Tư Kỳ thẫn thờ nhìn trần nhà, cả đêm suy nghĩ mông lung. Nàng vô tình phát hiện một con nhện đang giăng lưới trên xà nhà, những sợi tơ mỏng manh đan cài dày đặc, quấn quýt lấy nhau thành từng vòng từng vòng một, trông như một tấm khiên sắt. Bỗng một con ngài không biết trời cao đất dày, lao đầu vào lưới nhện. Con ngài không cam chịu, phẫn nộ vùng lên hòng thoát ra, nhưng giãy giụa mãi cũng vô ích, cuộc đào tẩu của nó hoàn toàn thất bại, nó buông thõng đôi cánh đã rã rời, nản chí gục xuống. Nhìn thấy con nhện lộ rõ bản mặt nanh ác, chuẩn bị ăn thịt con ngài, Tư Kỳ đột nhiên nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tiếp. Nàng bức bối trở mình, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nàng ngồi bật dậy, lắng nghe thật kỹ, rõ ràng có ai đó đang gọi tên nàng, hơn nữa giọng nói vô cùng thân thuộc, hình như là Tiết Vân Tần. Sao hắn lại tới đây nữa? Đoàn Tư Kỳ vừa trả lời vừa cuống quýt mặc quần áo, lúc chạy ra ngoài còn va phải góc bàn, nhưng nàng cũng chẳng buồn xoa cho đỡ đau, chỉ sợ hắn sốt ruột vì phải chờ lâu. Ra đến cửa, Tư Kỳ còn sợ mình nhận nhầm người, liền cảnh giác ghé mắt nhìn qua khe cửa. Đúng là Tiết Vân Tần thật. Vừa mở của, nàng đã nhìn thấy khóe môi hắn khẽ cong lên thành một đường cung nhỏ. Đôi mắt đó từ trước đến giờ vẫn sâu thẳm như nước hồ thu bỗng trở nên trong veo đến vô cùng. “Nửa đêm có khách tới nhà, bất kể hoan nghênh hay không thì cô cũng phải mời vô vào ngồi một lát chứ nhỉ?” Chỉ cái tật mặt dày của hắn là không thể thay đổi. Vậy mà không hiểu sao, đêm nay, Tư Kỳ lại không cảm thấy phản cảm với cách nói năng ấy. Ngay cả cảm giác buồn phiền chợt đến khi nãy cũng vụt tan biến thành mây khói. “Anh đã nói thế, lẽ nào tôi lại đuổi khách đi?” Nàng trưng ra vẻ mặt bất lực rồi mở cửa như thể bắt buộc phải cho hắn vào, nhưng khoảnh khắc đóng cửa lại, nàng lại thấy ngọt lịm đến tận tim. Tiết Vân Tần đi thẳng đến chổ bàn bát tiên bằng ngọc thạch rồi chưa đợi được mời đã ngồi xuống. Sau đó, hắn vênh mặt lên, chờ được hầu hạ, “Tiếp khách cũng phải có ly trà cho phải đạo chứ nhỉ?” “Theo quy tắc triều Thanh, dâng trà ngụ ý tiễn khách. Lẽ nào anh vừa đến mà đã muốn đi nhanh vậy sao?” Tư Kỳ mỉm cườu giễu rồi quay người, rót cho hắn một cốc trà xanh. Tiết Vân Tần cầm cốc trà lên nhưng không vội uống, chỉ than thở, “Haizz… Tiết Vân Tần ơi là Tiết Vân Tần, ngày thường toàn mi xỏ xiên người ta, hôm nay lại đến lượt ngươi bị người ta xỏ xiên rồi đấy. Uống có ly trà mà còn bị nói cho phát tức. Đúng là tạo nghiệp chướng thì cũng hết đường sống đây mà”. Trong thoáng chốc, Tư Kỳ cảm thấy bối rối vô cùng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng không biết nên phản ứng thế nào. Tiết Vân Tần liếc nhìn nàng, không nhịn được liền bật cười, nói: “Thế mà cô cũng tin à? Tôi đùa đấy!” “Hứ! Biết anh cũng chẳng tốt đẹp gì mà! Nửa đêm nửa hôm chạy đến trêu chọc tôi”. Nàng giận dỗi quay mặt đi, nhưng lại sợ người