Không biết ngủ được bao lâu, trong mơ màng Tăng Tử Kiều nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, nước mưa xối vào cửa kính kêu réo rắt. Cô từ từ mở mắt ra, nước mưa đã ngấm vào qua mép cửa sổ. Tăng Tử Kiều vội dậy đóng cửa lại, chính vào lúc đóng cửa sổ, dưới làn mưa mờ ảo đó, cô thấy thân hình quen thuộc ở lầu dưới, là Tăng Tử Ngạo. Lúc này, anh đang đứng đối diện với một nữ sinh mặc chiếc váy liền màu xanh da trời. Cả hai người đều không cầm ô, chẳng biết đang tranh luận chuyện gì. Cô nữ sinh đó cắt tóc ngắn, nước mưa làm tóc ướt đẫm dính trên khuôn mặt nên Tử Kiều chẳng thấy rõ tướng mạo. Hai người đang làm gì chứ? Mưa to như vậy, để ngấm nước mưa rất dễ cảm lạnh. Nghĩ như thế nên Tử Kiều cầm hai chiếc ô, vội vã chạy xuống nhà. “Anh trai, để ngấm nước mưa dễ đổ bệnh lắm!” Tăng Tử Kiều liền mở ô ra che lên đầu Tăng Tử Ngạo rồi đưa chiếc còn lại cho cô nữ sinh đứng đối diện: “Chị hãy cầm chiếc ô này, đừng để bị ngấm nước mưa.” Cô nữ sinh này ngẩng đầu lên, Tử Kiều đã nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, trông cô rất thanh tú, đôi mắt to tròn, trong sáng, mái tóc ngắn bị mưa làm ướt đẫm, dính vào hai bên má. Cô nữ sinh đó không hề nhận chiếc ô trong tay Tử Kiều, cô cảm thấy lúng túng liền nhét vào tay Tăng Tử Ngạo, đang định quay người về nhà thì eo cô bị ôm chặt lại, kéo sát vào một vòng tay ấm áp. “Anh trai” Tử Kiều kêu lên đầy kinh ngạc. Tăng Tử Ngạo càng ôm chặt vòng eo của cô hơn, hai người gần như dính sát vào nhau, cô nghe thấy anh nói cùng cô nữ sinh kia rằng: “Không phải cậu muốn gặp người con gái mà mình luôn cảm thấy hoàn mỹ nhất hay sao? Chính là cô ấy đấy! Nhìn thấy cô ấy rồi, cậu còn muốn so sánh thêm nữa không?” Cô nữ sinh đó nhìn Tử Kiều bằng ánh mắt kinh hoàng mà hoang mang, bờ môi run rẩy cất tiếng: “Cô ấy không phải em gái của cậu sao?” Tăng Tử Ngạo bật cười thành tiếng, càng ôm Tử Kiều chặt hơn, sắc mặt sầm lại rồi nói: “Đổng Ninh, cậu ở bên nam sinh khác hay dù có xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến mình, mình thích em gái thì cũng chẳng liên quan đến cậu. Đừng mơ tưởng cậu có thể điều khiển được mình, mình ghét nhất những cô gái tự cho mình là nhất lại không chịu hiểu lí lẽ như cậu.” Thì ra cô nữ sinh này tên là Đổng Ninh. Kể từ khi Tăng Tử Ngạo lên cấp ba, trước cửa nhà thường thấp thoáng bóng hình của cô nữ sinh này. Có một khoảng thời gian, anh rất thích nghe tiếng dương cầm. Sau đó, cô nghe mấy bạn học của Tăng Tử Ngạo thường đến nhà chơi nói rằng, anh đang có một cô bạn gái tên là Đổng Ninh đánh dương cầm rất hay. Một hôm, lúc cùng mẹ đi mua đồ, Tử Kiều đã nhìn thấy một tấm poster chiêu sinh học đánh đàn dương cầm, cô đã dừng chân đọc thông báo đó rất lâu. Mẹ liền hỏi Tử Kiều có muốn học dương cầm không, cô không biết tại sao lại dừng chân tại đây nhưng đã gật đầu. Sau đó, cô bắt đầu con đường học đánh dương cầm vừa vô vị lại vừa cô đơn. Cứ liên tục