Hiệu Nghiêm dựng xe trước sân, bước vào nhà. Phòng khách không có ai ngoài chú chó nằm trước ngạch cửa. Thậm chí nó chỉ ngóc đầu lên ve vẩy đuôi khi thấy anh. Nó đã quá quen thuộc với Hiệu Nghiêm, đến nỗi nếu nói được, nó sẻ hỏi tại sao lâu nay anh không đến. Hiệu Nghiêm bước vào nhà. Anh chưa kịp lên tiếng thì Yến Oanh đã ló đầu ra nhìn. Thấy anh, cô ngỡ ngàng một phút rồi bước hẳn ra: - Em cứ nghĩ là anh không tới nữa. Cô im lặng ngồi xuống ghế. Hiệu Nghiêm cũng ngồi xuống đối diện với cô. Giọng chùng lại: - Làm sao anh không tới cho được, em có khỏe không? Sao nhìn em xanh quá vậy? Yến Oanh áp hai tay lên mặt, cười gượng: - Em gầy lắm hả, chắc bây giờ em xấu lắm. Hiệu Nghiêm lắc đầu: - Ðừng nghĩ như vậy. Em như thế chỉ khiến anh buồn thêm thôi, anh lo cho em lắm. Yến Oanh khẽ cúi mặt nhìn xuống bàn.không trả lời. Vẻ buồn buồn trong cử chỉ của cô làm tim anh như thắt lại. Anh định nói một cái gì đó dỗ dành nhưng cô đã ngước lên: - Em đã thấy cô ấy. Cô ấy rất quý phái, nhìn là biết con nhà giàu. Anh hãnh diện về cô ấy lắm phải không? Hiệu Nghiêm khựng lại ngạc nhiên, anh hỏi nhỏ: - Em gặpp ở đâu? - Hôm đó em thấy anh và vài người trong nhà hàng đi ra. Em đóan chính là cô ấy. Lúc đó em chạy ngang qua, nhưng anh không thấy em. Hiệu Nghiêm im lặng một lát, lắc đầu như chán ngán: - Anh không bao giờ coi cô ta là vợ sắp cưới. Ðối với anh, cô ta là một người xa lạ và là sự chịu đựng mà anh không thể không chấp nhận. Anh không cảm thấy hãnh diện khi cưới một người vợ như vậy. - Nhưng cuộc hôn nhân đó sẽ cứu vãn sự nghiệp của anh. - Và anh phải trả một giá quá đắt, đó là mất em. Yến Oanh cười buồn: - Em thì làm được gì cho anh? Vừa nghèo vừa tầm thường lại không đẹp. Cưới một người như em anh đâu có gì để hãnh diện. Hiệu Nghiêm cầm tay cô, bóp nhẹ: - Anh thích sự tĩnh lặng ở em, cũng không cần những thứ hào nhóang. Mà thôi, nói thế nào em cũng không hiểu được tình cảm đó đâu. Anh buông tay cô: - Hãy coi như anh là thằng đê tiện, không xứng đáng với em, và quên anh đi., Không tội gì em phải vương vấn một tình yêu như vậy. - Em cũng muốn quên lắm, nhưng quên không được. Những ngày anh không đến, em cứ tự nhủ như thế là hết. Và em cố không nghĩ đến anh nhưng không được. Em biết làm sao bây giờ? Nói xong cô gục xuống bàn, khóc nức nở. Hiệu Nghiêm ngô`i lặng người nhìn cô, đau lòng đến mức không đủ can đảm tiếp tục chứng kiến những giọt nưóc mắt ấy. Anh đứng bật dậy, bước qua ôm Yến Oanh, kéo mặt cô lên: - Em đừng như vậy Oanh, em có biết thấy em thế này anh càng đau khổ không? - Nhưng em không chịu đựng nổi, em không thể sống mà không có anh. Hiệu Nghiêm ôm lấy co, vuốt ve nhẹ nhàng: - Và anh cũng không thể bỏ mặc em bơ vơ. Anh đã suy nghĩ rất lâu trưóc khi quyết định cuộc sống cho em, bình tĩnh nghe anh nói đi em. Yến Oanh vẫn cứ khóc. Những giọt nước mắt yếu đuối và giày vò. Ðến nỗi trong một phút, Hiệu Nghiêm muốn rũ bỏ tất cả vì cô. Nhưng rồi anh cố nén lòng, cứng rắn: - Anh không làm cho em được hạnh phúc, thì ít ra cũng không để em chịu bất hạnh. Nghe lời anh, em có chồng đi, người đó sẽ cho em cuộc sống đầy đủ, em sẽ không phải sống thiếu thốn như trước đây nữa. Yến Oanh ngẩng nhanh mặt lên, kinh ngạc nhìn Hiệu Nghiêm: - Anh nói gì? Hiệu Nghiêm điềm tĩnh nhìn lại cô: - Em hãy đồng ý lấy Hữu Tri, anh ấy là người tốt. Anh sẽ yên tâm khi em có người chồng như vậy. Yến Oanh lạc giọng: - Anh gả em cho trợ lý của anh, đó là sự sắp xếp tương lai cho em đó sao? Anh coi thường em lắm. - Anh không coi thường, mà chỉ vì tương lai của em. Em hãy bình tĩnh suy nghĩ, rồi sẽ thấy anh thương em đến độ nào. - Nhưng không ai dẩy người yêu của mình vào tay người khác cả. Anh hiểu không? Yến Oanh hét lên Hiệu Nghiêm cúi đầu lặng câm. Nét mặt anh chưá một sự khổ tâm sâu sắc. Nhìn thấy nét đau khổ đó, tự nhiên Yến Oanh dừng lại, không đủ sức để giận nữa. Cô thẫn thờ: - Em không trách anh đâu. Nhưng sự sắp xếp của anh làm em đau lòng quạ Hiệu Nghiêm thở dài, giọng anh trầm xuống như một sự cố gắng quá sức khi phải nói với cô điều đó: - Giữa em và gia đình, anh chỉ có thể chọn một bên. Cuộc sống của gia dinh phụ thuộc vào anh, còn anh thì cũng không được để cho cơ ngơi của ba anh sụp đổ. Anh còn trách nhiệm với gia đình. Nếu không dựa vào ông ta, anh sẽ làm sụp đổ tất cả. - Em hiểu, em hiểu điều đó sâu sắc lắm, nên em đâu có trách anh. Có điều anh đã đẩy em đến với người khác, em thấy đau lòng quá. - Vậy em nghĩ anh không đau lòng sao? Nhưng ngoài tình cảm còn có lý trí nữa Oanh ạ. Lý trí bắt anh phải thu xếp cho em một gia đình êm ấm, để có người che chở em. Nếu không anh sẽ bị dằn vặt suốt đời. - Anh nghĩ làm vậy lương tâm anh sẽ yên ổn sao? Thấy anh không trả lời, cô buồn bã chống cằm nhìn xuống bàn: - Anh không thấy đau khổ khi em thuôc về người khác sao? - Còn hơn ích kỷ nhìn em sống một mình đau khổ một mình. Yến Oanh ngước lên, nhìn anh riết rống: - Em không cần phải có chồng, chỉ cần biết anh có yêu cô ấy không, có thay thế tình cảm của em cho cô ấy không? Hiệu Nghiêm điềm tĩnh nhìn vào mắt cô, giọng rành rọt: - Cô ấy thuộc mẫu người xảo quyệt, lừa lọc. Anh không yêu được mẫu con gái như vậy. Dù phải cướí cô ta, anh vẫn không coi đó là vợ. Không có tình yêu trong cuộc hôn nhân kinh tế này đâu em. Yến Oanh thở nhẹ: - Chỉ cần như vậy là em được an ủi rồi, anh cứ sống với cô ấy, nhưng trái tim anh là của em. Em muốn như vậy có ích kỷ quá không anh? Hiệu Nghiêm cúi xuống ôm lấy cô: - Em hiền lắm, không bao giờ anh quên đươc sự dịu dàng của em. Yến Oanh tựa đầu vào ngực anh, im lặng và buồn buồn. Sự quan tâm đầy trách nhiệm của Hiệu Nghiêm đã an ủi rô rất nhiều. Dù