Thật lạ lùng, Honoria nghĩ, nhưng thế giới thật sự đã dừng lại. Cô chắc chắn về điều đó. Không còn lời giải thích nào khác về niềm đam mê, sự choáng váng, và từng phút giây kì lạ của khoảnh khắc này, ngay lúc này, ngay tại đây, trong phòng anh, với một khay đồ ăn tối và một cái bánh nướng bị đánh cắp, và một ham muốn đến nghẹt thở cho một nụ hôn hoàn hảo duy nhất. Cô quay lại, cô cảm thấy đầu mình thậm chí có hơi nghiêng qua một bên, như thể bằng cách nào đó, nếu cô thay đổi góc độ của mình, cô có thể nhìn thấy anh rõ hơn. Và kì diệu thay, cô thấy anh. Cô di chuyển, và anh trở thành tâm điểm, điều đó thật kì lạ, bởi vì cô có thể thề là tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn chỉ một khoảnh khắc trước đó. Nó như thể cô chưa từng thấy anh trước đây. Cô nhìn vào mắt anh, cô nhìn thấy nhiều hơn cả màu sắc, nhiều hơn cả đường nét. Không phải như mống mắt anh màu nâu, con ngươi anh màu đen. Mà là anh ở đó, và cô có thể nhìn thấy anh, từng chút một của con người anh, và cô nghĩ— Mình yêu anh ấy. Nó lặp lại trong đầu cô. Mình yêu anh ấy. Không gì có thể gây sửng sốt, đồng thời đơn giản và đúng đắn hơn nữa. Cô cảm thấy như thể có gì đó trong cô đã thoát ra trong nhiều năm, và anh, với năm từ chân thật – Anh không có nhìn Sarah – đã đưa nó về đúng vị trí. Cô yêu anh. Cô đã luôn yêu anh. Thật ý nghĩa làm sao. Cô còn có thể yêu ai nữa ngoài Marcus Holroyd? “Anh nhìn em,” anh nói, quá nhẹ nhàng đến nỗi cô không chắc là cô đã nghe thấy. “Anh chỉ nhìn một mình em thôi.” Cô nhìn xuống. Tay cô trên tay anh. Cô không nhớ là cô đặt nó ở đó. “Marcus?” cô thì thầm, cô không biết tại sao nó lại là một câu hỏi. Nhưng cô không thể thốt ra được từ nào khác nữa. “Honoria,” anh thầm thì, và rồi— “Thưa đức ngài! Thưa đức ngài!” Honoria nhảy lùi về sau, gần như rớt khỏi cái ghế. Có một chấn động nhỏ trong hành lang, tiếng chân vội vã lao về phía họ. Vội vàng, Honoria đứng lên và bước lại sau cái ghế. Một phút sau, mẹ cô và bà Wetherby mau chóng bước vào phòng. “Một lá thư mới được gởi tới,” quý bà Windstead nói hụt hơi. “Từ Daniel.” Honoria hơi nghiêng ngả, rồi cô nắm chặt lưng ghế để đứng vững. Họ không nghe được tin tức gì từ anh cô hơn một năm nay. Chà, có lẽ Marcus có, nhưng cô thì không, và từ lâu Daniel đã ngừng viết thư cho mẹ của họ. “Lá thư viết gì?” Quý bà Windstead hỏi, dù cho Marcus vẫn đang gỡ bỏ niêm phong. “Để anh ấy mở ra trước đã,” Honoria khuyên nhủ. Cô biết mình nên nói rằng họ phải ra ngoài để cho anh đọc thư trong riêng tư, nhưng cô không thể bắt mình làm vậy. Daniel là anh trai duy nhất của cô, và cô nhớ anh đến chết đi được. Khi nhiều tháng trôi qua mà cô không nhận được cả một lời nhắn đơn giản của anh, cô