Như Khói Như Cát
Chương 101
Sau khi Khúc Như Bình đăng bài weibo kia lên, rất nhanh liền lên hot search.
Tất cả những người bạn thân trong ngoài và ngành của anh, đều nhanh chóng repost lại, đồng thời thể hiện sự chúc phúc của mình. Trong đó những đối tượng nhận được nhiều ánh mắt quan tâm nhất, không ai ngoài thành viên của 《Gia Tộc Lâm Khách》.
@Sở Nghiêm Thư: Ủng hộ chú Khúc! Cp Thi Nhân xứng đôi nhất thiên hạ!
@Nam Mộng Nhất: Lúc ghi hình chương trình đã nhìn ra anh yêu anh ấy rồi, chúc hai người bên nhau dài lâu, hạnh phúc mỹ mãn~
@Quan Nguyệt: Lời chúc phúc đến muộn từ hồng nương, chúc Khúc và Nhu của tôi sớm sinh quý tử!
@Lâm Khách: [Tym][Tym][Tym][Tym]
Sau khi cp Thi Nhân tuyên bố kết hôn, đây là lần thứ nhất nhận được nhiều lời khen ngợi đến thế của cư dân mạng, #Toàn bộ thành viên Gia tộc Lâm Khách chúc phúc# nhanh chóng leo lên vị trí số 1 bảng hot search, cư dân mạng cũng rầm rập đứng về phía đội Thi Nhân, khi tìm kiếm những từ ngữ liên quan đa phần đều là những lời lẽ tốt đẹp.
@Giấm chua sữa bò có đường: #Toàn bộ thành viên Gia tộc Lâm Khách chúc phúc# Aaa! Tôi yêu Gia tộc Lâm Khách! Thi Nhân đẹp đôi quá!
@Ổ lừa gạt: #Thi Nhân bsp# Tôi đã mơ tưởng đến dáng vẻ cái ngày Nhu của tôi mặc lễ phục màu trắng cùng Khúc Như Bình cử hành hôn lễ rồi, nghe nói đám cưới sẽ tổ chức vào tháng Sáu năm sau? Mong ảnh hiện trường quá, tôi đã chuẩn bị sẵn bộ nhớ điện thoại để lưu rồi!!
@Miêu Trà Trà: #Khúc Pudding# Hôm nay vẫn như mọi ngày đánh calll cho Tiểu Pudding, cho nên đến bao giờ bà ngoại mới được ôm con đây!!
@Tiểu thợ may: #Khúc Như Bình thanh minh# Đám người chuyên bôi đen người khác còn chưa đủ cảm thấy mất mặt sao? Khó quên đến mấy cũng là chuyện đã qua rồi, người trong cuộc cũng mong mấy người có thể sớm ngày quên đi quá khứ đó, nhân đây tôi cũng cực kỳ mong đợi Tiểu Pudding hehehe.
Vốn một tháng sau hợp đồng của Lục Yên Đinh sẽ đến hạn, nhưng bởi vì sau đó lại thêm vào một ít nội dung nên phải đến tận hơn ba tháng sau, Lục Yên Đinh mới tuyên bố chính thức hủy bỏ hợp đồng với công ty cũ, đồng thời ký hợp đồng mới với công ty mà Khúc Như Bình mở ra.
Ngày cuối cùng Tiểu Triệu làm trợ lý cho Lục Yên Đinh, khóc không ra hơi.
Chút bi thương đau lòng vốn có của Lục Yên Đinh lại bị dáng vẻ khóc lóc của cô ấy làm tiêu tan hết, cậu chỉ lo làm sao dỗ dành Tiểu Triệu cho tốt mà thôi, mà cậu cũng không phải là người biết dỗ người khác, miệng lưỡi vụng về chỉ có thể nói: “Đừng khóc nữa mà, thôi nào… Đừng khóc.”
Tiểu Triệu lau mắt nói: “Anh Lục, anh là minh tinh đầu tiên mà tôi làm việc cùng, tôi biết tôi còn rất nhiều chỗ làm chưa đủ tốt.”
“Cô rất tốt mà,” Lục Yên Đinh chân thành nói, “Thật đấy, cô rất cẩn thận, nhẫn nại còn rất chăm sóc cho tôi.”