như vậy suốt nửa năm trời, đến một ngày, cô lại nghe bạn học của Tăng Tử Ngạo nói rằng, nửa tháng trước, Đổng Ninh tham gia cuộc thi đàn dương cầm, Tăng Tử Ngạo đi xem, sau khi cuộc thi kết thúc, không ngờ lại có nữ sinh tặng hoa cho anh. Đổng Ninh thấy thế đã vô cùng tức giận, lúc đó còn cãi nhau với anh, hỏi anh đến xem cô biểu diễn nhưng tại sao lại nhận hoa của nữ sinh khác một cách vô duyên vô cớ? Tăng Tử Ngạo giải thích rằng, anh thậm chí còn không biết cô nữ sinh đó là ai. Tuy rằng đã giải thích nhưng Đổng Ninh vẫn không tin anh, anh cảm thấy cô vô lí đùng đùng, sau đó chẳng nói tiếng nào rời khỏi hội trường thi đấu, hai người đã chia tay như vậy. Đổng Ninh vẫn tức giận, để chứng minh rằng bản thân không đến mức thiếu anh thì không sống vui vẻ được, cô bắt đầu qua lại với một nam sinh cùng cấp khác. Tăng Tử Ngạo hoàn toàn không bận tâm, kể từ sau hôm ấy, anh không hề đến tìm Đổng Ninh thêm lần nào nữa. Kể từ lần đó đến nay, cũng chưa đến một tháng Tử Kiều ngước mắt lên nhìn Đổng Ninh, Đổng Ninh trợn mắt nhìn lại cô, tưởng như sắp tóe lên tia lửa đáng sợ. Lúc này, cô bất giác cảm thấy đồng cảm với Đổng Ninh, qua lại với Tăng Tử Ngạo lâu như vậy rồi mà cô chẳng hiểu được tính cách ưa nhẹ nhàng của anh. Từ trước đến nay, anh không bao giờ muốn người khác uy hiếp mình. Thực ra, ngay từ khi Đổng Ninh bắt đầu qua lại cùng nam sinh khác thì cũng coi như tuyên cáo đoạn tình cảm này đã kết thúc. Đồng cảm với Đổng Ninh là một chuyện, trong lòng Tử Kiều cũng thấy vui mừng vì hai người đã chia tay. Cô quay đầu nhìn sang Tăng Tử Ngạo cạnh sát bên mình, khuôn mặt tuấn mỹ chẳng khác nào tác phẩm điêu khắc thượng thừa, đỉnh cao của nghệ thuật tài năng. Đôi mắt, chiếc mũi đó thực sự khiến người ta nhìn chẳng rời mắt được, tim đập đầy rung động. Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, Tử Kiều đã phải lòng anh chứ? Có lẽ là từ khi bắt đầu lên cấp hai, mỗi buổi tối anh đều giảng cho cô cách làm bài tập về nhà, cũng có thể là những lúc đến kì kinh nguyệt, anh luôn ôm lấy cô, dịu dàng cùng cô vượt qua những cơn đau đớn đáng sợ ấy. Cũng có thể là lúc anh đưa cô ra phố mua đồ… và có lẽ còn nhiều khả năng khác nữa, Tử Kiều cứ như vậy, từ từ, từng bước một yêu thương người anh trai không có chút quan hệ máu mủ này đến mức chẳng còn lối về. Đến lúc nào thì anh mới có thể nghiêm túc nhìn về phía cô chứ? Năm nay cô sẽ tốt nghiệp cấp hai, đến tháng chín này cô đã là học sinh cấp ba rồi, chẳng còn là con nha đầu non nớt mà anh vẫn thường nói nữa. Thu lại ánh mắt lưu luyến đó, Tử Kiều lại thấy Đổng Ninh chỉ vào anh rồi thét lớn: “Tăng Tử Ngạo, cậu có bản lĩnh thì nói lại thêm lần nữa là cậu thích em gái đi. Có bản lĩnh thì nói lần nữa đi, mình sẽ chia tay với cậu.” Tăng Tử Ngạo lạnh lùng đáp lại: “Một tháng trước chẳng phải cậu đã bỏ mình rồi sao?” Đổng Ninh tức giận vô cùng: “Tăng Tử Ngạo, mình biết cậu giận mình, lúc đó mình chỉ nhất thời tức