bảo với mình là anh không có ý lờ cô đi. Thư của anh chắc chắn đã bị thất lạc; bưu chính quốc tế rất không đáng tin cậy. Nhưng ngay bây giờ cô không quan tâm tại sao cô không nghe được tin tức gì từ anh trong thời gian dài như vậy; cô chỉ muốn biết lá thư anh gởi cho Marcus viết gì trong đó. Vậy nên tất cả họ đứng đó, nín thở nhìn chăm chăm Marcus. Nó còn hơn cả bất lịch sự, nhưng không một ai muốn nhúc nhích. “Thằng bé khỏe không?” cuối cùng mẹ cô đánh bạo hỏi khi Marcus kết thúc trang đầu tiên. “Vâng,” anh lẩm bẩm, chớp mắt như thể anh hoàn toàn không thể tin được những gì anh đang đọc. “Vâng. Thật sự thì cậu ấy sắp về nhà.” “Gì cơ?” Quý bà Windstead tái nhợt đi, Honoria vội chạy đến bên bà vì sợ rằng bà cần hỗ trợ. Marcus thông cổ họng. “Cậu ấy viết là cậu ấy nhận được một vài loại thư từ của Hugh Prentice. Ramsgate cuối cùng cũng bỏ qua mọi chuyện.” Để quá khứ trôi qua, Honoria không thể không nghĩ, cái đó nghe hơi rộng rãi. Lần cuối cùng cô nhìn thấy hầu tước Ramsgate, ông ta gần như nổi điên khi nhìn thấy cô. Tất nhiên, chuyện đó xảy ra hơn một năm trước, dù sao nó cũng xảy ra. “Có thể nào đức ngài Hugh lừa gạt không?” Honoria hỏi. “Để dụ Daniel về nước.” “Anh không nghĩ vậy,” Marcus nói, nhìn xuống trang thứ hai của lá thư. “Anh ta không phải loại người làm những chuyện đó.” “Không phải loại người đó?” Quý bà Windstead lặp lại, sự nghi ngờ làm giọng bà tăng âm lượng. “Hắn đã phá hủy cuộc đời của con ta.” “Điều đó làm mọi thứ có vẻ rất lạ,” Marcus nói. Anh vẫn đang cúi xuống, đọc những dòng chữ trên giấy ngay cả khi anh đang nói. “Hugh Prentice luôn là người tốt. Anh ta hơi lập dị, nhưng anh ta không phải người không có danh dự.” “Daniel có nói khi nào anh ấy về không?” Honoria hỏi. Marcus lắc đầu. “Cậu ấy không nói cụ thể. Cậu ấy nói cậu ấy có vài vấn đề cần quan tâm ở Ý, rồi sau đó cậu ấy sẽ khởi hành về nhà.” “Ôi, chúa ơi,” quý bà Windstead nói, ngồi phịch xuống cái ghế gần nhất. “Ta chưa bao giờ nghĩ ta sẽ thấy ngày này. Ta chưa bao giờ cho phép mình nghĩ đến. Điều đó dĩ nhiên có nghĩa là ta không nghĩ đến gì hết ngoài cái ngày này.” Trong một lát Honoria chỉ có thể nhìn chằm chằm mẹ cô. Suốt ba năm nay mẹ cô không hề nhắc đến tên của Daniel. Và bây giờ bà đang nói rằng tất cả những gì bà nghĩ đến là anh sao? Honoria lắc đầu. Không có lí do nào để nổi giận với mẹ cô hết. Bất kể thứ gì bà làm hay đã làm suốt ba năm qua, bà đã chuộc lại lỗi lầm trong những ngày gần đây. Honoria biết mà không chút nghi ngờ rằng Marcus sẽ không còn sống nếu không có kĩ năng chăm sóc của mẹ cô. “Mất bao lâu để đi từ Ý về đến Anh?” Honoria hỏi, bởi vì chắc chắn đó hẳn phải là câu hỏi quan trọng nhất. Marcus nhìn lên. “Anh không