ta chê mình tính khí trẻ con nên đành quay lại, hỏi: “Muộn thế này sao anh còn đến đây?” “Tự nhiên muốn đến thì đến thôi”. Tiết Vân Tần thẳng thừng đáp. “Thế cô Tiểu Cửu đâu?” “Về rồi”. “Nhưng anh đến đây, không sợ cô ấy buồn sao?” Suốt cả đêm, trong đầu Tư Kỳ không ngừng lặp đi lặp lại cảnh nàng và Tiểu Cửu bốn mắt nhìn nhau. Nàng cảm thấy một áp lực vô hình đang bủa vây, bắt nàng phải nhận tội. “Cô ấy và tôi không đi chung đường, đương nhiên cô ấy phải trở về nơi cần về”. Dường như Tiết Vân Tần chỉ đợi câu hỏi ấy của nàng, nên khi nàng hỏi, hắn lập tức trả lời, “Cứ nghĩ cô sẽ tốt bụng để dành ít thức ăn cho tôi cô đấy. Thôi vậy, đành đợi đến sáng mai đi ăn một bữa cho no bụng”. Nói rồi, hắn đứng dậy, dợm bước đi. Tư Kỳ liền gọi: “Ấy có đồ ăn mà. Anh đợi một chút.” Tiết Vân Tần quay lại, nhìn nàng cắm cúi đi xuống bếp, lập tức tiếng xoong nồi xủng xẻng vang lên, liền trở về chỗ cũ. Trong chớp mắt, ba món ăn đã được bày lên trước mặt hắn: cá diếc kho, trứng xào cà chua, rau xào. Toàn là thức ăn mua lúc chiều. “Thực ra, tôi nấu xong từ lâu rồi nhưng quên chưa ăn. Giờ anh đến vừa đúng lúc, giúp tôi giải quyết đống đồ ăn này, kẻo để đến ngày mai lại thiu mất”. Tư Kỳ buông hai tay xuống, vô thức xoa đi xoa lại vào ống quần, thấp thỏm đợi hắn nếm thử. Tiết Vân Tần chạm đầu ngón tay vào đĩa thức ăn, nóng đến bỏng cả tay. Hắn ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô vừa đi hâm lại đấy à?” Tư Kỳ gật đầu, đưa đũa cho hắn: “Thử xem tay nghề của tôi có được không? Chắc không đến nỗi tệ lắm đâu.” “Hà hà… Khó ăn cũng đâu còn món nào khác mà kén chọn.” Tiết Vân Tần gắp một miếng cá lớn bỏ vào miệng, nhai một lát rồi giơ ngón tay cái lên, khen: “Nhà hàng không nấu được vị cơm này giống cô. Cô nấu ngon lắm! Đúng là không phí công tôi chạy sang đây ăn chực.” Nghe hắn khen, Tư Kỳ mới thoải mái dãn hai đầu lông mày. Nhìn hắn ăn hết chỗ thức ăn mình nấu, những buồn lo và cảnh giác trong lòng nàng dường như cũng dần dần bị hắn nuốt vào bụng. Nàng vứt bỏ hết tất thảy muộn phiền ra khỏi đầu, bao gồm cả Tiểu Cửu. “Mai tôi rảnh, tôi sẽ lấy xe đưa cô đi trả hàng.” Tiết Vân Tần nói trước khi rời đi. Chỉ riêng câu ấy thôi cũng đủ khiến Tư Kỳ thao thức suốt đêm, khó ngủ hơn cả trước khi hắn đến. Hôm sau, Tư Kỳ đợi Tiết Vân Tần với tâm trạng phấp phỏng, nhưng lại cố tỏ ra bình thản như không có chuyện gì trước mặt ông chủ. Cuối cùng, hắn cũng đến. Ông chủ Lý dặn dò mấy câu rồi bảo nàng mau lấy quần áo đi trả cho khách. Nghe Tiết Vân Tần nói là tiện đường, ông ta liền nhờ hắn đưa nàng đi một chặn. Hai người liếc mắt ra hiệu, lẳng lặng rời khỏi tiệm may, cứ như một đôi tình nhân lén lút hẹn hò giữa ban ngày ban mặt. Ra đến cổng, Tiết Vân Tần chỉ cho Tư Kỳ chiếc xe đạp màu đen cũ kĩ đang đứng phơi nắng ở góc tường. Đó chính là chiếc xe mà hôm qua hắn nói sẽ dùng để chở nàng. Kì thực, Tư Kỳ cũng không trông đợi hắn sẽ lái xe hơi, oai phong lẫm liệt