Như Lang
Chương 7 : Lời nói thật khi say rượu
“Cám ơn ngài, bác sĩ.”
“Không phải khách sáo, đi thong thả.” Bệnh nhân vừa đi khỏi thì từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, một cô gái tóc vàng lặng lẽ bước vào, ánh sáng chói chang chiếu rọi căn phòng bày trí đơn giản, vị bác sĩ vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, dùng bút gõ vào mặt bàn thủy tinh.
“Làm xong việc rồi sao, đại mỹ nhân?” Ngẩng đầu lên, nở ra một nụ cười mê muội, mái tóc vàng dưới nắng mặt trời tỏa ra một thứ tinh quang chói lọi mê lòng người, khiến cho kẻ đứng trước mặt khó mà mở to mắt nhìn rõ ràng.
“Đã tìm được con mồi mới?” Cô đặt xuống trước mặt chàng trai một ly nước trái cây, mắt nhìn lên bài ghi chép hiện trên màn hình vi tính, nói, “Là một nữ nhân Trung Quốc?”
“Không, là nam nhân.”
“Nga?”
“Nhìn hắn cũng rất được.” Chàng trai cười, thích thú nói thêm một câu.
“Đừng đùa quá mức, cái người lần trước bị ngươi đùa bỡn vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần, Mile, dù sao thì ngươi cũng là bác sĩ!” Nữ nhân dường như thở dài, ánh mắt liếc nhìn qua bản ghi chép trên máy tính hiện ra cái tên —— Chu Mặc.
” Ta thích mọi người gọi ta là một chuyên gia tài chính hơn là một bác sĩ giỏi.” Tắt máy tính, Mile đưa đôi mắt lục lưu ly nhìn cô gái, trên đôi môi một nụ cười ngọt ngào
————————————————————
Công việc, công việc, lại công việc!
“Hô. . . . . .” Rốt cục cũng làm xong! Chu Mặc vươn vai một cái để giảm bớt sự nhức mỏi nơi thắt lưng, trong lòng thầm tính toán xem cuối tuần sẽ đi đâu để vận động giãn gân cốt, chứ nếu như thế này mãi, hắn cũng từ người khỏe mạnh cường tráng thành tên yêu nhược, bệnh hoạn.
Huống chi, mọi người đều nói kẻ ở độ tuổi trung niên rất dễ bị mập, trong đầu ngấm ngầm hiện ra hình ảnh bản thân bất chợt xuất hiện một cái bụng tròn như phụ nữ mang thai ba tháng, hắn không nhịn được mà rùng mình vài cái. Vuốt mồ hôi trên trán, Chu Mặc cảm thấy lạnh cả người, hắn nhất định phải vận động nhiều hơn mới có thể giữ sức khỏe tốt.
Lời tuy là nói như vậy, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn ngay sau khi về nhà chạy vào phòng tắm xả nước, sau đó ăn một bữa no nê rồi lên giường nằm ngủ.
Y phục chỉnh trước khi đi làm do làm việc quá nhiều mà trở nên hỗn độn, nhàu nát, bất quá lúc này, tầng 18 rỗng không chỉ còn lại mình hắn, vậy cũng chẳng cần e ngại làm gì, nghĩ thế Chu Mặc liền đem áo khác cởi ra, mở nút áo sơ mi phơi bày một khoảng ngực lớn, tùy ý phóng tác mà không biết rằng, giữa bóng đêm huyền sắc mơ hồ, tấm da thịt kia như phát ra luồng ánh sáng lưu ly hấp dẫn động lòng người.
Ôm theo một số công văn tiến đến thang máy, ngẩng đầu lên nhìn thấy thang máy đang bắt đầu đi xuống đến tầng thứ 28, “Có thể nào sẽ gặp lại hắn chứ. . . . . .” , ý nghĩ bất chợt hiện lên kia khiến Chu Mặc không khỏi một phen cười khổ, lắc đầu. Loại người giống như Phí Nhĩ Đức sau giờ tan sở còn có lý do nào mà ở lại công ty, hắn chắc đã đem cô bạn gái quyến rũ của mình đến một quầy bar nào đó để hẹn hò rồi. Cái con người như tổng tài ấy, chỉ thích hợp với lối sống tự tại, tiêu sái, nào có phải giống như hắn, mặt trời đã khuất bóng từ lâu vẫn trụ tại công ty, một mình chiến đấu với núi công việc.
“Đinh!” Tiếng thang máy vang lên, cánh cửa kim loại trơn tuột mở ra , bên trong rỗng tuếch không một bóng người.