biết. Anh thậm chí còn không chắc cậu ấy đang ở nơi nào của Ý nữa.” Honoria gật đầu. Anh cô có thói quen kể chuyện và bỏ đi tất cả chi tiết quan trọng. “Vui thật đấy,” bà Wetherby nói. “Tôi biết mọi người đều rất nhớ ngài ấy.” Trong một lát căn phòng chìm vào im lặng. Đó là một trong những ý kiến rõ ràng là không ai biết làm sao để đồng tình. Cuối cùng, quý bà Windtead nói, “Chà, thật là tốt khi chúng ta đã định về London vào ngày mai. Ta ghét phải xa nhà khi thằng bé trở về.” Bà nhìn qua Marcus và nói, “Chúng ta sẽ rời đi vào buổi chiều. Ta chắc cậu sẽ muốn được nghỉ ngơi. Đi nào Honoria. Chúng ta có nhiều thứ để thảo luận, con và mẹ.” Những gì mà quý bà Windstead muốn thảo luận, hóa ra là, họ có thể ăn mừng sự trở lại của Daniel như thế nào. Nhưng cuộc thảo luận không thành công lắm; Honoria đã chỉ ra một cách hợp lí rằng họ không thể làm gì nhiều nếu họ không biết ngày Daniel trở về. Mẹ cô cố gắng lờ nó đi ít nhất là mười phút, tranh luận về buổi họp mặt nhỏ hay là lớn, và đức ngài Ramsgate và đức ngài Hugh có được mời hay là không, nếu họ được mời, thì ai có thể chắc chắn rằng họ sẽ không từ chối? Bất kì người nào có hiểu biết thì sẽ làm vậy, nhưng với đức ngài Ramsgate thì không thể nói trước được. “Mẹ à,” Honoria nói lần nữa, “không có gì để chúng ta làm cho đến khi Daniel quay về. Có thể anh ấy còn không cần ăn mừng nữa kia.” “Thật vô nghĩa. Dĩ nhiên thằng bé muốn. Nó—“ “Anh ấy rời bỏ đất nước trong nhục nhã,” Honoria cắt ngang. Cô ghét nói năng thẳng thừng như vậy, nhưng cô không thể làm gì khác hơn. “Ừ, nhưng như vậy thật không công bằng.” “Không thành vấn đề là nó có công bằng hay không. Chuyện là vậy, và có thể anh ấy không muốn nhắc nhở bất cứ ai về chuyện đó nữa.” Mẹ cô trông không bị thuyết phục, nhưng bà bỏ ngang vấn đề ở đó, và rồi không còn chuyện gì làm ngoài chuyện đi ngủ. Buổi sáng tiếp theo, Honoria vươn vai dậy với mặt trời. Họ sẽ sớm rời đi; đó là cách duy nhất để đi đến London mà không cần ngủ qua đêm ở dọc đường. Sau một bữa ăn nhanh, cô đi đến phòng Marcus để tạm biệt. Và có lẽ là hơn vậy nữa. Nhưng khi cô đến, anh không có ở trên giường. Tuy nhiên, một người hầu phòng ở đó, đang kéo mấy tấm trải giường. “Cô có biết đức ngài Chatteris ở đâu không?” Honoria hỏi, hi vọng là mọi chuyện đều ổn. “Ngài ấy ở phòng bên cạnh,” cô hầu trả lời. Rồi má cô ấy ửng hồng. “Với người hầu của ngài ấy.” Honoria nuốt xuống và chính cô cũng ửng hồng, cô hoàn toàn hiểu điều đó có nghĩa là Marcus đang tắm. Cô hầu bỏ ra ngoài với một đống vải lanh, Honoria đứng một mình trong phòng ngủ của anh trong một lúc, tự hỏi tiếp theo cô phải làm gì. Cô nghĩ cô có thể phải viết thư tạm biệt. Cô không thể đợi anh ở đây; nó thật