Để có thể thuận lợi ngồi trên xe bò về phía nam, Chu Tước lại vận dụng mười phần công lực ninh hót, không ngừng khen tặng vị đại thẩm thích hư danh, khen nàng từ đầu tới chân, ngay cả chính Chu Tước cũng cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng đại thẩm lại vui vẻ hận không thể vùng lên. Cuối cùng Chu Tước mới lựa lời hỏi: “Tỷ tỷ, ngày mai Tôn tú tài sẽ khởi hành, tỷ nói xem hắn có đưa ta theo không? Dù sao ta với hắn cũng là người lạ.” Đại thẩm kiêu ngạo vỗ vỗ ngực: “Việc này muội cứ yên tâm. Tôn tú tài cùng tướng công nhà ta có qua lại, chỉ cần tướng công nhà ta nhờ hắn, ta dám đảm bảo hắn không từ chối.” “Như vậy, muôi muội cũng chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ.” Nói dối là muội muội bên ngoại quả nhiên có hiệu quả không tưởng tượng được, tướng công của đại thẩm sau khi về được một lúc, liền bị đẩy ra khỏi cửa, chẳng bao lâu trở về, “Việc này, thành.” Chu Tước vui vẻ, đắc ý, không biết nói gì cho đúng. Người đi theo đại thúc bỗng nhiên bước ra, tay cầm quạt xếp, xoay người hướng Chu Tước chắp tay, “Tại hạ Tôn Trữ, xin hỏi phương danh của cô nương, để cho ta có thể xưng hô.” Thì ra là người trong mộng của đại thẩm “Toan” tú tài, quả nhiên là đủ chua xót. ( Toan có nghĩa là đau thương, chua xót.) Nhưng thấy hắn mi thanh mục lãng, vai rộng eo thon, cũng có mấy phần tuấn lãng, chỉ là toàn thân toát ra mùi vị bảo thủ. Chu Tước liếc đại thẩm một cái, chỉ thấy đại thẩm mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, hai mắt sáng như sao giữa trời đêm, nhìn tú tài không rời. Mà đại thúc vẻ mặt khờ khạo, đối với ý định của lão bà. .. hoàn toàn không biết gì cả. Không biết là phúc a! Chu Tước cảm thấy buồn cười, nhưng cũng hướng Tôn tú tài đáp lễ: “Ta gọi là Chu Tước.” “Thì ra là Chu cô nương. Nhưng không biết Chu cô nương đi về phương nam làm gì?” Chu Tước đảo nhanh tròng mắt: “Đương nhiên là tìm người nhà.” “Không biết thân nhân là ai?” Chu Tước thở dài, tỏ vẻ bi thương, “Là phụ thân của ta. Năm ngoái cha ta đi ra ngoài, một năm nay không thấy về. Ta vẫn đi tìm cha, lại nghe nói phía nam có tổ chức đấu cờ vây, cha ta thích nhất đánh cờ, ta nghĩ, cha nhất định sẽ ở đó.” Tôn tú tài cảm động: “Chu cô nương rất có hiếu.” Chu Tước đắc ý: thu phục nhân tâm! Chu cô nương hiếu thuận trên mặt lộ ra một nụ cười ma quỷ. Cái này cũng không thể trách nàng nha, suốt một ngày trời hành trình từ thôn nhỏ đến phía Nam, chẳng lẽ càng đi càng phải nghe tú tài này than thở sao? Nghe hắn lải nhải so với tiếng bánh xe còn nhàm chán hơn. “Này, Tôn tú tài. Xe bò của ngươi so với đi bộ còn chậm hơn a!” Chu Tước chán nản ngã dựa vào thành xe, nàng chiếm hầu hết không gian trên xe, người đánh xe chính là lão nhân hiền lành Lý mỗ, Chu Tước có thể khẳng định, lão nhất kia chắc chắn là mắt mờ tai lãng, không thể tin là người trong thôn để lão đánh xa, bộ không lo xe bị lật sao, làm cho thiên tài đọc sách Tôn tú tài bị thương nha. “Chu cô nương, chúng ta là người chịu ơn, xe bò này là của lão Lý tặng chúng ta làm phương tiện đến phía nam. Cô nương nếu đã ngồi trên xe thì nên cảm tạ trời xanh ban ơn cho chúng ta, không thể vì tốc độ chậm mà nói như vậy.” Tôn trữ vô cùng đau đớn, nhìn lên trời dõng dạc giảng đạo lý: “Nếu như không, chờ sau trăm năm cô nương quy tiên, tới lúc gặp Diêm vương, Diêm vương sẽ điểm các tội danh của cô lúc trên