“Quả nhiên là không có ai.” Chu Mặc cất tiếng mà không hề biết rằng trong giọng nói của mình ẩn ẩn có một cái gì đó tựa như là mất mát. Bước vào thang máy, hắn lại thực thi cái hành động không biết từ bao giờ đã thành thói quen, đưa tay vò vò đám tóc bù xù của mình. Bỗng nhiên di dộng reo lên hai tiếng, mở ra thì thấy tin nhắn của cô em gái hiện thời còn đang ở tại Trung Quốc. Bíp một cái, phong thư bé nhỏ trên màn hình được khai mở, lập tức hiển hiện trên màn hình là cái đầu rối bù xù trông như ma nữ, cùng ở trong góc thang máy mà la hét thảm thiết. . . . . .
Tiểu muội xấu xa. . . . . .
Chu Mặc bắt đầu thấy cả người phát lạnh, khẩn cấp bấm nút mở thang máy ra mà chạy đi, thật là muốn dọa người ta chết mà…..
Thục mạng một hồi cuối cùng cũng ra khỏi tòa nhà, mới tính đi gọi điện thoại công cộng, thì đột nhiên một khuôn mặt từ phía sau bất ngờ hạ xuống vai hắn, “Quỷ a!” Nam nhân kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt: “Phí Nhĩ Đức?”
Người kia có khí chất giống như một ngôi sao điện ảnh, trong công việc lại tài giỏi hơn người, lương bổng cao chót vót nhưng vẫn là một màn lạnh lùng, lãnh khốc, giờ khắc này tự nhiên lại giống như quỷ từ phía sau lưng người ta mà lao đến, Chu Mặc đỡ lấy người của Phí Nhĩ Đức đang lảo đảo nhưng là đỡ không được mất thế mà ngã xuống đất.
Một mùi rượu nồng nặc tỏa ra làm hắn khẽ nhăn mặt lại, tên này rốt cuộc là đã uống bao nhiêu đây? Hắn như thế nào mà nặng như vậy! Đè ta muốn tắc thở rồi. . . . . .
“Phí Nhĩ Đức! Tỉnh lại ! Đừng có đè lên người ta như thế. . . . . .” Làm sao bây giờ, Chu Mặc thầm than khóc một tiếng, ngày mai là cuối tuần, vì sao lại muốn hắn phải gặp người này chứ?
Một bên đỡ người Phí Nhĩ Đức dậy, một bên cấp bách bấm gọi cho Kiệt Khắc nói phải làm như thế nào, người kia chỉ thản nhiên nói: Ngươi đưa Phí Nhĩ Đức ra xe đưa hắn về, địa chỉ là XXXX, hôm nay buổi tối đãi một vị khách quan trọng, hắn không thể nào mà từ chối uống rượu được, nhờ ngươi quan tâm chăm sóc hắn, buổi tối nay nên ngủ lại cùng hắn, cứ như vậy đi, gặp lại sau.
“Kiệt Khắc. . . . . . Uy! Khoan đã. . . . . .” Điện thoại đã bị khóa, có lẽ Kiệt Khắc và bạn gái của hắn còn đang bận rộn yêu nhau.
Đưa mắt nhìn vào Phí Nhĩ Đức đang dựa vào người mình, Chu Mặc nuốt nước bọt, cố khống chế những tầng cảm xúc đang dâng lên như thủy triều đập vào lòng, cẩn cẩn dực dực mà dìu tổng tài ra xe.
“Phí Nhĩ Đức, chìa khóa xe của ngươi đâu?” Chu Mặc thở dài, liếc mắt nhìn đến chiếc xe thể thao đời mới, đúng là người có tiền thế nha. . . . . .
“Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?” Ba một tiếng đem người đó đẩy dựa vào xe, Phí Nhĩ Đức dùng đôi mắt màu xanh của mình nhìn chằm chằm vào Chu Mặc, phía trong đó không khỏi chứa nghi ngờ.
Người đó dựa vào. . . . . . thật là gần quá!
Hít vào một hơi thật sâu, Chu Mặc đem người Phí Nhĩ Đức đẩy ra một bên nói: “Chu Mặc, ta là Chu Mặc, cấp dưới của ngươi! Mau nói cho ta biết chìa khóa xe của ngươi ở đâu?”
“Chu. . . . . . Mặc” Đem tên của người kia lẩm bẩm trong miệng, Phí Nhĩ Đức như bừng tỉnh lại nói, “Úc. . . . . . Ta nhớ rõ ngươi, ngươi là một kẻ vừa già lại còn là một gã nam nhân Trung Quốc lỗi thời , ách. . . . . . nụ cười của ngươi khiến cho ta thực chán ghét, Chu Mặc.”
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
201 chương
7 chương
50 chương
15 chương
36 chương
21 chương
10 chương