Tiểu Triệu vừa mới khóc, tâm tình khó khăn lắm mới ổn định lại được, cô nói với Lục Yên Đinh: “Anh Lục, bọn họ nào có biết những vui buồn sướng khổ của anh, những khó khăn của anh tôi đều biết, tôi đã nhìn thấy, cũng ghi dấu trong lòng mình.”
Vì là ngày cuối cùng làm việc chung với nhau, Tiểu Triệu đem hết tất cả những điều cần chú ý dặn dò Lục Yên Đinh một lượt. Sau đó hai người ôm nhau một cái, Tiểu Triệu lau mặt nói: “Không được rồi, còn khóc nữa thì xí lắm.”
Khi về đến nhà, Lục Yên Đinh nói về chuyện này rồi cảm thán với Khúc Như Bình.
Đại đạo diễn Khúc an ủi cậu, nói: “Cuộc đời này, không có bữa tiệc nào là không tàn cả.”
Lục Yên Đinh hừ một tiếng: “Còn cần anh nói thế sao.”
Nói xong, liền đạp người ta một cước.
Khúc Như Bình nắm lấy cẳng chân của cậu, khẽ cao vào lòng bàn chân: “Sắp sinh nhật em rồi đó, muốn trải qua như thế nào?”
“Lần trước sinh nhật anh, chúng ta cũng chẳng làm gì mấy, của em thì lại càng không cần làm gì cả.” Lục Yên Đinh ôm lấy gối nằm xuống giường.
Khúc Như Bình nói: “Sinh nhật anh được lắm mà, quà em tặng anh, anh rất thích.”
“Ừ, đó là vì anh yêu em… Em ấy à, chẳng muốn làm gì cả, chỉ cần được ngủ nguyên một ngày là thích lắm rồi, nhưng đáng tiếc vẫn còn phải quay phim đây này.”
“Dạo gần đây em rất mệt sao?”
“Có thể là thời tiết đang ấm dần lên, nên em hay bị mệt.”
Lục Yên Đinh nói ít đi rất nhiều.
Cậu không chỉ cảm thấy mệt, còn hay buồn ngủ, sức ăn cũng giảm đi không ít, thỉnh thoảng còn hay buồn nôn.
Hơn nữa không biết có phải nguyên nhân do bị đánh dấu hay không, Lục Yên Đinh phát hiện ra mình càng ngày càng thích dính lấy Khúc Như Bình, thậm chí đến mức thân thể cậu sẽ rất khó chịu khi không có tin tức tố của anh.
Thời điểm hai người ở bên nhau, cậu còn hận không thể dính cả người lên Khúc Như Bình, mỗi giờ mỗi phút đều phải ôm ôm, hôn hôn mới có sức được.
“Có phải bị đánh dấu rồi đều sẽ thế này không?” Lục Yên Đinh nằm trong lòng Khúc Như Bình, với lấy hai tay anh ôm lấy mình, rồi ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh không biết,” đại đạo diễn Khúc đeo kính gọng vàng, nhã nhặn bại hoại, nói, “Anh cũng là lần đầu tiên đánh dấu người khác mà.”
“Anh đánh dấu thì anh phải chịu trách nhiệm,” Lục Yên Đinh đấm anh một cái, “Bây giờ em mỗi lần quay phim trong đầu toàn nghĩ về anh, anh bảo em làm sao mà quay tiếp được nữa hả?”
Đại đạo diễn Khúc ngang ngược nói: “Đừng quay nữa, tiền vi phạm hợp đồng, anh trả.”
Lục Yên Đinh tức quá cười lên: “Có tiền tốt thật đấy nhỉ, ông chủ Khúc.”
Hết cách rồi, Lục Yên Đinh chỉ có thể không tiền đồ mà mang theo mấy bộ quần áo của anh, đi đến phim trường là khoác lên người, tranh thủ lúc không ai chú ý thì hít hà một tý, buồn bực nơi đáy lòng cũng vơi đi ít nhiều.
Khó chịu chết đi được, đóng phim thế này thì khó quá đi.
Trợ lý mà Khúc Như Bình điều đến cho cậu là một Alpha nam, cẩn trọng, nghiêm túc, nói năng cũng thận trọng, trùng hợp là người đó cũng họ Triệu, gọi là Triệu Nghiêm.
