷa tay vào người. m thanh Marcus tạo ra… Không giống của con người. Anh vẫn đang rên rỉ khi cô tới bên giường, anh đang thở khó nhọc – loại hơi thở ngắn và nông con người hay làm để tránh cơn đau. “Chuyện gì đã xảy ra?” Honoria thì thầm. Không phải do cơn sốt. Là thứ gì đó đau đớn hơn nhiều. Chân của anh. Cô đã tóm lấy chân anh. Đó là lúc cô nhận ra tay cô nhớp nháp. Vẫn ép chặt khuỷa tay, cô giơ tay kia ra, xoay lòng bàn tay về phía mặt mình. Máu. “Ôi, lạy Chúa.” Cảm thấy nhộn nhạo trong bụng, cô bước về phía anh. Cô không muốn làm anh giật mình; anh đã làm cô té hai lần. Nhưng máu…đó không phải máu của cô. Anh đã kéo chân lại dưới chăn, nên cô cẩn thận nâng cái chăn, đẩy nó lên cho đến khi chân anh lộ ra đến đầu gối. “Ôi, Chúa tôi.” Một vết cắt dài và sâu xẻ ở một bên bắp chân anh, máu rỉ ra và thứ gì đó mà cô thậm chí không dám nghĩ tới. Cái chân bị sưng khủng khiếp và bị đổi màu, da gần vết thương có màu đỏ và sáng bóng lên thật kinh tởm. Trông thật kinh khiếp, giống thứ gì đó bị thối rữa, và với một sự kinh hãi Honoria tự hỏi liệu anh có phải bị thối rữa không. Cô bỏ cái chăn xuống và lảo đảo lùi lại, cô chỉ vừa vặn kiềm chế được cơn buồn nôn trong bụng. “Ôi, lạy Chúa,” cô lặp lại, không thể nói được câu nào khác, cô chỉ có thể nghĩ đến thứ kia. Đó là nguyên nhân gây ra cơn sốt. Cơn cảm lạnh và mấy trận ho của anh chẳng gây hại gì cả. Đầu óc cô quay cuồng. Anh có một vết thương bị nhiễm trùng. Chắc hẳn là khi anh cắt bỏ đôi bốt. Nhưng anh đã không nói anh bị cắt trúng. Sao anh không nhắc đến? Anh phải nói với người nào đó chứ. Anh nên nói với cô. Một tiếng gõ nhẹ vang lên, bà Wetherby thò đầu vào. “Mọi thứ vẫn ổn chứ? Tôi nghe thấy tiếng va chạm khá lớn.” “Không,” Honoria trả lời, giọng cô the thé và hoảng hốt. Cô cố gắng kiềm nén sự khiếp sợ đang dâng trào trong người. Cô cần phải tỉnh táo. Cô sẽ không giúp được ai hết với tình trạng như vầy. “Chân của ngài ấy. Bà có biết về chân của ngài ấy không?” “Cô đang nói gì vậy?” bà Wetherby hỏi, nhanh chóng đến bên cạnh cô. “Chân của ngài ấy. Nó bị nhiễm trùng. Tôi chắc nó là nguyên nhân gây ra cơn sốt. Chắc chắn thế.” “Bác sĩ nói là do mấy trận ho. Ngài ấy – không!” Bà Wetherby nao núng khi Honoria nhấc tấm chăn lên để lộ ra chân của Marcus. “Ôi, thánh thần ơi.” Bà lùi lại một bước, dùng tay che miệng lại. Bà trông như thể sắp phát bệnh đến nơi. “Tôi không biết. Không ai trong chúng tôi biết. Làm thế nào mà chúng tôi lại không thấy được?” Honoria cũng đang tự hỏi câu tương tự như vậy, nhưng giờ không phải lúc để tìm hiểu. Marcus cần họ hợp sức để giúp anh, không phải để tranh cãi xem ai là người có lỗi. “Chúng ta cần mời bác sĩ,” cô nói với bà Wetherby. “Tôi nghĩ là vết thương cần được rửa sạch.” Bà quản gia gật đầu nhanh