đến đón mình, nhưng đột nhiên thấy chiếc xe đạp vừa thấp vừa bé đó, nàng vẫn không nhịn được cười. Nàng tiến lại gần chiếc xe, nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng vỗ vào yên sau với vẻ hài lòng nói: “Nhóc con, hôm nay mày phải chịu thiệt thòi rồi”. Tiết Vân Tần cũng cười theo rồi nhảy phóc lên yên xe, bảo nàng ngồi cho cẩn thận. Lần đầu ngồi xe đạp, Tư Kỳ cảm thấy rất mới lạ, cứ ngọ nguậy chẳng chịu ngồi yên, hại Tiết Vân Tần không thể cầm lái chắc chắn. Chiếc xe đi trên đường lớn với quỹ đạo ngoằn ngoèo như rắn lượn. Lúc đi qua bến cảng ven sông, tiếng còi tàu chợt hú lên hai, ba hồi liên tiếp. Tư Kỳ nghển cổ nhìn, thấy một đám binh lính đang đổ dồn về phía những con tàu đang đỗ ở bến cảng, họ chuyển từng đống hàng hóa ra mạn tàu để kiểm tra. Dân tình xúm vào tò mò nghiêng ngó, xem lũ lưu manh Tiểu Kim Đường đã quen làm mưa làm gió khắp bến cảng kia sẽ giải quyết hậu quả thế nào. Đột nhiên, Tư Kỳ phát hiện một bóng người quen quen, đang chen qua đám lính, bước xuống một tàu cỡ lớn. Mặt anh ta sa sầm như thể lần hành động này không được suôn sẽ lắm. Tiết Vân Tần dừng xe, đứng nhìn như một khán giả xem biểu diễn. Chẳng bao lâu sau, mấy kẻ đầu sỏ chuyên quản lý việc vận chuyển hàng hóa của Tiểu Kim Đường cũng lộ diện. Bọn chúng cất giọng nịnh bợ đội trưởng của đảm quân lính, nhưng đối với một số người, những lời đó chẳng khác gì lời đã kích ngấm ngầm. Mấy tay sĩ quan hình như đã hiểu ý nên chỉ đanh mặt cảnh cáo mấy câu rồi rút quân. Người dân xúm xụm xung quanh mấy quân đội cũng chẳng làm nên cơm cháo gì thì ỉu xìu thất vọng. Mấy người lướt qua chỗ Tư Kỳ còn oán thán ông trời không có mắt: “Sao quan lại cũng tiêu cực thế!”, “Chẳng qua họ chỉ đảo một vòng, giả bộ công bằng, uy nghiêm cho dân tình xem mà thôi”… Càng về sau, lời nói của dân chúng càng khó nghe hơn, khiến Tư Kỳ bực hết cả mình. “Chưa từng gặp loại người như bọn họ! Rõ ràng quân đội muốn chấn chỉnh bọn Tiểu Kim Đường nên mới ập đến kiểm tra hàng, vậy mà bọn họ không những không ủng họ, còn bàn ra tán vào, chụp mũ linh tinh cho người ta. Lẽ nào quân đội không ngó ngàng gì đến, cứ mặc kệ cho bọn chúng muốn bắt nạt dân lành thế nào thì bắt nạt, lúc đấy họ mới vui? Đúng là làm ơn mắc oán!” Nàng trút tâm sự bất mãn với Tiết Vân Tần, rõ ràng nàng không phải loại người thích nghe những lời châm chọc. Tiết Vân Tần nhìn nàng chằm chằm, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô phản ứng dữ dội thế? Cứ như thể cô dám chắc mấy tay sĩ quan kia hoàn toàn trong sạch không bằng”. “Đương nhiên là anh ấy trong sạch. Hôm qua tôi đến phủ họ Khang mang áo cho Khang phu nhân, bất ngờ gặp lại vị ân nhân mà trước đây tôi từng kể cho anh nghe, người đó chính là Khang Thiếu Đình, viên sĩ quan khi nãy đó. Anh ấy rất chính trực, tuyệt đối không làm những chuyện tán tận lương tâm như thế đâu. Lúc ra khỏi phủ họ Khang, tôi vô tình nghe thấy người hầu trong phủ kể cho anh