Type: Linhh Linhh "..." Nửa ngày sau Cố Anh Kiệt ở đầu dây bên kia mới lên tiếng: "Tần Vũ Phi, em có đúng là con gái không vậy?" "Có chứ, vậy nên tôi tuyệt đối không nhẫn nhục chịu đựng, đợi đến khi bị tổn thương mới trốn đi khóc lóc, tôi phải phản kích mới xứng với thân phận con gái này." "Được, được, nữ hiệp, lần sau có đánh nhau tôi sẽ gọi em." "Được đó, tôi sẽ gọi Mễ Hi cùng đi." Mễ Hi một thân võ nghệ, dẫn cô ấy theo có thể chấp mười Cố Anh Kiệt. Bất chợt hai bên đều rơi vào yên lặng, cố tình ra vẻ thoải mái cũng hết lời rồi, trong nhất thời không nghĩ ra còn gì để nói nữa. Tần Vũ Phi cầm điện thoại trong tay, thấy tim mình dường như đập nhanh lên vài nhịp, có lẽ nên gác máy thôi, hỏi thăm cũng hỏi rồi, nghe qua anh cũng không có chuyện gì, cô có thể yên tâm rồi. Nhưng vẫn muốn nói thêm chút gì đó. "À, đúng rồi, tôi đọc được bài báo kia, bạn gái anh đẹp lắm." "Ừ." Anh trả lời rất ngắn gọn, trong giọng nói tràn đày sự dịu dàng. Tần Vũ Phi cười, nói: "Vậy... tạm biệt." "Tạm biệt." Đã nói tạm biệt, nhưng không ai gác máy ngay, dường như mất vài dây mới phát hiện ra đối phương không gác máy trước, cả hai vội vội vàng vàng, cùng lúc gác máy. Cố Anh Kiệt xoa nhẹ khóe mắt, đau đến rít lên. Cô gái này đúng là thực tế quá mà. Tưởng đâu anh đã có bạn gái nên mới chịu gọi điện cho anh. Quá thực tế, chẳng đáng yêu chút nào. Cô gái không có lương tâm. Sau khi gác máy, Tần Vũ Phi ngồi ngẩn người một lúc, sau đó gọi điện thoại nội tuyến cho quản gia ở tầng dưới, nhờ bà làm cho cô một phần cá tẩm bột chiên. Thức ăn khuya của cô nahnh chóng được làm xong, Tần Vũ Phi tự mình lấy chai tương cà chua trong tủ lạnh ra, ngồi trước cửa sổ sát đất vừa ngắm sao vừa ăn. Cô nhớ lúc ở Mỹ, cô cố ý về lại nơi cũ để ngắm mấy ngọn đèn ánh sao kia, Cố Anh Kiệt ngồi bên cạnh nghe cô tâm sự, anh châm chọc cô, đấu võ mồm với cô, làm cho nỗi buồn của cô cũng nhẹ nhõm đi chút ít. Cô không thể không thừa nhận, tuy chuyện nằm ngoài kế hoạch, nhưng có anh bầu bạn thật sự là niềm khích lệ giúp cô để vượt qua những ngày tháng khó khăn đó. Đêm đó cô bật cười khi xem một tiết mục giải trí, anh lại nói với cô: "Thật ra, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi sẽ xem như không thấy gì." Cô tức giận trừng anh, sao cô lại phải khóc, khóc cái gì! Cô là đại tiểu thư kiêu kỳ ngang bướng, sao có thể khóc được! Anh lại nói: "Tần Vũ Phi, tôi không hề thích em, nhưng tôi lại thích dáng vẻ vui vẻ của em. Em muốn cười thì cười cho vui vẻ, không vui cũng đừng miễn cưỡng bản thân, làm vậy không mệt sao?" Cô vẫn tiếp tục trừng mắt với anh, cô muốn mắng anh nhưng lại không biết nên mắng gì. Anh nói đúng, cô cười suốt một ngày, quả thật thấy rất mệt. Cô cười, nhưng lại chẳng thấy vui vẻ gì. Trên môi tươi cười còn trong lòng trống rỗng, cô rất mệt. Nhưng anh nói những lời đó là gì chứ, thế nào gọi là không thích cô nhưng thích dáng vẻ vui vẻ của cô. Không có logic, nói năng linh tinh, nhưng cô lại thấy rất cảm động. Những lời đường mật chẳng qua cũng chỉ thế thôi. Cô muốn mắng anh, đồ công tử đào hoa, đừng dùng cách dỗ dành con gái đó với cô. Nhưng ánh mắt anh dịu dàng là thế, hệt như anh thật lòng quan tâm đến cô vậy. Cô có chút rung động nhưng cũng rất tức giận, vì