chóng. “Tôi sẽ mời ông ấy đến.” “Mất bao lâu bác sĩ mới đến đây?” “Còn tùy thuộc xem ông ấy có đi thăm các bệnh nhân khác không? Nếu ông ấy có ở nhà, người hầu có thể mời ông ấy về trong vòng chưa đầy hai tiếng.” “Hai tiếng!” Honoria cắn môi trong nỗ lực muộn màng để ngăn tiếng hét của cô. Cô chưa bao giờ thấy vết thương nào như vậy, nhưng cô đã nghe những câu chuyện. Đó là một loại nhiễm trùng có thể giết một người đàn ông. Một cách nhanh chóng. “Chúng ta không thể chờ hai tiếng được. Ngài ấy cần được chữa trị ngay bây giờ.” Bà Wetherby quay qua cô với đôi mắt sáng rỡ. “Cô có biết rửa vết thương không?” “Dĩ nhiên không. Còn bà?” “Không,” bà Wetherby trả lời, mắt nhìn vào chân Marcus với biểu hiện muốn nôn. “Vậy, bà chăm sóc một thứ nhỏ hơn thế như thế nào?” Honoria gặng hỏi. “Ý tôi là một vết thương.” Bà Wetherby siết chặt hai tay lại với nhau, đôi mắt hoang mang phóng từ Honoria tới Marcus. “Tôi không biết,” bà lắp bắp. “Tôi nghĩ là một cái gạc. Thứ gì đó để lau sạch mủ đi.” “Mủ?” Honoria lặp lại. Chúa ơi, nghe như thời trung cổ ấy. “Mời bác sĩ,” cô nói, giọng nói cố tỏ ra tự tin hơn cô cảm thấy. “Bây giờ. Và rồi quay lại đây ngay. Với nước nóng và khăn tắm. Bà còn nghĩ tới thứ gì khác nữa không?” “Tôi có nên mời mẹ cô tới không?” “Mẹ tôi?” Honoria há hốc mồm nhìn bà, không phải vì có gì sai khi mẹ cô đứng trong phòng bệnh, mà là, tại sao giờ bà Wethery lại nghĩ đến điều đó? “Tôi không biết. Bất cứ thứ gì bà nghĩ là tốt nhất. Nhưng nhanh lên.” Bà Wetherby gật đầu và chạy ra khỏi phòng. Honoria nhìn lại Marcus. Chân anh vẫn đang phơi ra ngoài không khí, việc đối mặt với vết cắt đó giống như một sự khắc nghiệt khó chịu đối với cô. “Ôi, Marcus,” cô thì thầm. “Sao nó có thể xảy ra được chứ?” Cô nắm tay anh, và lần này anh không đẩy cô ra. Anh có vẻ đã bình tĩnh một chút; một vài phút trước hơi thở của anh đã sâu hơn trước đó, có thể nào da anh không còn quá đỏ nữa không? Hay là do cô quá mong ngóng các dấu hiệu khỏe hơn của anh đến nỗi cô thấy chúng trong khi chúng không hề có ở đó? “Có lẽ,” cô nói lớn, “nhưng em sẽ giữ lấy bất kì dấu hiệu nào của hi vọng.” Cô bắt bản thân nhìn vào chân anh một cách chậm rãi hơn. Bụng của cô nhộn nhạo một cách nguy hiểm, nhưng cô đè nén cảm giác đáng ghét đó xuống. Cô cần bắt đầu rửa sạch vết thương. Có chúa mới biết mất bao lâu bác sĩ mới đến, và cho dù một cái gạc với nước nóng sẽ tốt hơn, nhưng có vẻ như không có bất kì lí do hợp lí nào để không bắt đầu với những thứ cô có. Marcus đã quăng cái quần ướt cô dùng để lau người anh ngang qua căn phòng, nên cô đến cái tủ ngăn kéo để lấy ra một cái quần đùi khác, cố không chú ý đến bất kì thứ gì khác về chúng ngoài sự thật là chúng làm bằng vải lanh mềm. Cô cuộn cái quần lại thành một đống lùng