Nhưng Triệu Nghiêm thường hay nói ra những lời lẽ khiến người nghe kinh hãi, ví dụ như lúc này: “Anh gần đây ăn rất ít còn hay buồn ngủ, tôi nghi là anh có thai rồi.”
Lục Yên Đinh vội vã phủ nhận nói: “Không không không, sẽ không đâu, tôi vẫn luôn uống thuốc tránh thai XXX mà.”
Triệu Nghiêm giống như đang đọc sách: “Ồ, tác dụng phụ nhỏ có thể bỏ qua không tính, có vị ngọt mềm.”
Lục Yên Đinh: “Đúng, chính là loại đó.”
Triệu Nghiêm phân tích: “Thế thì chắc không có thai đâu, uống cái đó rồi thì không thể có thai được, theo dữ liệu mấy năm gần đây…”
Anh ta cứ nói thao thao bất tuyệt, Lục Yên Đinh nghe thấy mà đau cả đầu.
Người trợ lý này giống như người máy không có tình cảm chủ quan.
Lục Yên Đinh từ sáng đến tối cũng không nói được mấy câu với anh ta, người này ngược lại rất lưu ý việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của cậu, mỗi lần cậu không ăn được gì, đối phương nhất định sẽ kiên trì khiến cậu phải ăn hết, cũng không nói lời nặng nề gì, chỉ là nhìn cậu chằm chằm, cho nên mỗi lần ăn uống Lục Yên Đinh đều sởn cả tóc gáy.
Hiệu quả chính là, cậu thật sự béo lên một chút, hình thể so với trước đây không được cân xứng cho lắm.
Sắp đến sinh nhật của cậu, Úc Thư liền gọi điện tới: “Này tôi bảo, chúng ta bao giờ mới gặp nhau được đấy?”
Lục Yên Đinh lúc này mới nhớ đến ngày đó, bọn họ đã từng hẹn gặp nhau, kết quả là lịch trình bận bịu quá nên toàn phải hủy hẹn.
“Xin lỗi xin lỗi, nếu không tối nay đến XX ăn một bữa đi? Bên tôi cũng sắp đóng máy rồi, cảnh quay cũng hơi nhiều.”
“Được, đi ăn thôi. Tôi gọi thêm mấy người bạn nữa, anh không ngại chứ?”
“Tôi có biết mấy người đó không?”
“Biết chứ, đến lúc đó anh sẽ biết.”
“Được.”
Đợi đến buổi tối hôm ấy, Triệu Nghiêm lái xe đưa Lục Yên Đinh đến khách sạn đã chỉ định. Lúc bước vào phòng đã đặt trước, cậu mới phát hiện những người đang ngồi kia đều là những ai đó, không kìm lòng được mà “wow” lên một tiếng.
Sở Nghiêm Thư tặng cho cậu một cái ôm cuồng nhiệt: “Nhu Nhu!”
“Hai chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi đó,” Sở Nghiêm Thư vui vẻ cười, “Tân hôn hạnh phúc nha.”
“Cảm ơn.” Lục Yên Đinh rất ngạc nhiên, “Mọi người cũng đến sao?”
Nam Mộng Nhất vừa đứng lên, đã ra dáng thân sĩ bắt tay với cậu: “Xin chào, tân hôn hạnh phúc nhé.”
“Mấy người chúng ta thực sự là đã lâu không gặp rồi ấy nhỉ.” Lục Yên Đinh ngồi xuống, lúc này mới chú ý tới Úc Thư vẫn luôn khẽ cười nhìn cậu, lúc này cũng cùng Lục Yên Đinh bắt tay.
Úc Thư đưa cho cậu một tờ giấy, Lục Yên Đinh nhìn vào mới nhận ra đó là chữ ký của cậu ta, chuyện Thịnh Bội nhờ cậu cũng quên tiệt, lúc này mới vội vã nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Không ngờ anh là fan của Úc Thư đó nhé.” Nam Mộng Nhất ngồi một bên, nhướng mày lên cười cười, nói.
“Là…” Lục Yên Đinh liền nói, “Tôi là fan của cậu ấy.”