anh nói anh không thích cô, rõ ràng cô là người ai thấy cũng thích, anh lại dám nói không thích cô! Cô cứ trừng mắt với anh như thế, nhưng anh lại không hề dời mắt đi nơi khác. Cô vẫn nhớ ánh mắt anh khi ấy rất dịu dàng, trong trẻo và làm cho người khác thấy ấm áp. Cô không biết mình bị làm sao, đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ anh, hôn anh. Cô nghĩ chắc anh sẽ đẩy cô ra, nhưng anh không làm thế. Nụ hôn đó rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cô không biết bản thân mình đang làm gì. Chỉ nhớ rằng cô không nỡ buông anh ra... Tần Vũ Phi vẫn luôn nghĩ con gái phải chăm sóc tốt cho thân thể của mình, có tình cảm rồi lên giường mới là một quá trình hợp lí. Nhưng lần đầu tiên khắc cốt ghi tâm của cô lại trao cho một tên khốn, cô cứ ngỡ tên đó sẽ là người nắm tay mình đi hết con đường đời, kết quả cô sai rồi. Lúc đó có thể nói rằng mình bị mờ mắt. Bây giờ lại xảy ra chuyện gì với người vừa nói không thích mình thế này, cô không phải người tùy tiện sao? Cô cũng thật hèn mọn. Tự căm ghét chính mình. Kết quả của việc tự căm ghét chính mình là mất khống chế cảm xúc, biết sai vẫn phạm. Sau đó thì sao, lý trí đã quay lại, hai người đều cảm thấy đây là một sai lầm lớn, cần chấm dứt. Vạy là vội vàng về nước. Sau khi về nước, Tần Vũ Phi vẫn luôn làm mặt lạnh với Cố Anh Kiệt, cô không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh, anh cho rằng cô sợ anh dây dưa không dứt, nhưng thật ra anh không hề hiểu. Cái cô sợ là bản thân mình. Có một loại cảm giác khó mà đặt tên, chính là cảm giác của cô đối với anh. Cô cứ ngỡ đã cho anh vào quên lãng, nhưng nỗi nhớ lại khắc rất sâu. Không phải vì chuyện quan hệ xác thịt, mà vì sự dịu dàng của anh. Anh vừa trách cứ lại vừa dung túng cô, anh nhìn ra được nỗi buồn của cô, anh biết cô sĩ diện, dù anh bị cô chọc tức đến giậm chân vẫn chủ động đưa người không khỏe là cô về nhà. Anh dịu dàng ôm cô, bàn tay to rộng phủ lên mắt cô, cho cô cảm giác an toàn... Dù cô có len lén khóc cũng sẽ không ai nhìn thấy. Anh thật sự rất phong độ, nhưng cũng vì vậy mà Tần Vũ Phi nhận ra rằng hai người không thích hợp với nhau. Có phong độ đồng nghĩa với việc đối với ai anh cũng sẽ như thế, đối với cô gái nào cũng dịu dàng, quan tâm, một chàng bạch mã hoàng tử đa tình xung quanh sẽ đầy những nàng công chúa và lọ lem vây quanh. Cô không muốn như vậy, cô từng bị tổn thương, cô không tin tưởng đàn ông nữa. Anh lại là người đại diện cho tuýp người phong lưu đa tình. Chỉ cần xem thái độ của anh đối với chuyện quan hệ xác thịt là thấy, đây mới thực sự gọi là tùy tiện. Bản thân cô cũng có rất nhiều vấn đề, cô không cần anh thích, anh cũng từng nói rất rõ. Vậy nên, hai người họ không có khả năng, cô thấy rõ tình thế, tức tốc rút lui, giữ vững thành trì. Tần Vũ Phi cho nốt hai miếng cá tẩm bột chiên vào miệng mình, bây giờ cô có cuộc sống của cô, anh cũng có bạn gái của anh, ai đi đường nấy, không ai phiền ai, như vậy tốt biết mấy. Tốt cho tất cả. Những ngày sau đó, Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt thật sự không còn tiếp xúc với nhau. Nhắn tin hay gọi điện cho nhau đều không có, nói chi đến chuyện gặp mặt. Một tháng trôi qua rất nhanh, lễ Giáng Sinh đã qua, chớp mắt