“Được đấy Lục Yên Đinh, cậu cũng ngầu thật đó.” Lục Yên Đinh đặt bút xuống, xem lại hợp đồng một lần nữa, cậu thở phào một hơi ngả lưng vào ghế dựa, nói: “Tôi ký xong rồi.” Vương Bàn Bàn ngồi đối diện với Lục Yên Đinh, từ đầu đến cuối chỉ lặp lại câu: “Cậu ngầu thật đó.” Anh ta nhớ lại từng chuyện từng chuyện, mang theo nụ cười trào phúng, hỏi: “Hôm qua cậu có xem weibo không, xem mấy cái so sánh cậu với Thi Tiêm Hông ấy.” Lục Yên Đinh ôn hòa nhã nhặn nói: “Xem rồi.” “Không cảm thấy gì sao?” Vương Bàn Bàn lại bắt đầu chỉ chỉ xuống bàn, nói: “Người ngoài đều nhìn thấy có gì đó, cậu nói xem bản thân cậu lại không thấy sao? Cậu điên rồi đấy à, còn thật sự qua lại với Khúc Như Bình nữa chứ, mẹ nó cậu…” Vương Bàn Bàn ôm lấy ngực mình, ngửa mặt lên trời thở dài: “Mẹ nó cậu làm anh tức chết mới cam lòng đúng không, Lục Yên Đinh cậu cảm thấy bây giờ mình cứng cáp rồi anh mập đây không quản được cậu nữa có phải không?” “Ở bên anh ấy không có gì là không tốt cả,” Lục Yên Đinh cầm hợp đồng lên, “Chẳng phải còn có thể lấy được vai diễn này sao?” Vương Bàn Bàn suýt nữa tức ói ra máu: “Cậu cũng kiêu ngạo quá đấy! Nhỉ?” “Anh Vương, tình trạng bây giờ của chúng ta chính là như thế này, tôi không có cách nào thay đổi anh để anh cũng thích anh ấy, anh cũng không thể thay đổi được tôi, để tôi không còn thích anh ấy nữa.” Lục Yên Đinh tính toán với Vương Bàn Bàn, “Ở bên anh ấy có rất nhiều điều tốt, anh ấy có rất nhiều trợ giúp đối với sự nghiệp của tôi, đã giới thiệu nhân vật cho tôi còn miễn phí luyện tập cùng tôi nữa.” Bởi vậy Lục Yên Đinh tổng kết nói: “Cho nên đối với cả hai chúng ta điều ấy đều có lợi, còn việc anh có ủng hộ tôi hay không, tôi nhắm mắt mở mắt cho qua thôi.” Vương Bàn Bàn nhìn cậu một cách cổ quái: “Lục Yên Đinh, tôi phát hiện tôi không quen cậu.” “Thật ra anh cứ nói hoài nói mãi, tôi cũng bị anh nói đến phiền chết luôn.” Lục Yên Đinh cau mày lại, nói chuyện có hơi nóng nảy: “Nếu như anh cũng có đối tượng, nhưng ngày nào cũng có người ở trước mặt anh nói người đó không tốt đâu các thứ các thứ, anh còn có thể vui vẻ được sao?” “Thế tôi không phải là vì muốn tốt cho cậu chắc? Không phải chứ, tôi có thể hại cậu sao Lục Yên Đinh?” Vương Bàn Bàn chỉ chỉ vào trái tim mình, dốc hết tâm huyết nói: “Chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi, còn cậu với Khúc Như Bình thì mới quen được bao lâu? Sự thiên vị của cậu cũng quá kinh khủng rồi đấy. Lúc chúng ta nói chuyện là lúc cậu và anh ta còn chưa ở bên nhau cơ đấy, mà trên mạng đã ngày nào cũng so sánh cậu với Thi Tiêm Hồng rồi, chúng ta có thể so với đối phương sao hả nhóc con? Tôi cũng coi như là anh trai của cậu đi, tôi đây còn không phải là sợ cậu bị tổn thương à? Một ngày nào đó nếu cậu thật sự bị bọn họ phát hiện ra đang ở bên Khúc Như