Ngôi trường vẫn bị cái ồn ào náo nhiệt bao phủ khắp. Tiếng đập bàn ghế, tiếng thước lạch cạch tạo nên thứ âm thanh hỗn độn khiến người ta đau đầu. Có điều gì đó bất ổn khi giờ ra chơi đã kết thúc mà cửa lớp b2 vẫn chật cứng vì sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt. Cậu ta ngự ở vị trí cao nhất - ghế giáo viên. Hai chân đặt ngay cạnh bàn khẽ rung rung theo điệu kì quái, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn quanh khắp lớp. Vài đấng nam nhi trong lớp đang nằm la liệt với nhiều tư thế đa dạng : đứng, ngồi, nằm xiên, nằm thẳng, nằm ôm đầu, ôm chân đều có cả. Từ lúc tên này vào lớp chỉ hỏi đúng một câu : "Hạ Vy đâu? " . Ngồi đợi chán rồi, ngứa ngáy chân tay lại chuyển sang đánh người, đánh xong lại hỏi : "Hạ Vy đâu? " Chẳng ai giám lên tiếng. Ngọc Châu bây giờ lên chức NGƯỜI HÙNG CỦA LỚP khi là người duy nhất dám lại gần cậu ta lớn tiếng : -Cậu điên rồi! Làm trò gì thế này? Cậu muốn tìm cậu ta thì đi chỗ khác, hoặc ngồi yên mà đợi, sao lại đánh người khác chứ? Chẳng nhẽ vì mình cô ta mà để cả lớp chịu sao? Nhưng rốt cuộc vẫn vô tác dụng khi cô định mở miệng nói tiếp thì tên kia phang ngay một câu cộc lốc. - Rất giống thái độ của Hạ Vy nhưng rất tiếc, rùa thì vẫn mãi là rùa, có bắt chước ai đi chăng nữa thì cả đời vẫn phải rụt cổ. Trước giờ Minh Dương ko có sở thích đánh con gái, nhưng hình như con bé trước mặt là ngoại lệ. Năm ngón tay hung bạo chuẩn bị đè lên gò má phủ đầy phấn, bất chợt tiếng ai đó đã làm nó dừng lại : - Cậu đang làm trò gì thế? Minh Dương cười kinh khỉnh : -Con rùa chính cuối cùng cũng chịu lò đầu ra! Thôi ở đây hết trò vui rồi. Bye đàn rùa. Mai anh lại ghé. Trật tự lớp học được sắp xếp lại. Cả lớp đổ dồn ánh mắt căm phẫn về phía Hạ Vy như muốn loại bỏ cô khỏi thế giới này ngoại trừ Ngọc Châu, vì cô ta còn bận phiêu du trên chín tầng mây bởi những lời tâng bốc của đám bạn. Sau tiết học đáng nguyền rủa đó, Hạ Vy nhanh chân chạy lên tầng trên tìm tên điên ban nãy để nói cho ra nhẽ,nhưng lại gặp Nhật Quang ở ngay lối rẽ cầu thang. Thấy vẻ hấp tấp của cô gái nhỏ, cậu đoán được phần nào tình thế hiện tại, vội ngăn cô lại : -Cậu ta ko có trên lớp đâu, cậu đừng tìm mất công. Hạ Vy thở hổn hển, đầy nét căm phẫn trong đôi mắt của cô. Nhật Quang tiếp lời : -Đi với tôi đến chỗ này! Tôi cần phải cho cậu biết một chuyện! Ko đợi cô gái kịp gật đầu, cậu bạn đã kéo đi một mạch, đến khu đất trống sau trường, nơi đảm bảo rằng chỉ có hai người ở đấy.