giận, mình không thực sự qua lại với cậu nam sinh đó đâu. Thôi đừng giận dỗi nữa, làm sao cậu có thể thích em gái được chứ? Đừng có đùa nữa được không?” “Chẳng có chuyện gì là không thể cả. Mình thích Tử Kiều, cô bé dịu dàng xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hoàn mỹ không tì vết, là một người đàn ông, ai cũng động lòng trước cô bé.” Anh nói xong liền quay sang nhìn Tử Kiều, hai tay ôm chặt cô, cúi đầu xuống rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên bờ môi của cô. Vào khoảnh khắc ấy, đầu Tử Kiều trống rỗng, hoàn toàn không thể hít thở bình thường nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, run rẩy thốt ra hai tiếng: “Anh trai ” Vừa nói được vài từ, Tử Ngạo đã đưa tay lên môi ngăn cô lại. Nước mưa lạnh giá thuận theo mái tóc chảy xuống dưới, thế nhưng nụ hôn in trên môi Tử Kiều đã giữ ấm toàn thân cô một lúc lâu. Đổng Ninh thét lên đầy kinh hoàng hòa cùng tiếng mưa rơi: “Tăng Tử Ngạo, cậu là đồ biến thái! Ngay cả em gái mà cậu cũng không buông tha, đồ biến thái.” “Thật ngại quá, có lẽ mình quên không nói cho cậu biết rằng, Tử Kiều và mình không có bất cứ quan hệ huyết thống nào cả. Tại sao mình lại không thể thích cô ấy chứ? Cho dù sau này lấy cô ấy làm vợ cũng chẳng có gì quá đáng cả.” Đổng Ninh nắm chặt bàn tay lại, phẫn nộ thét lớn: “Tăng Tử Ngạo, cậu đúng là một tên khốn đáng ghê tởm. Đúng là đồ biến thái!” Khi giọng nói bị tiếng mưa nuốt trôi, bóng dáng của Đổng Ninh cũng dần biến mất trong màn mưa mờ ảo. Cả người Tử Kiều cứng đờ lại, khuôn mặt ửng hồng cất tiếng hỏi anh: “Anh trai, trước đây, anh thích gì ở chị ấy vậy? Là bởi vì chị ấy đánh đàn dương cầm giỏi sao?” Tử Ngạo lặng người đi, nét mặt mơ màng rồi đáp: “Cũng không hoàn toàn vì vậy đâu!” “Như vậy hả” Tử Kiều mím chặt môi, cảm thấy bản thân thực quá ngốc nghếch. Có điều sau khi học đánh đàn, Tử Kiều bắt đầu yêu thích âm nhạc, cô cảm thấy thứ âm thanh trong trẻo như nước chảy mây trôi ấy, cho dù mang trong đó bao nhiêu tình cảm rạo rực thì vẫn là cảm giác bình thản, nhẹ nhàng, giống như một đứa trẻ tỏ ra thương cảm mỗi lúc ngơ ngác không biết làm gì. Cho nên mỗi lần tâm trạng không vui, cô đều lặng lẽ ngồi trước đàn dương cầm, cảm nhận những khoảnh khắc cô độc, buồn bã chỉ thuộc về riêng mình. Tử Ngạo tiếp tục lau tóc cho Tử Kiều, thản nhiên như không có chuyện gì rồi nói: “Tiểu Kiều, cảm ơn em, may mà em đã xuất hiện kịp thời” Toàn thân Tử Kiều bỗng cứng đờ lại. Nụ hôn ban nãy khiến trái tim cô như đang bay lên, cô không dám tin rằng anh lại nói anh yêu cô. Cô nghe rõ được tiếng tim đập rộn ràng, máu huyết toàn thân đều rạo rực vui sướng, thế nhưng chỉ một câu nói đơn giản, chỉ trong thời gian chớp nhoáng, cô lại như đông cứng cả người lại, trái tim đột nhiên quặn thắt, nhói đau lạ thường. Đây tuy rằng không phải là lần đầu tiên Tử Kiều bị anh lôi ra làm bia đỡ đạn, thế nhưng, trước kia mỗi lúc lợi dụng cô để từ chối đám