Bình, cậu cả đời này cũng không thoát nổi cái nhãn đó đâu, sau này khi có người tìm kiếm tin tức về cậu, tuyệt đối ba kết quả tìm kiếm đầu tiên sẽ là cậu, Khúc Như Bình và Thi Tiêm Hồng đó cậu có biết chưa hả?” Lục Yên Đinh hỏi ngược lại: “Ngay cả bây giờ khi tự tôi tìm kiếm tên mình, phía sau cũng chẳng phải là hai người đó cả rồi sao?” Vương Bàn Bàn: “…” Vương Bàn Bàn nghẹn nói: “Thế ý cậu bây giờ là lành làm gáo vỡ làm muôi đúng không?” Lục Yên Đinh yên lặng trong thoáng chốc, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Anh Vương, trước đây khi anh còn dẫn dắt vài nghệ sỹ khác, tôi vẫn cảm thấy là anh bất công mãi cho đến gần đây tôi mới hiểu được là anh đang dùng cách thức của mình để đối xử tốt với tôi mà thôi.” “Tôi và anh ấy ở bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai nữa, sẽ xảy ra chuyện gì, phải đối mặt với điều gì, tôi còn nghĩ ngợi hơn anh nhiều lắm.” Lời của Lục Yên Đinh rất kiên quyết, cậu nói: “Cứ vậy đi, không có gì để nói nữa.” Vương Bàn Bàn tức cười nói: “Cậu là con lừa bướng bỉnh đấy à Lục Yên Đinh? Sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu là tên nhóc cứng đầu như vậy nhỉ.” Lục Yên Đinh lôi điện thoại ra, suy nghĩ một chút, hỏi: “Nghe nói bài hát chủ đề của bộ phim nay sẽ do Úc Thư trình bày?” Vấn đề này bẻ cua quá gắt, Vương Bàn Bàn tức quá phải “hừ hừ” hai tiếng rồi mới đáp: “Phải.” “Thế tôi có cơ hội gặp được cậu ta không?” “Cơ hội gì, người ta sáng tác rồi ca hát, cậu thì đóng phim có quan hệ gì chứ?” “Thế anh có số wechat có cậu ta không, cho tôi với.” “Xì…” Vẻ mặt Vương Bàn Bàn không vui gì cho cam, lấy điện thoại ra hung dữ nói: “Đấy của cậu tất!” Lục Yên Đinh mỉm cười nói: “Tôi có người bạn muốn xin chữ ký của cậu ta.” “Vì chuyện đó mà cậu phải tìm cậu ta à?” Vương Bàn Bàn gửi qua cho Lục Yên Đinh ba số wechat, “Hai số dưới là của Quách Khải và Du Cảnh Dương, cậu chú ý nói chuyện với hai người này gần gũi một chút, Quách Khải thì nếu ông ta thờ ơ thì thôi kệ đi đừng miễn cưỡng, nhưng Du Cảnh Dương xấp xỉ tuổi cậu, chắc là có đề tài chung để mà nói chuyện, hơn nữa bố của cậu ta còn là Giám đốc đài truyền hình…” Lục Yên Đinh nghe mãi, không nhịn được nữa, cười nói: “Nếu như anh coi trọng chuyện giao thiệp như vậy, thì khi tôi và thầy Khúc ở bên nhau anh nên vui vẻ hài lòng mới phải chứ?” “Đừng, chuyện nào ra chuyện đó nhé.” Vương Bàn Bàn vội vã xua tay, “Cậu cũng biết lão mập tôi đây lăn lộn trong giới nhiều nằm như vậy, nhưng với Khúc Như Bình đều là kính sợ tránh xa. Cậu phải biết khi đó trên người anh ta có hiệu ứng gì đó ấy, cậu thử đoán xem nào.” “Gì cơ?” “Trong giới khi đó đều trực tiếp gọi là hiệu ứng Khúc Như Bình, chính là chuyện trước đây danh tiếng của anh ta vẫn luôn rất tốt sau đó tuổi trẻ tùy hứng, khiêu khích truyền thông, gây