Gió khẽ vờn quanh những tán cây lớn trơ trụi. Một thứ âm thanh xào xạc ấm hệt như giọng ai đó thân thương đang thầm thì bên tai. Nam sinh ngồi xuống cạnh Hạ Vy, có chút thở dài và nụ cười nặng trĩu, ưu tư nhìn cô gái nhỏ. -Cậu đang thất tình đấy ak? Hạ Vy miệng căng phồng bỏng ngô lem luốc nhìn Nhật Quang, ánh mắt có chút bất ổn : -Ai bảo? Nhật Quang cười, nét cười đầy buồn bã và cái nhìn nặng nề rơi vào khoảng ko vô định : -Hay lại cãi nhau với Minh Dương? Cô gái nhỏ ngồm ngoàm nhai hết đống khô khan trong miệng, vẫn cố gắng rướn cổ lên trừng mắt : -Đã nói là ko sao mà? Cũng chẳng lấy làm lạ khi mỗi lần thấy cậu cô đều tỏ vẻ khó chịu. Có lẽ cô sinh ra ko phải dành cho Nhật Quang, hai người vốn dĩ ko có duyên phận, thật là sự thật đáng buồn. Nhưng người ta vẫn nói ko gì là ko thể nếu có cố gắng hay sao? Vậy nên cậu ko từ bỏ, vẫn cố gắng gây sự chú ý : -Nhìn cậu đúng là rất rất ko ổn đấy. Cậu.... Chưa nói hết câu đã bị Hạ Vy chặn đứng họng : -Van cậu đừng nói nữa, được ko? Tôi sẽ chết vì bội thực giọng nói của cậu đấy! Khi người ta đã ko thích, càng cố miễn cưỡng thì chỉ tổn gây ấn tượng xấu trong mắt họ thôi. Thà bị xem như ko có trước mắt lúc này, còn hơn là mãi mãi ko bao giờ tồn tại trong tâm trí người ta cả. Cậu sẽ giữ im lặng, ko nói nữa. Cô gái nhỏ hết méo mặt, cau mày lại thở dài. Ăn hết túi bỏng ngô mà tâm trạng cũng chẳng khá lên được. Đôi mắt bồ câu đầy tiếc nuối nhìn vào túi đồ ăn đã nhẵn bóng. Nhật Quang đột nhiên đứng dậy, đi khỏi mà ko nói gì khiến cô lại càng thêm bực mình, lẩm bẩm : -Người gì mà vô duyên! Tại căng tin trường học, đám con gái suýt xoa nhìn Nhật Quang đang mua gì đó ở bàn phục vụ. Lát sau, cậu cầm cái túi đen và nhanh chóng rời khỏi vội vã. Một nhân vật đặc biệt cũng xuất hiện tại đây, chắn lối đi của Nhật Quang. Tất cả nữ sinh ngồi ở đấy chỉ giám cảm mến từ xa, chẳng dại gì mà bám lấy họ như fan cuồng thấy ngôi sao. Bị đuổi học chứ chẳng chơi! Có vài tiếng hét kinh sợ chói tai khi nam sinh hung giữ kia túm lấy cổ áo Nhật Quang xô vào góc tường. -Hoàng Minh Dương! Cậu định làm trò gì vậy? Đám đông mỗi lúc một ồn ào nhưng chẳng còn tiếng hét to như ban nãy, cũng chẳng ai giám lại gần họ. Hệt như ở hai thế giới cách biệt giữa màn hình và khán giả trong rạp chiếu phim. Tất cả đều lo sợ, tất cả đều hồi hộp về những gì sắp xảy ra nhưng vẫn cố gắng im lặng tránh làm phiền hai siêu sao. Minh Dương tức giận ép mạnh cậu bạn vào tường. -Cậu! Tránh xa cô ấy ra. Thì ra là chuyện đó! Nhật Quang cũng đoán trước được từ lúc thấy cái bóng cao cao sau gốc cây, nhưng vẫn cố lơ đi, tiếp cận cô gái để cậu ta bỏ cuộc. Nhưng thật ko đơn giản. - Đã nói là cạnh tranh công bằng nên tôi ko thể chấp nhận yêu cầu vớ vẩn ấy được! -Nhật Quang né ánh nhìn nảy lửa khinh khi. Minh Dương trừng đôi mắt giận giữ : -Định thừa nước đục thả câu? -Đúng vậy thì sao? Khi cô ấy buồn chán, cậu có ở bên cùng cô ấy được ko? Cánh tay rắn rỏi nắm chặt cổ áo cậu bạn dần buông hờ và đôi mắt Minh Dương có chút buồn lặng. Nhật Quang tiếp lời : -Vậy nên cậu ko thể đem lại niềm vui cho cô ấy! Nhưng tôi có thể! Nhật Quang dùng tay hất mạnh tay cậu bạn, nét mặt đắc thắng bỏ đi. Kẻ đứng đầu thì sao? Quyền lực thì sao? Có đổi lấy được người con gái mà cậu thực sự yêu? Chỉ nghĩ đến đó thôi, Minh Dương đã muốn đập nát mọi thứ? Dãy bàn lần lượt đổ xuống thô bạo, tiếng thủy tinh vỡ nghe đến ghê tai. Đám con gái nhắm tịt mắt sợ hãi ôm chặt lấy nhau. Mấy nam sinh cũng nhanh chóng tản đi tránh đụng độ với con hổ chúa đang lên cơn hung giữ. Nhật Quang cầm chiếc túi trở lại chỗ ban nãy, ngồi xuống ghế và lấy tay thúc vào người cô gái đang thất thần. Hạ Vy nhận lấy chiếc túi, đầy khó hiểu. Vừa mở ra vừa hỏi : -Gì đây? Chàng trai chỉ cười ko đáp, nhìn vu vơ. Cô gái nhỏ reo lên hạnh phúc : -Woaaaa! Là kem! Sao cậu biết tôi thích vậy? Hạ Vy reo lên, hí hoáy bóc hộp kem tỏa khói lạnh, xé một ít bánh mì nhỏ, ăn ngon lành. Nhìn cái vẻ khoái chí kia, cậu cũng lấy làm hạnh phúc. Chỉ vậy thôi cũng là đủ rồi. Ăn một hồi, cô lại nói : -Ban nãy là cậu đi mua cái này hả? Nhật Quang vẫn chỉ trung thành với im lặng. Hạ Vy có chút khó chịu : -Này! Sao ko nói gì thế? Cậu đưa tay chỉ về phía cô, lại chỉ về miệng mình lắc đầu . Cô gái nhỏ nhìn cậu đầy khó hiểu : -Miệng cậu bị sao thế? Nhật Quang lắc đầu, cố gắng làm lại động tác ban nãy để cô hiểu. Sau một hồi chỉ qua chỉ lại, cậu đành phải mở miệng : -Hồi nãy cậu chả bảo sẽ chết vì bội thực giọng nói của tôi còn gì? Hạ Vy cười lớn một hồi lâu làm Nhật Quang cũng ngượng chín cả mặt. Nhưng trong lòng cậu cũng rất vui. Nhìn nụ cười trong sáng ấy thật khiến cậu hạnh phúc, lòng ấm lại giữa cái tiết giá lạnh của mùa đông. Một lời thì thầm len lỏi vào khối óc của nam sinh khi ánh nhìn chỉ có nụ cười của cô gái : "Mãi mãi ở cạnh tôi và cười như vậy nhé! Chỉ cần còn một chút cơ hội nhỏ, tôi cũng sẽ cố gắng để dành được cậu! "