“Thôi đi! Lấy cho người khác còn vẽ vời.” Úc Thư nói trúng tim đen, “Tám trăm năm chả gọi cho nhau được một câu, vừa gọi là đã có việc, đừng tưởng là tôi không biết.”
Sở Nghiêm Thư lấy đũa gõ lên bát: “Mang đồ ăn lên đi.”
Chờ đồ ăn được mang lên, Nam Mộng Nhất mới tò mò nói: “Hai người làm sao mà quen biết nhau?”
Lục Yên Đinh chỉ chỉ Úc Thư: “Bọn tôi ý hả?”
“Đúng vậy, tôi không nghĩ hai người…” Nam Mộng Nhất cân nhắc nói, “Lúc nghe bảo đi ăn cơm cùng nhau tôi còn hơi ngạc nhiên.”
“Tôi là “gái hồng lâu” mà.” Úc Thư xem như không có gì, “Tôi quen anh ấy từ sớm rồi.”
Khiến Lục Yên Đinh ngạc nhiên lại là những lời tiếp theo của Úc Thư: “Lúc trước nhìn thấy anh ấy, thấy anh ấy khiêm tốn lại có thực lực, tuy là ít nói nhưng làm việc nghiêm túc chân thật. Sau đó tôi có xem qua mấy bộ anh ấy đóng, không hiểu được vì sao lại chẳng nổi lên bọt nước gì cả, tuy tôi không phải dân chuyên nghiệp, nhưng xem nhiều rồi cùng là người ngoài nghề. Anh ấy có thể khiến cho một người ngoài nghề cảm động, rõ ràng không phải là rất có thiên phú đóng phim hay sao.”
Lục Yên Đinh hỏi: “Cậu vẫn luôn nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy” Úc Thư nhàn nhã, thành thật nói, “Vì vậy tôi vẫn luôn lưu lại phương thức liên hệ với anh, người đại diện của tôi nói, nhìn người không thể chỉ nhìn danh tiếng hiện tại mà phải nhìn vào thực lực. Cái này gọi là gì ý nhỉ… Nhân tế quan hệ học à?”
Sở Nghiêm Thư đang nhai đồ ăn, nói không rõ ràng: “Đúng, đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Cậu giơ cái dĩa lên nói: “Kỹ năng diễn xuất của Nhu Nhu trong 《Bắc Lâm Hàn》, tôi thấy còn tốt hơn Nam Mộng Nhất ấy.”
Lục Yên Đinh vội vàng nói: “Không có không có, thật không có đâu.”
Nam Mộng Nhất nhún nhún vai, nói: “Thật sự là tốt mà, tôi cũng xem rồi. Tôi ấy à, bộ phim kia có chủ đề mới mẻ với IP chiếm ưu thế thôi.”
Lục Yên Đinh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cái đề tài này đi không đúng hướng lắm rồi đó nhé, làm sao mà tất cả mọi người đều cứ như là nịnh nọt tôi vậy.”
Úc Thư ngồi thẳng dậy, nâng ly rượu lên, chạm vào ly của cậu nói: “Không nói nhiều nữa, tôi kính anh một ly.”
Uống xong ly rượu này, Lục Yên Đinh đột nhiên nghĩ đến trong quá khứ, mình đã từng ganh tỵ và ước áo được như Úc Thư, lại nhớ đến những câu nói vừa rồi, dung hợp lại với nhau khiến cậu có cảm giác trăm vị hỗn hợp.
Có lẽ Lục Yên Đinh vào lúc này dựa vào danh tiếng cuộc hôn nhân của mình mà tiếng tăm vang vọng, nhưng Lục Yên Đinh lại tình nguyện nghĩ mọi việc đơn giản một chút, cậu vào giờ phút này đột nhiên có thể chấp nhận được bản thân trong quá khứ.
Chỉ là mới ăn được một nửa, Lục Yên Đinh đã không chống đỡ được nữa, bụm miệng lại chạy đến phòng vệ sinh hôn đến tối tăm mặt mũi.
Sở Nghiêm Thư đi theo, kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Yên Đinh trong lòng thật sự là không chắc chắn, cậu rửa mặt, hàm hồ nói: “Gần đây dạ dày của tôi không được tốt.”