ra bao nhiêu tin hắc, sau đó cho dù anh ta làm chuyện gì mọi người đều không quên được sự kiện kia, vì vậy những tin đồn liên quan đến anh ta nhiều không kể xiết, chúng ta cũng biết có vài tin là giả, nhưng cậu nói xem đây cũng là tại ai chứ, còn không phải tại bản thân anh ta sao? Còn có cái hiệu ứng Quốc Dân nữa, giới giải trí vốn khó quên mà, đã xào cp đến mức độ đó rồi thì sau này cho dù cả hai có không còn gì thì mọi người cũng chả quên được những chuyện đã qua đâu.” Vương Bàn Bàn nói đến đây lại bắt đầu dài dòng với Lục Yên Đinh, “Cậu xem đi, đợi đến khi cậu và Khúc Như Bình công khai rồi, à thôi chúng ta không nói là công khai, chúng ta là yêu đương giấu diếm bị phát hiện đi thì sau này hai người có làm gì truyền thông cũng nhất định phải kéo Thi Tiêm Hồng vào cho bằng được, nhỏ thì như đi dạo phố với nhau lớn thì như kết hôn sinh con…” “Dừng lại.” Lục Yên Đinh giơ tay lên nói, “Kết thúc ở đây đi, tôi biết rồi.” Vương Bàn Bàn còn nói chưa sướng mồm, mặt đầy uất ức ngồi co lại trên ghế, chỉ vào Lục Yên Đinh chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: “Được, Lục Yên Đinh, cậu cứ làm việc cậu muốn đi, có ngày cậu sẽ phải khóc thôi!” Khóc thì khóc thôi, lúc yêu rồi có ai là không khóc chứ? Lục Yên Đinh cũng chẳng để trong lòng lắm, sau khi cậu thêm mấy người kia vào wechat, người đầu tiên kết bạn lại với cậu là Úc Thư. Lục Yên Đinh liền gửi tin nhắn qua: “Chào Úc Thư, tôi là Lục Yên Đinh.” Úc Thư trả lời lại ngay lập tức: “Yo, Yên Đinh ca ca.” Lục Yên Đinh còn đang sắp xếp lại những lời khách sáo định nói, bởi cậu cảm thấy nếu đi thẳng vào vấn đề thì không được tốt lắm, vẫn là nên nói mấy câu khách khí một chút thì hay hơn. Chỉ là Úc Thư lại tinh nghịch nói: “Kết bạn với tôi à? Hay anh muốn xin chữ ký.” Lục Yên Đinh: … Lục Yên Đinh: “Đúng đó, cảm ơn nhé.” Thời gian đầu, Úc Thư đã từng là hình mẫu mà Lục Yên Đinh ước ao được như thế, nghiêm chỉnh mà nói thì bây giờ cũng vậy. Cậu ta được sống tiêu sái, tự tại, có tính cách, sau khi trở bên nổi tiếng vẫn duy trì được đặc sắc riêng của bản thân, còn thường xuyên mang đến cho mọi người cảm giác về một người hào hiệp lạc quan. Nếu như không phải lĩnh vực của hai người không giống nhau, Lục Yên Đinh có thể sẽ hết sức ghen tỵ với cậu ta. Úc Thư lúc riêng tư rất thích đùa giỡn cho dù không tiếp xúc nhiều lắm với Lục Yên Đinh, nhưng cũng không có quên mất cậu, đầy nhiệt tình mà gửi đi mấy cái meme, thậm chí còn trực tiếp bày tỏ: “Hôm nào đi ăn bữa cơm nhé, tôi mời anh.” Lục Yên Đinh không nghĩ đến cậu ta sẽ nói như vậy, cũng vì có việc phải nhờ cậy người ta nên cũng chỉ đành nói: “Được.” Song phương bên này trao đổi xong thời gian và địa điểm, Lục Yên Đinh đã gửi tin nhắn cho một bên khác nói: “Ok rồi, sắp có rồi nhé.” Người có ảnh chân dung