dương gian, phán cô bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, lên núi đao xuống biển lửa, sống không bằng chết …” “Dừng ” Chu Tước làm dấu hiệu ngừng lại, “Nói về Diêm vương, không ai rõ hơn ta, lão gia hỏa kia thích dọa người, sẽ không nhớ ngươi khi còn sống có làm chuyện tốt hay không. Người lúc mới chết, mọi việc đều là hư không. Diêm vương ghét nhất là âm hồn mà còn nhớ chuyện cũ, nhất là người giống Tôn tú tài, hắn thấy ngươi, nhất định hận sao địa ngục không có tầng thứ mười chín.” Đối với nàng mà dám cuồng ngôn muốn giảng đạo hả, Tôn tú tài thở dài chán nản, “Chẳng trách thánh nhân có nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy.” “Phải không?” Chu Tước cười đến gian xảo, “Ta nghĩ lời của thánh nhân chính là chỉ ngươi đó, Tôn tú tài, nhất định phải đổi thành ‘Chỉ có tú tài bảo thủ là khó dưỡng’, sau đó bị ngươi làm tức chết. Hahahahaha!” Tôn trữ lắc đầu thở dài: “Ta cuối cùng cũng hiểu, tại sao phụ thân của cô nương vội vàng trốn khỏi nhà.” Chu Tước sửng sốt, lúc này mới nhớ lời nói dối ngày hôm qua, không nghĩ hắn tin như vậy, âm thầm cười trộm. “Ngươi đừng nói ta, ta và ngươi không phải giống nhau sao, kẻ tám lạng người nửa cân, cũng vậy thôi.” Tôn trữ ngạc nhiên hỏi: “Chu cô nương nói vậy là sao?” Chu Tước vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi đừng giả bộ nữa, trong thôn ai chẳng biết ngươi bị nữ nhân của nhà họ Vương bỏ, nàng nhất định ghét bỏ thái độ chua ngoa của ngươi, cho nên mới bỏ trốn.” Tôn trữ tức đỏ mặt tía tai, nghẹn giọng: “Nói hưu nói vượn! Quả thực là xàm ngôn.” Nhìn thấy bộ dạng không biết làm sao của hắn, Chu Tước vui vẻ, cười run hết cả người, tiếp tục đả kích, “Ta nói tên tú tài nhà ngươi, người ta vất vả chạy đến phía nam, ngươi tội gì mà phải chờ mong như vậy? Chẳng lẽ ngươi vì muốn cưới vợ, mà mặt mũi cũng không cần sao?” Tôn Trữ hít một hơi suýt nữa thì ngộp thở, qua thật lâu sau, mới nói: “Ta tới nam không phải vì nữ nhân, thật sự vì muốn thực hiện tâm nguyện của ta.” Chu Tước cười: “Biết, biết rồi. Ta hiểu được mà, tâm nguyện của ngươi là cưới được Vương Như Tâm, tham gia đấu cờ chỉ là cái cớ. Ngươi yên tâm, ta không nói cho người khác đâu.” Tôn Trữ trợn mắt há mồm, miệng mở to có thể nhét một quả trứng gà: “Khả năng cắt nghĩa của cô nương thật sự làm ta bái phục.” “Không.” Chu Tước khoát tay, “Lời nói của ta có căn cứ mà.” “Không biết căn cứ của cô nương từ đâu mà đến, ta nguyện chăm chú lắng nghe.” “Ta không thích vạch trần điểm yếu của người khác, bất quá là do ngươi nhất định muốn biết, thịnh tình không thể từ chối nên ta mới miễn cưỡng thôi nha.” Tôn Trữ tỏ vẻ mình đang lắng nghe. Chu Tước ho nhẹ một tiếng, “Thứ nhất, đấu cờ một tháng sau mới bắt đầu, tại sao ngươi lại mong đến sớm như vậy?” “Thật là oan uổng cho ý định của ta, ta sở dĩ xuất phát sớm một tháng, thật ra vì muốn tìm hiểu tình hình trận đấu, binh gia có câu: biết người biết ta, trăm trận, trăm thắng.” Chu Tước cười tỏ vẻ không sao hết: “Tuy rằng cái cớ thật vụng về, nhưng ta cũng tạm thời biết vậy.” May mắn là nàng còn có phương án dự phòng, “Thứ hai, ngươi vừa nghe đến tên Vương tiểu thư, ánh mắt liền say đắm, hô hấp dồn dập. Cái này ngươi giải thích ra sao?” Tôn Trữ mạnh miệng đến chết cũng không nhận: “Đó là tại vì ta nghe cô nương nói hưu nói vượn, khó thở chỉ là phản ứng thôi.” Đối với người chết