quá mức bình thường, vượt quá những quy tắc khác họ đã cam kết trong tuần qua. Có những luật lệ nhất định có thể du di khi một ai đó bị bệnh nặng; nhưng giờ Marcus đã khỏe lại, và dường như ở một mức độ nào đó anh đang cởi quần áo. Không có cách nào cho cô hiện diện ở trong phòng anh có thể dẫn đến thứ gì khác ngoài việc bị phá hủy hoàn toàn. Và bên cạnh đó, mẹ cô đang nôn nóng để rời đi. Cô liếc khắp phòng để tìm giấy và bút. Có một cái bàn nhỏ gần cửa sổ, và trên bàn đầu giường của anh cô thấy— Lá thư của Daniel. Nó nằm ở nơi Marcus bỏ xuống vào đêm hôm trước, hai tờ giấy có phần nào nhăn nheo đầy những chữ nhỏ chi chít người ta hay viết để cố gắng tiết kiệm bưu phí. Marcus không nói cho cô bất cứ thứ gì trong lá thư ngoài sự thật là Daniel sắp về nhà. Cái đó tất nhiên là phần quan trọng nhất, nhưng dù có như vậy, cô muốn biết thêm tin tức. Đã là một khoảng thời gian dài khi cô nhận được thông tin về Daniel. Cô không quan tâm nếu anh chỉ đề cập anh ăn gì cho bữa sáng…Nó là bữa ăn sáng ở Ý và do đó nó vô cùng kì lạ. Anh đang làm gì? Anh có chán không? Anh có nói được tiếng Ý không? Cô nhìn chăm chăm vào hai tờ giấy. Có khủng khiếp lắm không nếu cô nhìn một cái? Không. Cô không thể. Nó sẽ là một sự vi phạm về niềm tin, hoàn toàn xâm phạm đến sự riêng tư của Marcus, và của Daniel. Nhưng rồi lần nữa, liệu cô có không quan tâm về những gì họ có thể nói hay không? Cô quay qua, liếc về phía cánh cửa cô hầu ra dấu lúc nãy. Cô không thể nghe được gì thông qua cánh cửa. Nếu Marcus tắm xong, chắc chắn cô sẽ nghe thấy tiếng anh di chuyển. Cô nhìn lại lá thư. Cô là một người đọc rất nhanh. Cuối cùng, cô không thực sự quyết định đọc lá thư Daniel gởi cho Marcus. Đúng hơn, cô không cho phép mình quyết định không. Đó là một sự khác biệt nhỏ, một người bằng cách nào đó có thể cho phép bản thân lờ đi quy tắc đạo đức của chính mình để làm gì đó có thể làm cô ta bực mình nếu đó là lá thư của cô ta nằm trên bàn. Cô di chuyển nhanh, như thể tốc độ có thể làm giảm bớt tội lỗi, và cô chộp lấy hai tờ giấy. Marcus thân mến v.v và v.v…Daniel viết về căn hộ anh thuê, miêu tả tất cả các cửa hàng lân cận với những chi tiết đáng yêu nhưng anh tránh đề cập đến tên thành phố anh đang sống. Sau đó anh viết về thức ăn, theo anh thì thức ăn Ý ngon hơn của Anh quốc. Sau đó là một đoạn ngắn miêu tả kế hoạch về nhà của anh. Mỉm cười, Honoria quay sang tờ giấy thứ hai, Daniel viết như cách anh nói chuyện, và cô gần như có thể nghe giọng anh từ tờ giấy. Trong đoạn tiếp theo anh yêu cầu Marcus thông báo cho mẹ anh rằng anh sắp trở về, điều đó làm Honoria cười toét miệng. Daniel có thể không bao giờ hình dung được rằng họ sẽ đứng với Marcus khi anh đọc lá