thỏ con nhanh chóng trả lời: “Aaaaaa yêu cậu.” Lục Yên Đinh cắn đầu ngón tay, cười cười: “Yêu tôi chứ?” Thịnh Bội trả lời với vận tốc ánh sáng: “Yêu yêu yêu, ngài chính là idol báu vật của tôi.” Lục Yên Đinh đang muốn trả lời thì đã thấy bên kia đang trong tình trạng “đối phương đang nhập”, vì vậy cậu kiên trì đợi thêm một lát, cho đến tận khi Thịnh Bội gửi tin nhắn đến: “Khà khà khà, cậu dạo này yêu đương thế nào rồi?” Lục Yên Đinh đáp: “Cậu không cần phải hỏi tôi như vậy đâu, giống như muốn đền đáp tôi hay gì đó ấy.” “Chủ yếu là lâu không nói chuyện với cậu rồi, xong lại còn tìm cậu là vì mục đích khác nữa chứ, sợ cậu nói mình ấy mà hị hị.” Lục Yên Đinh bởi vì tính chất công việc cho nên thời gian dùng điện thoại thường không nhiều lắm, sau đó Thịnh Bội cũng đổi sang một công việc khác cũng tương đối bận rộn, thời gian cũng trở nên eo hẹp. Theo lời cô ấy nói dạo gần đây cô ấy mới từ chức nên mới có thời gian rảnh rỗi, thật ra từ sau lần trước bọn họ đã lâu không liên lạc với nhau rồi, ngày hôm qua, Thịnh Bội mới đột nhiên tìm cậu, sau khi hỏi thăm nhau đơn giản vài câu lại ngượng ngùng haha vài tiếng, rồi cô nàng mới nói là gần đây đang đu idol, sau khi nghe qua mấy bài hát của Úc Thư ca liền lọt hố luôn cho nên nguyện vọng cả đời này là có thể có được chữ ký tay của Úc Thư. Đối phương điên cuồng ám chỉ, vì vậy Lục Yên Đinh liền nói: “Thế để tôi giúp cậu nhá!” Lúc này thấy cô nàng nói vậy, Lục Yên Đinh mới buồn cười trả lời: “Quan hệ của chúng ta không phải là theo như nhu cầu mỗi bên sao, cô Thịnh.” Thịnh Bội gửi đến mấy cái meme thỏ con cười lăn lộn, trả lời: “Thôi rốt cuộc là gần đây cậu yêu đương thế nào rồi?” “Rất tốt, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì năm sau tôi định chuẩn bị mang thai.” Thịnh Bội liền gửi đi vài câu “định mệnh”, “Cậu đừng trêu mình, cậu muốn kết hôn rồi ư?” “Đúng đó, chuẩn bị phong bì đi nhé cô gái.” Thấy thế Thịnh Bội lại gửi đi liên tiếp mấy câu “định mệnh” nữa thậm chí còn chẳng có xu thế dừng lại. Trong khoảng thời gian này, Du Cảnh Dương cũng chấp nhận yêu cầu kết bạn của Lục Yên Đinh, cậu liền gửi tin nhắn qua, khách sáo nói: “Chào cậu, tôi là Lục Yên Đinh.” Đối phường liền đáp: “Chào anh, tôi là Du Cảnh Dương.” Đây rõ ràng là một người chẳng biết nói chuyện gì cả, mà Lục Yên Đinh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ gửi lại mấy cái meme tươi cười, viết: “Sau này mong cậu chỉ giáo nhiều hơn, làm phiền rồi.” Du Cảnh Dương cũng trả lời lại rất nhanh: “Tôi cũng mong được anh chỉ giáo nhiều hơn, làm phiền rồi.” Suy nghĩ hồi lâu, Lục Yên Đinh cảm thấy cũng không cần phải trả lời lại nữa. Cậu thoát khỏi màn hình nói chuyện với Du Cảnh Dương, nhìn thấy ảnh chân dung đen ngòm trên đầu danh sách nói chuyện kia, hoảng hốt một chút mới quay lại