cũng không nhận, có đôi khi cần quấy rối không ngừng, Chu Tước trừng mắt: “Tóm lại, ngươi thích nàng, tuy rằng ngươi không nhận, nhưng ngươi biết, ngươi chính là thích Vương tiểu thư!” Tôn Trữ không nói gì, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta thật không rõ, Chu cô nương tại sao lại quan tâm đến chuyện riêng của ta như vậy? Tại sao đối với chuyện vụn vặt lại để tâm như thế?” Ai nga ~~xem ra quấy rối không thành công, bị Tôn tú tài nói như vậy, Chu Tước nên thu xếp cục diện như thê nào? Thế nhưng, có đôi khi ông trời cũng biết điều, giải quyết rắc rối giúp nàng. Xe bò gặp phải một dòng sông, nước chảy xiết từ phía đông tới. Xe bò dừng lại, cắt ngang đối thoại của hai người, vừa đúng lúc cứu Chu Tước một bàn. Lão Lý đánh xe tay cầm roi, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôn công tử, nơi này có nhánh sông, xe bò không chở các ngươi qua được.” “Tại sao nước sông ở đây chảy xiết như vậy? Ta nhớ rõ năm trước khi ta đi ngang nơi này, chỉ là một dòng suối nhỏ thôi mà.” Đây là lúc lão nhân tỏ ra hiểu biết: “Tôn công tử không biết a! Mấy ngày hôm trước vùng này có mưa to, nước sông này là do phía bên kia rừng chảy đến.” “Như vậy, ta xuống xe đi chân trần qua sông.” Cái gì! Đi chân trần qua sông? Chu Tước hốt hoảng! Chẳng lẽ muốn ta kéo quần đi chân trần giúp cho Tôn tú tài rửa mắt hả? Không được, hy sinh quá lớn, ta làm không được. Mắt thấy Tôn tú tài xắn quần áo gọn gàng, đang muốn qua sông, Chu Tước đi đến trước mặt, làm vẻ mặt tự nhiên: “Tôn tú tài, cõng ta qua sông.” Tôn tú tài khó xử: “Thánh nhân đã nói: nam nữ thụ thụ bất tương thân. Cô nương đừng làm khó tại hạ.” Chu Tước giận: “Vậy thánh nhân của ngươi dạy ngươi thấy chết không cứu hả?” Tôn tú tài nói: “Chỉ là qua sông thôi mà, cũng không nguy hiểm đến tính mạng cô nương, tại sao lại thấy chết mà không cứu được?” Chu Tước cười lạnh: “Đương nhiên, ngươi qua sông sẽ không mất mạng, nhưng không phải ta. Lúc ta tám tuổi, không cẩn thận ngã xuống giếng, đến bây giờ vẫn còn bị ám ảnh, thấy nước liền sợ, cả người run rẩy. Hiện tại ngươi muốn ta qua sông, so với lấy mạng ta cũng không khác nhau lắm?” Nói xong, Chu Tước cảm thấy nói dối với uống nước thật giống nhau, vô cùng đơn giản. Đứng thẳng người dậy, Tôn tú tài lại lải nhải một tràng giảng giải đạo lý cho Chu Tước: “Gặp khó khăn, cần học cách nghênh đón, không trốn tránh, phải dũng cảm đối mặt …” Lười nghe hắn lôi một đống Tam tự kinh ra tụng, Chu Tước tay trái nhéo hắn, tay phải giương cao nắm đấm lên, nghiêm mặt dữ tợn uy hiếp: “Một câu thôi, cõng hay không cõng?” Đại khái hắn không tưởng tượng được bề ngoài Chu Tước là một cô nương mảnh mai lại có thể hung hãn như vậy, Tôn Trữ sợ tới mức run rẩy: “Cõng, ta cõng, chẳng qua ta sợ ….” Chu Tước cũng không kiên nhẫn nữa, nhảy lên lưng hắn: “Đừng dài dòng, nhanh lên đi!” Tôn Trữ run rẩy, gian nan đi từng bước một, tay gồng lên, hàm răng cắn chặt. Chu Tước đương nhiên không nhìn thấy, còn tức giận vì hắn đi quá chậm, lại thúc hắn đi nhanh, đừng giống như con rùa. Làm cho Tôn Trữ không chịu nổi nàng ồn ào, đến giữa lòng sông, không cẩn thận, một chân khụy xuống, hai người đồng thời rơi vào trong nước. Giãy dụa một hồi trong dòng nước, Chu Tước giận dữ nhìn Tôn Trữ: “Sao vậy hả! Quần áp ta ướt hết rồi nè. Tôn Trữ ngượng ngùng nhận lỗi: “Ta thật sự xin lỗi, xin lỗi cô nương.” Chu