ấy nghe chuyện bọn Tiểu Kim Đường chuyên bắt nạt mọi người dân ở bến cảng, thế là hôm nay, anh ấy liền dẫn quân đến chỉnh đốn. Tuy không bắt được nhân vật then chốt của Tiểu Kim Đường nhưng ít ra anh ấy còn chịu quản lý trị an, chịu quan tâm đến đời sống của người dân. Đám người kia không biết ơn thì thôi, lại còn bôi nhọ anh ấy, quá là thiếu tình người còn gì!” Tư Kỳ nói đến hết sức nghiêm túc nhưng Tiết Vân Tần nghe xong lại phá lên cười, như thể những phê phán đầy căm phẫn của nàng chẳng qua là những lời than vãn dưa cà mắm muối mà các bà, các cô hễ mở miệng ra hắn lại nói: “Tôi cứ ngỡ công tử của Tư lệnh đại nhân khí phách không kém gì cha cậu ta, sau này nhất định sẽ làm nên việc lớn. Chẳng ngờ, nguồn gốc của việc đột kích Tiểu Kim Đường lại do người hầu chỉ điểm. Chuyện này còn nực cười hơn cả chuyện hôm nay cậu ta lục soát qua loa quýt luýt cho xong”. Tư Kỳ nhíu mày, cảm thấy những lời chế giễu của Tiết Vân Tần thật quá đáng, “Sao anh lại nói thế? Hội Tiểu Kim Đường cáo già lắm, anh ấy thất bại đâu có nghĩa là không có năng lực?” Ban đầu, Tiết Vân Tần thực sự không hề có ý châm chọc, trong khoảnh khắc nhìn thấy vụ lục soát, hắn thực sự nghĩ rằng Khang Thiếu Đình có thể trở thành một trang nam tử làm nên chuyện lớn. Nhưng đến khi biết ngay cả người dân trước mắt sinh tồn như thế nào mà Khang Thiếu Đình cũng cần người khác phải nói cho biết thì hắn chỉ có thể cảm khoái: Con trai của tướng quân chưa chắc đã sở hữu năng lực và mưu mẹo trị quốc bình thiên hạ của tướng quân. Loại người này cần rất nhiều thời gian để tôi luyện, trong khi đó cục diện chính trị sóng to gió lớn hiện nay không phải là một bảo mẫu đủ sức nhẫn nại chờ đợi cậu ta từ từ trưởng thành và lột xác. Ngược lại, nó là một kẻ chuyên xúi giục, kích động bao nhiêu người tàn sát lẫn nhau, không chết không ngơi tay. Đưa âu phục cho tiệm Cổ Ngoạn xong thì công việc chân chạy của Tư Kỳ cũng tạm thời kết thúc. Trên đường về, Tiết Vân Tần bất ngờ hỏi thăm gia cảnh của Tư Kỳ, có lẽ vì lúc nãy, hắn vô tình trông thấy một người mang bảo vật gia truyền đến tiệm bán. “Tư Kỳ, trước khi lâm vào cảnh bần hàn thì nhà cô cũng là một phú hộ, sao chẳng để lại cho con cháu đời sau chút đồ cổ, tranh chữ nào vậy?” “Có để lại chứ”. Làn mi của Tư Kỳ hơi phủ xuống, nàng nhìn bánh xe quay đều, lẩm bẩm như thể tự nói với mình: “Nhưng lúc cha tôi bị bệnh, mẹ tôi mang đi bán hết rồi. Say này, ngay tiền mua cỗ ván quan mỏng nhất cũng chẳng gom nổi. Sau khi chia nhà, đáng lẽ anh họ tôi cũng được chia không ít điền sản, nhưng nghe theo mẹ tôi nói, từ nhỏ cha anh ấy đã bị ông bà tôi đem cho ông Ba làm con thừa tự, nên cũng chẳng có tài sản thừa kế gì. Sau đó, hai vợ chồng bác tôi đều qua đời nên anh họ được gửi tới nhà tôi, tài sản duy nhất hai bác để lại cho anh ấy là một bình hoa bình thường. Thế mà mẹ tôi cứ coi nó là bảo vật, lúc nào cũng cẩn thận bảo quản hộ anh ấy. Đáng tiếc, bây giờ anh ấy