nhùng hình trụ và nhúng phần dưới vào nước. “Em rất xin lỗi, Marcus,” cô thì thầm, rồi cô dùng cái quần ướt chạm vào vết thương hơn - cả - nhẹ - nhàng. Anh không hề phản ứng. Thở ra một hơi mà cô đã kềm nén và nhìn cái quần. Nó có mấy đốm đỏ do máu của anh và cũng có màu vàng vàng với chất mủ rỉ ra từ vết thương. Cảm thấy hơi tự tin hơn với khả năng chăm sóc của mình, cô lựa phần sạch sẽ của cái quần và ấn nó vào vết thương, lần này cô ấn hơi mạnh hơn lần trước. Có vẻ như anh không bị đau nhiều lắm, cô lập lại động tác lần nữa, rồi lần nữa, cho đến khi cái quần gần như không còn chỗ nào sạch. Cô lo lắng liếc nhìn ra cửa. Bà Wetherby đâu rồi? Honoria đang làm theo trình tự, nhưng cô chắc chắn cô có thể làm việc tốt hơn nếu có nước nóng. Nhưng rồi, cô cũng không dừng lại, không khi mà Marcus vẫn còn tương đối bình tĩnh. Cô đến chỗ tủ ngăn kéo và lấy ra một cái quần đùi khác nữa của Marcus. “Em không biết anh sẽ mặc cái gì khi chuyện này kết thúc,” cô nói với anh, tay chống hông. “Quay lại với nước nào,” cô tự nói với mình, nhúng ướt cái quần. “Và quay lại với anh.” Lần này cô ấn mạnh hơn. Có người nói phải ấn lên vết cắt và vết trầy xước để cầm máu, cô biết chỉ có thế. Bây giờ anh không hẳn là đang chảy máu, nhưng chắc chắn sức ép này không thể gây thương tổn. “Và như thế ý em là gây tổn thương cho anh vĩnh viễn,” cô nói với Marcus, may mắn là anh đang bị mất ý thức. “Em chắc chắn là nó sẽ làm anh đau ngay bây giờ.” Cô nhúng ướt cái quần lần nữa, tìm một chỗ vải sạch của cái quần, rồi cô chuyển đến một phần của vết thương mà cô biết cô nên tránh chạm vào. Có một chỗ gần phía trên của vết thương trông tệ hơn chỗ khác – có màu vàng hơn một chút, sưng tấy hơn nhiều. Cô chấm nhẹ lên đó, cố không làm anh đau, và rồi, khi anh chỉ lầm bầm trong giấc ngủ, cô chấm mạnh tay hơn một chút. “Mỗi lần một bước,” cô thì thầm, buộc chính mình phải thở đều. “Chỉ một thôi.” Cô có thể làm được. Cô có thể giúp anh. Không, cô có thể cứu anh. Như thể mọi thứ trong cuộc đời của cô đều dẫn đến giây phút này. “Đó là lí do tại sao em đã không kết hôn vào năm ngoái,” cô nói với anh. “Dĩ nhiên, có người sẽ tranh cãi rằng anh sẽ không lâm vào tình cảnh này nếu không phải tại em. Nhưng chúng ta không thể day đi day lại chuyện này mãi được.” Cô tiếp tục công việc của mình, lau rửa cẩn thận vết thương của anh, rồi dừng lại để xoay cổ từ bên này qua bên kia. Cô nhìn xuống cái quần trong tay mình. Nó bị dơ, nhưng cô không cần quan tâm đến nó thêm nữa. “Anh thấy đấy,” cô nói với anh. “Điều đó có nghĩa là em đang tiến bộ hơn trong việc này.” Cô nghĩ cô cũng làm rất tốt nữa. Cô đang cố gắng trở nên thực tế, nhưng rồi, không biết từ đâu, ngay sau khi cô tuyên bố vui vẻ rằng cô có tiến bộ trong “việc này”, một tiếng