lại đến tết Nguyên Đán. Tần Văn Dịch phải đi công tác bàn chuyện làm ăn vào dịp tết Nguyên Đán, Tần Vũ Phi quyết định đến lúc đó sẽ cùng mẹ ra nước ngoài chơi một chuyến. Gả cho người đàn ông quá liều mạng làm việc thật chẳng có gì thú vị, Tần Vũ Phi rất thương mẹ mình, bố không có nhà, vậy cứ để cô gánh vác trọng trách bầu bạn với mẹ đi. Một người đàn ông cũng yêu công việc như mạng khác giữa thời điểm bận rộn nhưu cuối năm thế này lại càng thêm điên cuồng, ép cấp dưới đến nỗi thở không ra hơi. Mọi người đều phải làm thêm giờ liên tục, khó khăn lắm mới có thể tan tầm, kết quả khi đi chung thang máy xuống, Cừu Chính Khanh cứ nói chuyện công việc suốt, đến tận khi ra đến cửa rồi vẫn giữ hai người lại tiếp tục bàn chuyện công việc. Tần Vũ Phi sợ bị anh ta bắt lại không thả đi, vội né sang một bên, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Cừu Chính Khanh bằng ánh mắt thông cảm, làm người mà có niềm vui như anh ta đúng là có chút thảm. "Tần Vũ Phi." Ánh mắt cô vẫn đang dừng trên người Cừu Chính Khanh chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi cô. Tần Vũ Phi giật mình, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều bắt đầu căng thẳng. Quay đầu lại, đúng là người đã lâu không gặp, Cố Anh Kiệt. Cố Anh Kiệt trông rất tức giận, đi vài bước đã đến trước mặt cô: “Sao em không chịu nghe lời vậy hả?”. Gì vậy? Tần Vũ Phi ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì. Câu nói không đầu không đuôi này có ý gì? “Tôi đã nói với em đó là người thế nào rồi, em đừng tiếp tục hẹn hò với anh ta nữa, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Em cũng lớn chừng này rồi, đâu phải trẻ con nữa, không thể có chút trách nhiệm với bản thân được sao?” Anh gần như là hét lên. “Người nào, Triệu Hồng Huy sao?” Tần Vũ Phi bị anh mắng nên tức giận, người này chưa rõ trắng đen thế nào đã mắng người, đúng là đáng ghét. “Cố Anh Kiệt, phiền nah làm cho rõ, tôi hẹn hò với ai đến lượt anh quản sao?” Giọng nói của cô cũng rất lớn. Cố Anh Kiệt trừng mắt nhìn cô, cô cũng trừng lại. “Em...” Cố Anh Kiệt bị cô làm cho tức đến nghẹn lời, giơ tay lên muốn bắt cô lại. Tần Vũ Phi giật nảy mình, chưa kịp phản ứng thì tay đã bị anh bắt lấy. “Anh Cố? Đến Vĩnh Khải chúng tôi có việc sao?” Một giọng nam chen vào, là Cừu Chính Khanh vừa đến. Anh ta quét mắt qua tay Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi, không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh hỏi. Cố Anh Kiệt nhận ra Cừu Chính Khánh, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng nào nói chuyện với anh ta. “Việc riêng.” Anh nói Cừu Chính Khánh mỉm cười, nhìn Tần Vũ Phi, lịch sự nói: “ Vậy cũng phải hỏi xem cô Tần đây có vấn đề gì hay không đã”. Tần Vũ Phi mím môi, biết rằng lúc nãy vì thấy cô và Cố Anh Kiệt cãi nhau nên Cừu Chính Khánh mới đến, anh ta đang muốn xem cô có an toàn hay không. Lúc này tay cô bị Cố Anh Kiệt siết chặt, cô đau đến hít vào một hơi, lườm anh: “Đừng có siết”. “Chúng ta đi ăn cơm.” Cố Anh Kiệt cũng thấy đứng giữa đường nói chuyện như vậy không phải cách hay, huống hồ còn là nói chuyện với người có khả năng một câu đã khiến người ta tức đến bốc khói như cô. “Mời Cừu phó tổng cùng đi chứ?” Tần Vũ Phi cố ý chớp mắt.