“Ồ,” Sở Nghiêm Thư nghĩ nhiều, “Tôi còn tưởng anh có thai.”
Trong lòng Lục Yên Đinh “lộp bộp” một tiếng, nhưng trên mặt vẫn gắng cười nói: “Không có, không sao đâu.”
Bởi vì cậu không được khỏe, nên bữa cơm này cũng tan sớm, trước khi đi Lục Yên Đinh còn nhìn thấy Nam Mộng Nhất ôm eo Sở Nghiêm Thư đi ra ngoài.
Bọn họ cũng chẳng đề phòng gì cả, còn quay lại cười cười với Lục Yên Đinh.
Úc Thư cầm theo áo khoác, đứng ở bên cạnh càu nhàu nói: “Chương trình hẹn hò nào đó cũng mời tôi đi hộ cái, đúng là tà môn mà, đi về là có đối tượng hay sao?”
Lục Yên Đinh dở khóc dở cười: “Không có khoa trương vậy đâu.”
Nhưng duyên phận xác thực rất kỳ diệu.
Ngày thứ hai, Lục Yên Đinh ngồi ở trên bồn cầu cũng nghĩ như vậy.
Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm vào hai vạch trên que thử kia, cả người đều ngẩn ra.
Lục Yên Đinh không hiểu đã xảy ra sai sót ở chỗ nào, mà lúc này cậu cũng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến những điều đó nữa, sau khi hoàn tất công việc bèn đến thẳng bệnh viện tư nhân.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, ngay từ thời kỳ đầu mang thai đã có thể nhìn được giới tính.
Bác sĩ chỉ vào ảnh siêu âm, nói với cậu: “Có thể nhìn thấy bé rồi, là một Alpha nữ.”
Đầu óc Lục Yên Đinh trống rỗng, cậu máy móc lặp lại: “Alpha nữ?”
“Phát triển rất tốt,” Bác sĩ nói xong, còn đầy kinh nghiệm viết vào bệnh án, “Phải chú ý đến ăn uống, đừng uống rượu nữa, cậu bây giờ gầy quá cần phải bổ sung sinh dưỡng…”
Lục Yên Đinh lắng nghe những lời bác sĩ căn dặn, âm thầm ghi nhớ.
Tâm tình của cậu rất phức tạp.
Tâm tình của Triệu Nghiêm cũng vậy.
Lục Yên Đinh vừa ra khỏi bệnh viện đã nói với anh ta: “Không được nói cho Khúc Như Bình.”
Triệu Nghiêm hệt như người máy, nói: “Khúc tiên sinh cần phải biết chuyện này.”
Lục Yên Đinh cố gắng tẩy não anh ta: “Tôi mới là ông chủ của anh, nếu như anh nói cho anh ấy biết tôi liền sa thải anh.”
Triệu Nghiêm trước khi chết vẫn còn giãy dụa: “Lục tiên sinh, chuyện này…”
“Tự tôi sẽ thu xếp được, qua thời gian nữa chính miệng tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
Tay Lục Yên Đinh phát run.
Cậu cũng không thể nói là không vui, thế nhưng cậu cảm thấy bé con đến không đúng lúc.
Khúc Như Bình trước đây đã nói với cậu, nếu như cậu mang thai, anh sẽ không để cậu đi đóng phim nữa.
Quách Khải trước khi quay, cũng đã dặn dò cậu, trong quá trình làm phim không được mang thai.
Bộ phim này đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết của Lục Yên Đinh như thế, hiện tại cũng sắp quay xong rồi, cậu sẽ không cho bất cứ sai lầm nào được phép xuất hiện.
Mấy ngày sau, là đến sinh nhật của Lục Yên Đinh.
Cậu đã được ăn bánh kem mà đoàn phim chuẩn bị cho cậu, Lục Yên Đinh bèn gọi điện thoại cho Khúc Như Bình báo anh không cần chuẩn bị nữa, bản thân cậu đã ăn rồi. Trên thực tế là trong giai đoạn mang thai này, dường như cậu ăn cái gì cũng nuốt không rồi, bánh kem hôm nay cũng phải miễn cưỡng lắm mới nuốt được mấy miếng, những đồ ngọt ngấy như thế thiếu chút nữa khiến cậu nôn ra tại trận.