sống chết thế nào cũng chẳng ai hay biết, không hiểu đang trốn chạy tận phương trời nào. Từ bấy đến nay, anh ấy chưa từng gửi cho mẹ tôi lá thư nào”. “Cô đừng lo lắng quá. Một đấng nam nhi đại trượng phu như cậu ta chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Vài hôm nữa rảnh, tôi sẽ đưa cô đến sở Cảnh sát hỏi xem tình hình thế nào”. Tiết Vân Tần khéo léo an ủi, động viên một hồi. Xe đạp đi được một quãng dài thì gặp phải những đoạn đường mấp mô, lắc lư nảy tưng tưng. Tư Kỳ ngồi sau, suýt bị ngã mấy lần. Nàng hoảng hốt vội bám chặt vào eo Tiết Vân Tần, đến khi mặt đường bằng phẳng trở lại, nàng mới dám buông tay ra. Vuốt lại mái tóc rối tung, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện hỏi: “Anh Vân Tần, sắp đến Trung thu rồi, anh có về phủ họ Đỗ không?” Lúc đi giao hàng, nàng nhìn thấy bức tranh Tết trung thu đang trong tiệm bánh nên mới hỏi như vậy. Nhớ có lần thím Vương nói, cha mẹ của Tiết Vân Tần đã sớm qua đời, bà Ba được coi như họ hàng thân thích duy nhất mà hắn có thể qua lại, bởi vậy nàng muốn biết vào ngày tết đoàn viên, hắn sẽ chơi tết như thế nào, chứ nếu cô đơn một mình thì thật đáng thương. “Chẳng năm nào tôi ăn tết Trung thu cả. Cũng chẳng sao”. Tuy Tiết Vân Tần luôn cho rằng không có gì đáng phải buồn như trên đời này, vẫn còn một người khiến hắn bận lòng. Cha. Ai cũng có. Nhưng cha của hắn sống mà chẳng khác gì đã chết. Trong viện dưỡng lão, có rất nhiều người có chung hoàn cảnh với cha hắn. Bất cứ nơi nào cũng có thể bắt gặp những cái xác biết đi, họ thất thần, lặng lẽ đi loanh quanh trong khuôn viên, thậm chí có người bán thân bất toại, không thể kiểm soát được sinh hoạt hằng ngày, rớt dãi chảy xuống ngực từ khuôn miệng không bao giờ biết tự khép lại. Cha hắn chính là một trong số những người như thế. Khi hắn bước chân vào phòng của ông, đúng lúc cô hộ lý đang giúp ông dọn sạch đống phân đùn ra trong lúc mất kiểm soát. “Anh Vương, anh đến rồi à? Thế thì không lo bác anh sẽ làm ầm ĩ lên nữa rồi. Cả ngày nay ông ấy không chịu ăn uống gì”. Hộ lý phát hiện cứu tinh đã đến thì vẻ mặt mất kiên nhẫn lập tức được thay bằng khuôn mặt tươi cười. Thực ra, không phải họ không tận tụy với công việc, chỉ có điều ông già này thực sự khó phục vụ. Tuy hiện giờ trông ông điên điên dại dại nhưng cái tính cứng đầu thâm căn cố đế của ông luôn giày vò bác sĩ, y tá đến toát mồ hôi. Tiết Vân Tần rất hiểu cha mình. Đối với một quân nhân nửa đời ngồi trên yên ngựa thì việc thân thế bị tàn phế còn đau đớn mà khó chịu hơn cả việc phủ nhận niềm tin của họ. Bởi vì một khi thân thể bị liệt thì ý chí chiến đấu cũng theo đó mà bại liệt theo. “Để đó cho tôi”. Hắn lấy chiếc khăn mặt trong chậu, vắt ráo nước rồi nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn ở bắp đùi ông. Hộ lý muốn giúp một tay nhưng không nỡ phá hỏng bầu không khí ấm ấp ấy, nên chỉ để lại suất ăn đặc biệt của người bệnh rồi lặng lẽ khép cửa, lui ra