tiếp tục hàn huyên với Thịnh Bội. Buổi tối hai ngày sau, Lục Yên Đinh nằm úp sấp trên ghế sopha nhìn Khúc Như Bình đang cắt tỉa chậu hoa. Cậu ôm lấy gối ôm màu xám, hỏi Khúc Như Bình: “Tại sao đạo diễn Quách lại không giống những đạo diễn khác vậy anh, tổ chức nghi thức khởi động máy cái gì đó nữa?” “Tuy rằng đó là nghi thức, nhưng có thể cũng chẳng đến lượt em tham gia, dẫu sao nhân vật của em cũng không tính là vai chính.” Lục Yên Đinh trở mình, dựng gối ôm lên, “Anh nói xem ông ấy xếp cảnh của em lên trước có phải vì sợ em sau đó không đuổi kịp tiến độ ư?” “Không phải đâu,” dưới hai nhát kéo của Khúc Như Bình cây thủy tiên ở dưới tay anh cũng rung lên, “Các diễn viên khác của ông ấy còn đang trong thời gian định vai, trừ phần chuyện riêng của bọn em ra, đều là những diễn viên tuyến đầu nên họ còn lịch trình khác nhất thời chưa sắp xếp được, vì vậy mới quay phần của bọn em trước.” Lục Yên Đinh “ồ” một tiếng: “Ra vậy.” Khi cậu còn chưa hoàn toàn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, thì đã nghe thấy Khúc Như Bình nói: “Phần chuyện chính sẽ là phần dài nhất, diễn viên đóng phần đó cũng sẽ là nhân vật chính, mà trong số đó dự định sẽ có Thi Tiêm Hồng.” Lục Yên Đinh: “…” Lục Yên Đinh cười gượng hai tiếng: “Thầy Khúc, thầy cảm thấy em đã mạnh mẽ đến mức đối với chuyện này không còn bất cứ để tâm nào ư?” “Cũng không hẳn là đã xác định như thế,” Khúc Như Bình cúi người xuống vừa tỉa cành vừa nói, “Khả năng là cậu ấy cũng không lớn, nghe nói là thời gian này cũng chưa sắp xếp được thời gian.” “Nhưng cũng có khả năng là anh ta mà.” Lục Yên Đinh ngồi dậy, khoanh chân lại, hai tay gác lên sopha, có chút sụp đổ nói: “Trong kịch bản nhân vật chính của bốn câu chuyện này đều cùng sống trong một tòa chung cư, nếu như quyết định cuối cùng là anh ta vậy thì có khi em với anh ta sẽ có cảnh đối diễn cũng nên!” “Nếu như em muốn đi lên từ trong cái giới này, thế nào rồi cũng không tránh khỏi cậu ấy được.” Khúc Như Bình liếc mắt nhìn sang cậu ấy một cái, cười nói: “Không muốn diễn nữa ư?” “Thế thì không đến nỗi.” Lục Yên Đinh ngả về phía sau, như có điều suy nghĩ mà nhìn lên trần nhà, “Anh nói cũng có lý, có thể sớm gặp phải anh ta cũng là một chuyện tốt, điều đó chứng tỏ em đang tiến lên rồi.” Thật sự khó mà tin nổi, Lục Yên Đinh còn chớp mắt, dĩ nhiên cậu cảm thấy chính bản thân mình đã tiếp nhận được chuyện này rồi. Cậu nhìn về phía Khúc Như Bình, anh cũng như cảm nhận được ánh mắt của cậu mà ngẩng mặt lên rồi khẽ mỉm cười. Lục Yên Đinh cảm thấy rất thoải mái, điều này đại biểu cho việc Thi Tiêm Hồng đã không còn là những điều cấm kỵ giữa bọn họ, hai người họ cũng không cần phải lo lắng gì khi nhắc đến người này nữa, bởi vì bọn họ đều rõ ràng, đây đều là chuyện đã qua rồi. Cảm giác này thật sự rất tốt.