Tước chỉ vào mũi hắn kêu lên: “Cõng nữ nhân ngươi còn không cõng được, ngươi không phải là nam nhân!” Tôn Trữ xấu hổ: “Ta là nghĩ cho cô nương, ta thuộc giới thư sinh, tay trói gà không chặt.” “Cho nên, ngươi thấy ngươi vẻ vang lắm hả?” Vừa lên bờ, Chu Tước nhanh chóng lôi đám ngân phiếu trong vạt áo ra, nhìn thấy liền kêu lên, “Xong rồi, tiêu rồi, chữ viết đều mờ, không biết còn dùng được hay không?” Tôn Trữ nhìn vào, ăn ngay nói thật: “Theo quốc luật của Vân hoang, ngân phiếu như vậy không thể đổi.” “Ngươi, ngươi còn dám đả kich ta.” Chu Tước chống tay ngang hông, chửi ầm lên, “Ta biết mà, vừa rồi ngươi cố ý, cố ý làm bộ sẩy tay, ném ta vào nước. Ngươi giận ta nói ra bí mật trong lòng ngươi, nên mới sinh ý định trả thù.” Tôn Trữ vội vã phủ nhận: “Ta đường đường là một đại trượng phu, sao có thể làm ra hành vi đê tiện như vậy?” “Được rồi, ta tạm thời tin ngươi. Hiện tại ngươi là một đại trượng phu, vậy có nên bồi thường tổn thất cho ta không?” Tôn tú tài cảm thấy khó khăn: “Không phải ta không muốn bồi thường, nói ra thật xấu hổ.” Chu Tước la lên: “Ta không cần biết ngươi xấu hổ hay e lệ! Tóm lại ngươi phải bồi thường cho ta. Nói ngay, trên người ngươi có bao nhiêu ngân lượng?” Tôn Trữ ngập ngừng nói: “Mười … Mười hai.” “Mười hai?” Chu Tước lấy tay ôm trán: “Ngươi có biết mấy tờ ngân phiếu giá trị bao nhiêu không? Một ngàn hai đó. Toàn bộ tiền của ngươi cũng chưa được một phần mười nữa. Ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta, ta thật sự bị ngươi làm tức chết rồi.” “Chu cô nương cũng chỉ có ngân phiếu, không có bạc vụn sao?” “Không có, không có, ta cái gì cũng không có, ngươi bây giờ chắc vui lắm nhỉ?” Chu Tước đích thân lục soát ngừoi hắn “Ta cũng không để ngươi vui vẻ, mười hai lượng bạc ở chỗ nào, lấy ra đây, ngươi sẽ trả tiền cho ta theo tháng.” “Trả tiền theo tháng? Nghĩa là sao?” “Cái đó ngươi không cần hiểu.” Cuối cùng cũng tìm được mười hai lượng bạc trên người tú tài. Tôn Trữ kinh hãi: “Chu cô nương, cả ngừoi ta chỉ có mười hai lượng bạc, ngươi lấy hết, ta một xu cũng không có, sao có thể ở lại phương nam một tháng chờ đấu cờ?” Trận đấu? Chu Tước suy nghĩ tính kế: “Đúng vậy! Đại thẩm có nói, thắng được trận đấu cờ vậy có thể được nhiều phần thưởng. Đến lúc đó, còn sợ ngươi không có tiền đền sao?” Vỗ vai Tôn Trữ, “Tú tài, ngươi đừng làm ta thất vọng nha!” Tôn Trữ ngắm bốn phía, nhỏ giọng nói: “Ta có một chuyện muốn nói rõ với cô nương.” Nhìn thấy bộ dạng khó mở miệng của hắn, CHu Tước cũng tò mò là chuyện gì. Tôn Trữ nhăn nhó nửa ngày, mới nói: “Kỳ thật ta kỳ nghệ không tinh, phía nam cao thủ như mây, sợ là không thắng được.” “Cần phải tin tưởng bản thân chứ, không nên tự ti. Ngươi có thể mà, ta tin ngươi.” “Không phải ta không tin tưởng, ta từ nhỏ đọc sách cờ vây, mười lắm tuổi mới đánh cờ với người khác, nay đã năm năm, ta hàng năm đều tham gia trận đấu, cho tới giờ vẫn chưa vào được chung kết.” “Cái gì?!” Tin tức này quá đáng sợ, Chu Tước hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa nổi, “Thì ra ngươi là một bó cải xanh, còn tham gia thi đấu?” “Cho nên, ta hằng năm đều đến trước một tháng, để học hỏi kỳ nghệ của mọi người, hy vọng có thể thắng …” Chu Tước cắt ngang lời hắn: “Ngươi sẽ không tin hằng năm bỏ ra một tháng như vậy, kỳ nghệ của ngươi sẽ tiến bộ lên? Không có cách rồi, xem lão nương ra tay đây.”