Khúc Như Bình gần đây cũng rất bận, lúc anh về đến nhà cũng đã muộn lắm rồi. Lục Yên Đinh cuốn lấy áo khoác của anh nằm ở trên giường, nghe thấy động tĩnh mới mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Ừm? Anh về rồi à.”
Khúc Như Bình nghe thấy tiếng Lục Yên Đinh, bèn đè lên người cậu cùng cậu hôn môi.
Lục Yên Đinh dường như muốn khóc lên, phản ứng khi tiếp xúc với Khúc Như Bình của cậu bây giờ thường là rất lớn.
Omega trong lúc mang thai lại càng vô cùng ỷ lại vào tin tức tố của Alpha.
Khúc Như Bình cũng cảm nhận thấy, anh xoa đôi mắt của Lục Yên Đinh, hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Không sao cả,” Lục Yên Đinh ôm lấy anh, nói, “Sinh nhật em mà anh về muộn vậy.”
“Thật sự xin lỗi, hôm nay anh bận quá.” Khúc Như Bình nói lời xin lỗi cậu, còn lấy ra một hộp quà nhỏ gõ nhẹ vào trán cậu, “Mở ra xem nào.”
Lục Yên Đinh khụt khịt mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một chiếc cúc áo.
Trên chiếc cúc áo bằng kim loại kia là hình một đứa bé.
Khúc Như Bình ôm cậu vào trong lòng mình, mỉm cười nói: “Trẻ con nhỉ? Trông có ấu trĩ quá không em.”
Lục Yên Đinh nắm chặt cúc áo trong tay ngây cả người ra.
Khúc Như Bình suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi: “Gần đây có chuyện gì xảy ra sao em? Anh luôn cảm thấy tâm tình của em không ổn lắm.”
Thấy Lục Yên Đinh không nói lời nào, anh liền quan sát sắc mặt của Lục Yên Đinh, nói: “Anh đã hỏi qua bạn bè bên cạnh anh, bọn họ đều nói sau khi đánh dấu rất ít khi phát sinh tình huống như chúng ta, ngược lại…”
Anh chưa nói hết lời, bởi vì sắc mặt của Lục Yên Đinh có gì đó không ổn.
Khúc Như Bình nhìn cậu chăm chú, lẳng lặng nói: “Hay là chúng ta đi siêu âm xem em có thai hay không nhé?”
Lục Yên Đinh cảm thấy có lẽ là anh đã biết rồi, nên cũng không giấu diếm nữa.
“Không cần đâu anh,” Cậu nhìn về phía Khúc Như Bình, giọng nói có hơi run rẩy, “Em đúng là có thai rồi.”
Khúc Như Bình yên lặng mấy giây, rồi mới nhìn xuống bụng dưới của cậu, vươn tay ra chạm vào nơi đó.
Lục Yên Đinh nói năng lộn xộn với anh: “Em biết đây là một chuyện tốt, nhưng em lại không biết đạo diễn Quách sẽ nghĩ thế nào? Em cho là đã uống thuốc rồi sẽ không sao, lần này thật sự em không biết nên làm thế nào cả, em sẽ bị đổi vai ư? Bây giờ bọn họ phải quay lại liệu có kịp hay không?…”
“Không sao, anh sẽ nghĩ cách.” Khúc Như Bình nói với cậu, dường như anh cũng đang ngẩn ngơ, nói mãi nói mãi không ngừng lặp lại câu: “Anh sẽ nghĩ cách.”
Đôi mắt của Khúc Như Bình đỏ hoe, nói xong những lời này, anh liền nâng gương mặt của Lục Yên Đinh lên, cấp tốc hôn cậu mấy cái.
Lục Yên Đinh bị phản ứng này của anh làm cho choáng váng, mờ mịt chớp chớp mắt.
“Yên Đinh,” Khúc Như Bình cũng nằm lên giường, nhìn lên khoảng không phía trên nói, “Em có biết chuyện này đối với anh là như thế nào không.”
—— “Em và con là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của anh trên thế giới này.”
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
27 chương
101 chương
50 chương
133 chương
149 chương
159 chương