thư. Và rồi, vào đoạn cuối, cô thấy tên của mình. Tớ không nghe bất kì tin tức nào về việc Honoria kết hôn, nên tớ cho rằng con bé vẫn còn độc thân. Tớ phải cảm ơn cậu lần nữa vì đã đuổi Fotheringham vào năm ngoái, và tớ rất tức giận vì hắn thậm chí dám tán tỉnh con bé. Cái gì đây? Honoria chớp mắt, như thể bằng cách nào đó các con chữ trên trang giấy có thể thay đổi. Marcus đã làm gì đó với đức ngài Fotheringham khiến anh ta không thể xuất hiện để cầu hôn cô. Cô nghĩ rằng cô không thích đức ngài Fotheringham và sẽ không chấp nhận anh ta, nhưng mà… Travers cũng không phải là một đám tốt. Tớ hi vọng cậu không trả tiền để hắn ta rời xa con bé, nhưng nếu cậu làm vậy, tớ sẽ trả tiền lại cho cậu. Cái gì? Người ta được trả tiền để…để cái gì? Để khỏi tán tỉnh cô? Điều đó thật vô nghĩa. Tớ biết ơn vì cậu đã trông chừng con bé. Đó là một đòi hỏi quá cao, và tớ biết tớ không cho cậu nhiều lựa chọn, yêu cầu như tớ đã làm vào đêm khởi hành. Tớ sẽ nhận lại trách nhiệm khi tớ quay về, và cậu sẽ được tự do rời khỏi London, tớ biết cậu ghét cay ghét đắng nơi đó. Daniel kết thúc lá thư ở đó. Giải phóng Marcus khỏi gánh nặng khủng khiếp rõ ràng là chính cô. Cô đặt hai tờ giấy xuống, rồi sắp xếp chúng lại để chúng trông y như trước khi cô cầm chúng lên. Daniel yêu cầu Marcus trông chừng cô sao? Tại sao Marcus không nói gì cả? Và cô thật ngu ngốc làm sao vì đã không nhận ra ư? Nó rõ ràng đến vậy mà. Trong tất cả các buổi tiệc cô bắt gặp anh nhìn trừng trừng vào cô – anh không nhìn trừng trừng cô vì anh phản đối cách cư xử của cô; anh đang bực mình vì anh bị kẹt ở London cho đến khi cô nhận được một lời cầu hôn tốt đẹp. Đừng hỏi tại sao dường như lúc nào anh trông cũng rất khốn khổ. Và tất cả những người cầu hôn bỏ rơi cô một cách bí ẩn – anh đã dọa họ bỏ đi. Anh nghĩ họ không phải là những gì Daniel muốn cho cô, anh hành động sau lưng cô và đuổi họ đi. Cô nên giận dữ. Nhưng cô không. Không phải vì chuyện đó. Những gì cô có thể nghĩ đến là câu anh nói vào đêm hôm trước. “Anh không nhìn vào Sarah.” Lẽ dĩ nhiên chết giẫm là anh đã không nhìn Sarah rồi. Anh nhìn cô vì anh bị bắt buộc làm vậy. Anh nhìn cô vì anh đã hứa với bạn thân nhất của anh. Anh nhìn cô bởi vì cô là một trách nhiệm. Và giờ thì cô yêu anh. Một tiếng cười chua chát bật ra khỏi cuống họng cô. Cô phải ra khỏi phòng anh. Điều duy nhất có thể khiến cô hoàn toàn xấu hổ hơn nữa đó là anh bắt gặp cô đọc thư của anh. Nhưng cô không thể rời đi mà không để lại một lời nhắn. Điều đó hoàn toàn không hợp với tính cách của cô; và anh sẽ biết chắc rằng có thứ gì đó không ổn. Nên cô tìm giấy, một cây bút, và cô viết vội một lời từ biệt buồn chán tầm thường một cách hoàn hảo. Và rồi cô rời đi.