nghẹn lớn nấc lên trong họng cô. Nó một phần là tiếng thở gấp, một phần là tiếng khò khè kinh tởm, và cô hoàn toàn bị ngạc nhiên. Marcus có thể chết. Sự thật đó đổ ập vào cô khiến cô ngạt thở. Anh có thế chết, rồi cô chỉ còn lại một mình. Thậm chí không như thể họ có gặp nhau nhiều lần trong những năm gần đây, dĩ nhiên là ngoại trừ những tuần vừa qua. Nhưng cô luôn luôn biết rằng anh ở đây. Thế giới chỉ đơn giản là một nơi tốt đẹp hơn khi biết anh luôn có mặt ở đó. Và giờ anh có thể chết. Cô sẽ mất anh. Sao cô lại không nhận ra điều đó? “Honoria!” Honoria quay lại. Là mẹ cô, đột nhiên xuất hiện tại cánh cửa. “Mẹ đến nhanh hết sức có thể,” quý bà Windstead nói, nhanh chóng băng qua căn phòng. Rồi bà thấy chân của Marcus. “Ôi, Chúa ơi.” Honoria cảm thấy một trong những cơn nghẹn ngào đó bùng lên trong cô. Có thứ gì đó xảy ra khi nhìn thấy mẹ cô, khi mẹ cô thấy Marcus. Giống như khi cô mười hai tuổi, cô bị ngã ngựa. Cô nghĩ là cô ổn; cô đã đi bộ về nhà, mình mẩy thâm tím và đau nhức, mặt cô bị chảy máu ở chỗ hòn đá cào xước mặt cô. Và rồi cô nhìn thấy mẹ, và biểu hiện của mẹ cô, và cô bắt đầu nói liên tục. Lần này cũng giống như vậy. Cô muốn nói liên tục. Lạy chúa, những gì cô muốn làm là lùi lại, bỏ đi và khóc không ngừng. Nhưng cô không thể. Marcus cần cô. Anh cần cô giữ bình tĩnh. Và hữu dụng. “Bà Wetherby đang lấy nước nóng,” cô nói với mẹ. “Bà ấy sẽ quay lại đây sớm thôi.” “Tốt. Chúng ta cần nhiều nước nóng. Rượu brandy. Và một con dao.” Honoria kinh ngạc nhìn mẹ cô. Nghe như thể bà biết bà đang làm gì vậy. Mẹ của cô. “Bác sĩ sẽ muốn cắt bỏ cái chân,” quý bà Windstead nói dứt khoát. “Gì cơ?” Honoria thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. “Rồi cậu ấy có thể khỏe lại.” Tim Honoria ngừng đập. Cho đến khi mẹ cô nói, “Nhưng chưa cần đâu.” Honoria sửng sốt nhìn chằm chằm mẹ cô. Cô không thể nhớ lần cuối cùng cô nghe mẹ cô nói chuyện kiên quyết như thế. Khi Daniel rời khỏi đất nước, anh đã mang một phần của mẹ cô theo cùng. Bà hoàn toàn mất phương hướng, không thể gắn bó với bất kì thứ gì hay bất kì ai, thậm chí cả con gái của bà. Như thể bà không thể tự mình đưa ra bất kì quyết định nào, bởi vì làm vậy có nghĩa là bà phải chấp nhận cuộc sống hiện tại, với đứa con trai duy nhất đã bỏ đi, có thể là mãi mãi. Nhưng có thể tất những gì bà cần là một lí do để thức tỉnh. Một giây phút nguy ngập. Có thể bà muốn được cần đến. “Lùi lại,” quý bà Winstead nói, xắn tay áo lên. Honoria bước qua một bên, cố gắng lờ đi sự day dứt nhỏ xíu của cơn ghen tị bùng cháy trong cô. Có phải cô không cần đến mẹ của mình không? “Honoria!” Cô nhìn mẹ mình, người cũng đang nhìn cô với biểu hiện đầy mong đợi. “Xin lỗi,” Honoria lầm bầm, giơ ra cái quần trong tay cô. “Mẹ cần cái này không?” “Một