Chú Vinh đưa cho bác ly cà phê: - -Uống cho tỉnh táo rồi kể cho chúng tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra? Nét mặt của bác Thống bỗng trở nên nhăn nhó như đang cố nén một cơn đau vừa dậy lên: - -Vinh ơi, Mộng Đào đi mất rồi, Mộng Đào bỏ tôi rồi. Chú Vinh ngồi xuống bên bác: - -Nhưng... tại sao? Bác Thống ôm đầu khổ sở: - -Ôi, cũng tại cái thằng Caniggia khốn nạn đã sút một trái không ngờ, tôi đã bắt Braxin. Tôi buột miệng: - -Bác lại thua cá độ nữa chứ gì. Bác Thống sững sờ như người mất hồn. Chú Vinh hỏi: - -Kỳ này chắc thua đậm phải không? Bác Thống nói như khóc: - -Năm triệu đồng Mộng Đào nhờ đi lấy hàng tôi đã thua hết, tối qua hai đứa cãi nhau một trận, cô ấy đập bể cái ti vi và xách va li đi mất. Chú Vinh kéo tay bác Thống: - -Trong câu chuyện này anh sai hoàn toàn. Vậy còn chần chờ gì nữa, mau đi kiếm chị ấy đi. Rồi cũng đến ngày thi và điều khiến tôi băn khoăn nhất là bài làm của tôi không được toàn vẹn. Tôi đã sai những chỗ không đáng sai và anh Trí đã rất lấy làm tiếc khi nói với tôi điều đó, rồi anh an ủi tôi, nếu kỳ này không có ai xuất sắc thì tôi hy vọng đậu. Trái lại, Thoại làm bài rất hoàn hảo và anh đã chia niềm vui của mình bằng cách đem dến nhà tôi một ổ bánh bông lan thật to nhưng chỉ có anh Trí vừa ăn vừa khen ngon, còn tôi như nuốt phải trái đắng, suốt buổi tôi ngồi im chả nói một lời nào. Những ngày tiếp theo, tôi ở riết trong phòng để nghe nỗi thất vọng thấm dần vào huyết quản, để cảm nhận sự chán chường se buốt trái tim. Tôi không ngờ mình lại bất cẩn vậy, những bài toán với cách làm đúng nhưng sai đáp số, có ai hiểu cho tôi không.  Hôm qua lên Sài Gòn, gặp Tuấn và Khoa chở nhau trên chiếc cúp mới tinh, hai anh chàng hớn hở báo tin là đã làm bài xuất sắc hôm thi vào đại học Bách Khoa, tôi chia vui với họ mà lòng buồn thấm thía. _________________