Sáng nay tôi dậy trễ, vừa mở mắt đã thấy dì Phượng ngồi trang điểm trước gương. Mùi nước hoa trên mái tóc dì dịu dàng thoảng vào mũi làm tôi tỉnh hẳn: - -Ồ, dì Phượng thơm và đẹp quá xá. Dì Phượng vuốt nhẹ vào má tôi: - -Chỉ giỏi nịnh dì, thôi ngủ đi. Tôi ngồi hẳn dậy, đưa tay mân mê hàng ren màu hồng nhạt trên cổ áo của dì: - -Kiểu này đẹp và mới quá, Sài Gòn chưa thấy bán dì ơi. Dì Phượng cười sung sướng: - -Có ai bán mô, tự dì may lấy đó. Tôi vỗ tay reo: - -Hay quá, dì may cho cháu với nghen. Dì Phượng khoác chiếc xắc lên vai: - -Đúng rồi, sáng nay lên hàng mẹ, dì sẽ lựa vài loại vải đẹp may áo cho cháu. Tôi hết buồn ngủ, theo dì ra phòng khách, anh Trí cũng đang sửa soạn đi đâu, thấy tôi anh nói: - -Anh chở dì Phượng lên hàng mẹ rồi anh đi công chuyện, Minh trông nhà nhé. Tôi ngồi một mình bên hàng hiên, ngôi nhà sao trống trải quá. Sáng nay lá khô rụng nhiều dầy đặc một góc sân, cả khóm hồng ba trồng trong chậu cũng tả tơi héo úa. Tôi chạy vào nhà xách bình tưới ra, cẩn thận phun lên từng phiến lá, nụ hoa và không quên rải đều trên thảm cỏ mịn màng dưới tán ngọc lan. Những giọt nước long lanh phản chiếu ánh nắng mặt trời trông rất đẹp. Tôi cảm thấy yêu đời quá, nào ba, nào mẹ, nào anh Trí, nào dì Phượng, tôi muốn ôm tất cả họ vào lòng để những trái tim yêu thương kia hòa chung nhịp đập với tim tôi. Gió sớm mai mơn man làn tóc rối, tôi nhìn lên cao, trời xanh mây trắng, ồ mùa hạ đã về giữa lòng tôi rạo rực, bao ước mơ thầm kín, bao khát vọng tuổi xanh đầy ắp tâm tư, tôi thầm hỏi trên bước đường tương lai thênh thang ấy, điều gì sẽ chờ đợi tôi đây? Có tiếng động ở cổng, tôi quay ra. Kìa Thoại, Thoại xuất hiện như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích với chiếc giỏ xe honda đầy ắp hoa phượng. Lần đầu tiên tim tôi đập mạnh, tôi đứng im nhìn anh. - -Kìa, Minh cấm cửa Thoại hả? Thoáng bối rối, tôi kéo mạnh cánh cổng mở toang: - -Xin lỗi Thoại, màu hoa phượng đỏ quá làm Minh hoa mắt.