cái còn sạch ấy.” “Dĩ nhiên,” Honoria vội vàng làm theo lời mẹ cô, lấy ra thêm vài cái quần đùi nữa của Marcus. Mẹ cô cầm cái quần, rồi nhìn vào nó với một biểu hiện bối rối. “Cái gì đây…” “Đó là những gì con có thể tìm được,” Honoria giải thích. “Và con nghĩ thời gian có hạn.” “Đúng vậy,” mẹ cô khẳng định. Bà nhìn lên, mắt bà bắt gặp mắt Honoria với một cái nhìn thẳng thắn nghiêm nghị. “Mẹ đã từng nhìn thấy vết thương này trước đây,” bà nói, hơi thở run rẩy của bà là dấu hiệu duy nhất cho thấy bà đang căng thẳng. “Cha con. Trên vai ông ấy. Trước khi con ra đời.” “Chuyện gì đã xảy ra?” Mẹ cô nhìn lại chân của Marcus, bà nheo mắt khi xem xét vết thương của anh. “Xem xem liệu con có thể cho chút ánh sáng vào trong này không.” Và khi Honoria đi đến cửa sổ để kéo rèm cửa mở ra, bà nói, “Mẹ thậm chí không biết làm sao ông ấy lại bị thương. Chỉ là nó bị nhiễm trùng.” Rất nhẹ nhàng, bà thêm vào. “Hầu như tệ như vết thương này.” “Nhưng cha không sao,” Honoria nói, trở về bên cạnh mẹ cô. Đó là kết thúc của câu chuyện mà cô biết. Cha cô có hai cánh tay hoàn toàn khỏe mạnh cho đến ngày ông chết. Mẹ cô gật đầu. “Chúng ta rất may mắn. Người bác sĩ đầu tiên muốn cắt bỏ nó. Và mẹ--“ Giọng bà đứt quãng, đó là một khoảnh khắc trước khi bà tiếp tục. “Mẹ phải để để bác sĩ làm vậy. Mẹ rất lo lắng cho mạng sống của cha con.” Bà dùng cái quần sạch để chấm chấm nhẹ vào chân của Marcus, cố gắng để nó trông tốt hơn. Khi bà lại lên tiếng, giọng bà rất nhẹ. “Mẹ phải làm tất cả mọi thứ họ bảo.” “Vậy tại sao họ lại không cắt bỏ tay của cha?” Honoria hỏi. Mẹ cô thở ra một hơi ngắn, như để tống khứ đi một kí ức khó chịu. “Cha con đòi gặp một bác sĩ khác. Ông ấy bảo nếu người thứ hai đồng ý với người thứ nhất, ông ấy sẽ làm theo những gì họ bảo. Nhưng ông ấy sẽ không cắt bỏ tay mình chỉ vì người khác bảo ông ấy phải làm vậy.” “Người bác sĩ thứ hai bảo không cần phải làm vậy à?” Mẹ cô bật một tràng cười khoái trá ghê rợn. “Không, ông ta nói ông ta phải cắt bỏ cái tay đi. Nhưng ông ta bảo với cha con là đầu tiên họ có thể cố gắng rửa sạch vết thương. Thật sự rửa sạch nó ấy.” “Con cũng đang làm như vậy,” Honoria nhanh chóng nói. “Con nghĩ con đã lau sạch một ít chất mủ ra rồi.” “Khởi đầu tốt đấy,” mẹ cô nói. “Nhưng…” Bà nuốt xuống. “Nhưng cái gì cơ?” Mẹ cô chú ý cao độ tới vết thương của Marcus, dùng cái quần ấn vào nhẹ nhàng khi bà xem xét nó. Bà không nhìn Honoria khi bà thấp giọng nói, “Bác sĩ nói nếu cha con không hét lên, tức là chúng ta rửa vết thương chưa đủ sạch.” “Mẹ có nhớ ông ta đã làm gì không?” Honoria thì thầm. Quý bà Winstead gật đầu. “Mọi thứ,” bà nói nhẹ nhàng. Honoria chờ bà nói thêm. Rồi cô ước gì cô đã không làm vậy. Cuối cùng mẹ cô cũng nhìn lên. “Chúng ta sắp phải trói cậu ấy lại.”