nữ sinh theo đuổi mình, cùng lắm anh chỉ khoác vai cô mà thôi. Tại sao lần này anh lại hôn cô chứ? Chỉ bởi vì Đổng Ninh là cô bạn gái đầu tiên mà anh qua lại sao? Mối tình đầu luôn luôn là khó quên và tuyệt đẹp nhất, thế nhưng người con gái đó đã làm tổn thương trái tim anh, cho nên, anh mới bức ép bản thân phải chia tay? Tử Kiều muốn hỏi anh tại sao, thế nhưng cổ họng lại như tắc nghẹn chẳng thể nào thốt lên lời… Một lúc lâu sau, cô hạ mắt xuống, lặng lẽ lấy chiếc khăn từ tay anh, ngước mắt nhìn anh mỉm cười rồi nói: “Anh trai, em lên gác đánh đàn đây.” “Ngoan lắm!” Tử Ngạo dịu dàng vuốt lên mái tóc Tử Kiều. Tử Kiều đứng dậy, chính vào lúc quay người đi lên gác, cô lại nghe thấy giọng nói của anh: “Tiểu Kiều, nếu không muốn học đàn thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân.” Cơn mưa bên ngoài chẳng hiểu đã kéo dài bao lâu, nước mưa nhạt nhòa cả bầu trời, mưa rơi hắt vào cửa sổ tạo lên tiếng tí tách vui tai. Cửa kính đã ướt đẫm từ lâu, thế giới bên ngoài là một khoảng trời mờ ảo, trái tim Tử Kiều cũng càng lúc càng nhạt nhòa. Những phím đàn đen trắng không ngừng nhảy múa, tiếng nhạc vui tai lảnh lót vang lên không ngừng. Lúc này, trái tim cô thực sự muốn nói rất nhiều điều, thế nhưng chẳng thể nào cất thành tiếng được. Cô giáo thường nói, trên thế gian này âm thanh tuyệt đẹp nhất chính là tiếng dương cầm. Một người nghệ sĩ đánh dương cầm xuất sắc là người chỉ cần ngồi trước đàn là có thể khiến những phím đàn không có sinh mạng kia trở nên sống động, thứ truyền tải đi không chỉ là tiếng nhạc mà còn là suy nghĩ và tâm trạng của bản thân người đó nữa. Thế nhưng, lần này, cho dù Tử Kiều có tập trung đến mức nào, cũng chẳng thể nào diễn đạt được trái tim của mình bằng những phím đàn không sinh mạng này, thứ cô cần là một người có thể thấu hiểu bản thân. Những giai điệu bình thản đó vang lên, thứ để lại chính là cảm giác lạc lõng, khó chịu. Trái tim khép kín vào lúc đó đã mở rộng, Tử Kiều buồn bã đến mức ngả người vào chiếc dương cầm, tạo nên những âm thanh hỗn loạn, không âm luật gì cả. Những dòng nước nóng ấm lăn dài trên má cô một cách lặng lẽ. Dần dần, tiếng đàn dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng rồi vang lên tiếng khóc thút thít của cô. Tử Kiều đã yêu anh lâu như thế, vậy mà anh trước nay không hề biết tâm ý của cô. Cô thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, nên giờ đây chỉ muốn được nghỉ ngơi, thế nhưng tại sao, dù cô có trốn đến đâu cũng vẫn nghe thấy giọng nói của anh “Tiểu Kiều, mau tỉnh lại đi!” Giọng nói lo lắng của anh vẫn luôn vang bên tai cô. “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, mau tỉnh lại đi. Đừng khóc nữa, mau tỉnh dậy đi!” Tử Kiều cảm nhận được cơ thể mình đang bị rung lắc, cảm giác đau đớn cũng như truyền xuống từ khuôn mặt, là ai đó đang đánh cô? Sau khi mở đôi mắt đau nhói ra, cô thấy đôi mắt sâu thẳm quen thuộc, tràn đầy lo lắng và yêu thương.