không giữ được anh nhưng cô có được một niềm kiêu hãnh là mãi mãi được yêu. Một tình cảm mà cô gái giàu sang kia không bao giờ có được. Và cô thấy mình hạnh phúc hơn cô ta. Hiệu Nghiêm áp mặt lên tóc cô, thì thầm: Hãy bằng lòng với sự sắp xếp của anh nghe em, đừng để anh bị dằn vặt. Em biết anh thưong em lắm không? Yến Oanh dịu dàng: - Em luôn nghe lời anh mà, từ trưóc đã thế, bây giờ cũng vậy. Nếu chuyện đó làm anh vui. Cô vùi mặt vào áo Hiệu Nghiêm, nuốt nước mắt: - Em không muốn làm gánh nặng của anh, dù bất cứ hình thức nào. Anh hiểu đuợc điều đó không? Hiệu Nghiêm siết chặt lấy cô: - Anh hiểu, và anh yêu em nhiều hơn nữa. Em vị tha lắm. - Nhưng hãy cho em một thơì gian nghe anh, em không thể chấp nhận anh ấy ngay bây giờ đâu. Hãy cho em một thời gian để làm quen với việc đó. Hiệu Nghiêm lặng lẽ gật đầu. Sự ngoan ngõan của Yến Oanh làm anh yêu cô một cách đau đớn. Cô hiền lành đến mức làm động lòng người khac’. Một cô gái không có gì đáng để đối phó. Có thể yên tâm rằng mình co ‘một người vợ thật sự khi sống vơi cô. Anh nghĩ đến Thúy Văn mà càng thấy day dứt khi để mất Yến Oanh trong sáng của anh. Hiệu Nghiêm cố dằn cảm giác yếu đuố, anh hôn cô thật lâu rồi cương quyết ra về. Anh sợ ở lại lâu bên cô, anh sẽ không đủ can đảm gìữ vững quyết định của mình. Anh trở về công ty với tâm trạng bần thần. Khi lên góc cầu thang, anh lại va phải Thúy Văn khi co^ từ hành lang bước xuống, cô khệ nệ mang thùng giấy cao ngất đến nỗi không thấy người đi phía trước. Chiếc thùng chạm phải Hiệu Nghiêm rớt bịch xuống gạch, giấy tờ văng tóe ra ngoài. Hiệu Nghiêm đang buồng nên càng dễ nổi nóng, anh gằn giọng: - Ði đứng cẩn thận chứ. Anh ném cho cô cái nhìn nghiêm khắc rồi bỏ đi lên. Thúy Văn ngồi nép một bên, lom khom gom cách thứ dưới gạch. Cô không thấy Hữu Tri đã đứng ở cửa phòng nhin thấy hết. Anh chậm rãi bước đến, cúi xuốgn phụ nhặt với cô: - Lần sau Văn đừn gkhiên nặng như vậy nữa, cứ gọi tôi làm cho. Thúy Văn mỉm cười: - Mỗi cái mỗi nhờ đến anh, chắc suốt ngày anh không lam` việc riêng được quá. Tôi không muốn anh Nghiêm thấy đâu. Hữu Tri im lặgn tiếp tục lươm giấy. Anh mang về phòng cho Thúy Văn rồi trở lên phòng Hiệu Nghiêm. Anh ngồi xuống chiếc ghé đối diện, trầm ngâm; - Tôi thấy anh hơi nặng tay với Thúy Văn đấy. Cổ không phải là nhân viên bình thường trong công ty, anh quên rồi sao? Hiệu Nghiêm ngẩng đầu lên: - Chuyện gì nữa vậy? Hữu Tri nói chậm rãi: - Lúc nãy tôi đã thấy thái độ của anh. - Anhh quan tâm đếnc ái đó làm gì, cứ măc kệ cô ta. - Không mặc kệ được đâu, anh đdừng quên Thúy Văn là ai. Tôi thấy càng ngày anh càng có tâm lý xem cô ấy là một nhân viên thật sự Anh quên mất cô ta là ai rồi. Hiệu Nghiêm dựa vào thành ghế, khuôn mặt khó đăm đăm: - Không bao giờ tôi quên thân thế cô ta, mặc dù tôi rất muốn quên điều đó.