ngoài. Hắn quay đầu nhìn, xác định không còn ai khác bên cạnh nữa, lúc bấy giờ mới yên tâm gỡ bỏ lớp ngụy trang nặng trịch xuống. Trước mặt cha, hắn mãi mãi là đứa bé con thích chơi chong chóng thuở nào. Đáng tiếc cha hắn không còn là vị dũng tướng ngang dọc chốn sa trường năm nào nữa. Ngày còn bé, hắn từng khóc bù lu bù loa đòi cha mặc quần áo cho mình, giờ thì hắn phải giúp cha thay áo. Hắn ôm lấy cha, cảm giác cơ thể trong vòng tay mình càng ngày càng mỏng manh, gầy guộc. Cẩn thận đỡ cha nằm xuống giường, cởi hết quần áo bẩn ra, hắn nhìn thấy ở thắt lưng của ông có một vệt đỏ, tay chân khẳng khiu cùng khung xương gầy gò dần dần hiện ra. Hắn lấy thuốc mỡ để trên bàn, bôi đều lên những chỗ sắp bị lở loét trên mình cha rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Cánh tay cha hắn run rẩy như thể muốn đập phá thứ gì đó. Hắn liền nắm lấy tay ông, vừa xoa bóp vừa khuyên nhủ: “Cha đừng giận dỗi nữa. Hôm nay là Trung thu, con mang bánh nướng nhân các loại hạt cho cha đấy. Đợi chút nữa lau người xong, thay bộ quần áo sạch sẽ, con sẽ bón cho cha ăn nhé!” Cha hắn ú ớ vài tiếng như một đứa trẻ đang học nói, chẳng hiểu ông đang nói gì. Hắn gượng cười, không muốn để cha thêm đau lòng. Xoa bóp xong, hắn lại pha một chậu nước ấm khác để lau người cho cha. Người cha trước mắt hắn chỉ còn da bọc xương, đôi tay lực lưỡng ngày nào từng bế bồng hắn qua đầu, giờ teo tóp, nhão toẹt, hắn chỉ cần dùng một tay là đủ giữ chặt, thế mà mãi hắn mới tắm xong cho cha. Xong xuôi, Tiết Vân Tần lại cắt một miếng bánh nhỏ, đút vào miệng cha, nào ngờ ông nhổ nó ra ngay. Miếng bánh rơi xuống đùi, vụn hạt dưa, hạt bí đỏ vương vãi khắp người. Hắn cứ bón một miếng, ông lại nhổ một miếng. Lại bón lại nhổ. Cuối cùng, không nhịn được nữa, hắn buồn rầu nói: “Cha, con biết cha rất khó chịu và chỉ muốn chết quách cho xong. Không còn thuộc hạ, không còn quân đội, không còn quyền lực, địa vị mà cha phải đánh đổi bằng nửa đời người mới giành được giờ cũng chẳng còn nữa. Nhưng thế thì đã sao? Cha vẫn còn con mà. Cha vẫn còn là một đứa con trai chưa bao giờ cúi đầu trước cuộc đời. Nếu hễ gặp đau khổ là nghĩ đến cái chết thì hôm nay con làm gì còn mạng mà đứng ở đây. Con đã kiên cường không để mình gục ngã thì tại sao cha lại không thể? Cha, chúng ta là cha con, dòng máu của cha đang chảy trong người con. Khi con còn nhỏ, cha chăm sóc cho con, bây giờ đến lượt con chăm sóc cho cha thì có gì không đúng chứ?” Người cha gục đầu xuống, nước mắt đong đầy. Hắn nắm lấy bàn tay khô gầy và lạnh giá của cha, lặp đi lặp lại câu độc thoại mà mình đã nói không dưới trăm lần: “Cha, chưa bao giờ cha là gánh nặng của con. Bây giờ cũng vậy mà tương lai vẫn thế, cha mãi mãi là vị tướng quân đáng kính nhất trong tim của Vân Tần. Vì vậy, cha ơi, cha có thể kiên nhẫn thêm chút nữa được không? Hãy kiên nhẫn đợi đến ngày con công thành danh toại”. Miếng bánh cuối cùng, cha hắn không nhổ ra nữa.