Hạ Vy rời khỏi ngôi biệt thự cũng đã được hai ngày, cả bốn người trong gia đình đó ai cũng có phần trống trải trong lòng. Bé con thì khỏi nói, chẳng có ai chơi cùng, chẳng có ai luyên thuyên trên trời dưới đất cùng. Chỉ quẩn quanh bên cạnh Gà Quay, rồi thì ngoòi xích đu. Hai ngày nay trôi qua tẻ nhạt như vậy. Bà Mai chút buồn, chút vui lẫn lộn. Bà thấy mình quả thực rất quá đáng. Lại có phần thương cô bé. Giá mà nó ko phải con gái của ai kia thì..... Mà thôi. Ko có chuyện thương xót kẻ thù của mình, ko được mềm lòng trước tình địch. Bà lại lấy làm tủi thân vì từ lúc con bé rời đi, ông Long lại ngựa quen đường cũ, đi bặt tăm với lí do to tướng cao cả :BẬN VIỆC. Lại thêm chứng nổi cáu vô lí khi bà gọi điện hỏi han, là đang cố tình gây sự với bà cho thỏa cơn giận giữ kìm nén từ bấy lâu, cứ như việc con bé đó đi khỏi đây là do bà ko bằng. Nó tự nguyện đi chứ bà đâu có đuổi. Hay là... bà sai thật. Cô bé vôn vô tội mà. Mỗi lần thấy mẹ khóc, Minh Dương lại ko cầm lòng được. Bữa cơm tẻ nhạt, bà Mai chỉ chọc đũa rồi đứng lên. Có tiếng thút thít trên phòng mẹ, cậu lên xem thử . -Anh ak! Anh ko về sao? Đầu dây bên kia nói gì đó, nước mắt bà lại đầm đìa nhưng vẫn cố ko bật thành tiếng nấc : -Vậy anh làm việc đi. Em ko làm phiền anh nữa. Cậu tức giận đập mạnh tay vào cửa khiến người mẹ đang thẫn thờ giật mình . -Ko ăn nữa sao con? - Vừa nói vừa lau mắt, bà cố giấu vẻ mặt buồn với cậu con trai. Minh Dương cắn chặt môi : -Mẹ thế này con nuốt nổi sao? Cậu chạy nhanh ra khỏi phòng, chạy lên sân thượng. Cậu ko khóc, cũng ko cười, nhưng đôi mắt kia trợn lên kinh sợ va bàn tay nắm chặt như muốn bóp nát thanh lan can. Hạ Vy! Hạ Vy! Cái tên ấy! Con người ấy! Đang ám ảnh, đang phá tan nát gia đình cậu, vậy mà tại sao, tại sao đến một chút hận cậu cũng ko thể có? Cứ nghĩ đến đôi mắt đen nhánh ấy là cậu lại nản lòng. Bất giác, một giọt sương khẽ đọng trên hàng mi dày, Minh Dương ko lau đi, cậu muốn nhìn nó ở khoảng cách gần hơn. Trong veo! Sương trong veo như đôi mắt cô ấy. Đó là lí do vì sao cậu yêu cô ấy. Nhưng đó là lúc trước, giờ thì ko thể, cậu ko thể yêu người đã làm mẹ cậu đau khổ. Tiếng "yêu " ấy thật xấu xa, ghê tởm , mãi mãi là của quá khứ. Cậu sẽ ko ngu ngốc một lần nữa, trước một kẻ ngây thở giả tạo, một kẻ vẫn đang chực chờ lấy lại những gì mà mẹ cô ta đã mất. 17 năm về trước, có một chàng trai sống trong nhung gấm, con trai duy nhất của một tập đoàn lớn đã phải lòng một cô gái tên Ánh Nguyệt. Cũng có một cậu bạn gia đình chẳng mấy khá giả đem lòng yêu cô ấy, nhưng cũng chỉ là mối tình đơn phương vô vọng khi biết rằng Ánh Nguyệt có tình cảm với công tử kia. Nhưng đâu bố mẹ nào chấp nhận chuyện ko môn đăng hộ đối, nhất là khi tổng giám đốc tương lai của gia tộc họ Hoàng lại lấy con bé phục vụ quán nước. Bố ông Long phản đối kịch liệt mặc cho con trai nài nỉ, thuyết phục. Rồi một vụ tai nạn thảm khốc cướp đi ba mạng người nhà cô gái ấy : bố, mẹ và anh trai. Cô may mắn thoát khỏi miệng tử thần nhưng tinh thần hoảng loạn. Cô tránh xa mọi người, thu mình trong một căn phòng nhỏ. Ko gào thét, ko khóc than, đôi mắt đờ đẫn tuyệt vọng.