Hai vị sáng lập vượt qua ngàn năm cứ như vậy mà ở lại Hogwarts. Mọi người mỗi ngày ngoại trừ đi học và đi ra ngoài sân cỏ vui chơi thì còn có thêm một vài chuyện có thể làm, ví dụ như đi đến thư viện vây xem Godric đọc sách, lại ví dụ như đi đến phòng bếp nướng bánh bích quy cho Salazar. “… Vì cái gì tớ chỉ nhận được bánh bích quy?” Salazar rất không hiểu. Hơn nữa tại sao mọi người chỉ làm bánh bích quy vị ô mai và vị nho, không có người nào thử đưa cho hắn vị ếch hoặc tri chu (nhện)? “Có lẽ dung mạo của cậu tương đối thích hợp với bánh bích quy.” Godric đang tỉ mỉ lật xem các chủng loại thực vật ma pháp có thể ăn thuận miệng đáp. Draco lặng lẽ lẻn vào thư viện tự bơm hơi cho mình 15 phút mới có thể lấy dung khí nói chuyện với Salazar nghe được một câu như thế, tâm tình rất phức tạp: “…” Godric làm thế nào có thể sống đến lớn như vậy mà vẫn chưa bị người đánh chết? “Malfoy, cậu có chuyện gì không?” Salazar nhìn hắn. Hắn còn nhớ rõ Draco. “Xin, xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này không?” Draco vô cùng gấp gáp. “Đương nhiên, chỉ cần cậu cam đoan sẽ không đột nhiên ôm chân của ta gào khóc.” Salazar thân thiện nói. Draco: “…” Molin, tổ tiên của ta, ngài rốt cục đã làm những gì? Draco ngồi ở bên phải Salazar rồi mở sách giáo khoa ra, cũng cũng lấy ra một tấm da dê cùng mực nước, nỗ lực tạo nên một bộ dáng hảo hài tử chăm học hỏi. Ngay khi hắn đang nỗ lực làm bài tập môn ma dược cũng đang nỗ lực kéo độ thiện cảm của hai người thì bỗng nhiên có một người tóc đen đeo kính mắt ôm sách ngồi dối diện hắn. Harry Potter! Trong mắt Draco toát ra lửa giận. “Chào buổi chiều, Harry.” Godric ngẩng đầu lên tiếng chào. “Buổi chiều tốt lành.” Harry mở túi sách, lấy ra bút lông chim. Cậu xê dịch mấy cuốn sách, để trống một địa phương đủ để viết chữ, đột nhiên thấy Draco đang lườm cậu, vì vậy tự nhiên lên tiếng chào: “Cậu cũng ở đây a, Draco.” Chúng ta không thân quen đến như thế! Draco căm tức nhìn cậu. Thế nhưng đột nhiên được đối xử thân thiện như thế còn có chút hài lòng! Harry căn bản không nhận thấy được lòng dạ nhỏ mọn của hắn. Cậu thấy, mấy câu khắc khẩu ở trên xe ngựa không đáng là gì so với chuyện mấy chục bạn học Gryffindor vây đuổi chặn đường, cưỡng bức lợi dụng, hỏi về chuyện bánh bích quy! Hơn nữa cậu thực cao hứng có thể chia sẻ áp lực tiếp cận Salazar và Godric với cậu, phải biết mỗi khi cậu gặp hai vị sáng lập này cũng đều bị một đám bạn học bắt lại hỏi han, cũng bị bọn họ buộc tiếp tục tìm hiểu khẩu vị của hai người. Kỳ thực ngoại trừ chuyện không thoải mái này, Harry vẫn rất thích gặp bọn họ. Bọn họ sẽ không nhìn lén sẹo của cậu, cũng sẽ không bởi vì cậu khuyết thiếu hiểu biết về ma pháp mà làm ra bộ mặt kinh ngạc —— trên thực tế hiểu biết của bọn họ càng làm cho người ta không nói được gì, chí ít Harry biết sách điều không phải do người sao chép, mà là in ấn ra. “Cậu có vẻ không quá vui vẻ?” Godric hỏi. Harry đẩy kính mắt một cái, oán hận nói: “Trên khóa ma dược ngày hôm qua… Tôi nghĩ giáo sư môn ma dược không quá thích tôi.” “Ma dược, đó là cái gì?” Godric hỏi. Harry lấy ra sách giáo khoa ma dược đưa cho hắn, giải thích: “Khá giống hóa học… Ách, có lẽ Hermione biết nhiều hơn một chút.” Godric lật sách giáo khoa. Mấy giây sau, hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai các cậu còn phải học nấu nướng!” Harry: “… Hắc?” “Ta chưa từng thấy qua mấy cái phương pháp này, tài liệu cũng không…” Godric chọc Salazar một chút, đưa sách tới trước mặt hắn: “Cậu ăn tương đối nhiều, biết không?” “Ngô… Cây dâu tây, cái mùi này tốt.” Salazar lật một cái, thấy một vài thứ quen thuộc, liền đọc nội dung trong sách: “… Ép cây dâu tây ra chất lỏng, khi màu sắc ma dược biến thành màu trắng sữa thì đổ vào, quấy bảy vòng theo chiều kim đồng hồ… Tớ còn chưa từng thử qua canh dâu tây đâu, bình thường đều là ăn sống.” Harry: “…” Ta cảm giác chúng ta không ở cùng một kênh. “Bị giáo sư ghét bỏ rất bình thường, khi Helga làm cơm cũng rất ghét bỏ ta.” Godric vẻ mặt tươi cười an ủi: “Cậu có thể đưa cho nàng một chút lễ vật, nàng sẽ thích cậu.” Draco: “…” “Thực sự có thể chứ?” Harry nhức đầu: “Được rồi, tôi sẽ thử một lần… Nga được rồi, là “hắn” mà không phải “nàng”, giáo sư ma dược của chúng ta là nam, hắn gọi Severus Snape, chính là người tóc đen kia.” “Ta nhớ rõ, mũi hắn rất lớn.” Godric tán thành. Draco hít mạnh không khí một cái, đồng thời Salazar cũng ho nhẹ một tiếng: “Cậu nói xà ngữ, Godric.” Godric sững sờ, xin lỗi nhìn Harry: “Rất xin lỗi, Harry, ta có chút không khống chế được chính mình… Ta mới vừa nói mũi hắn rất lớn.” “… Nha.” Harry mờ mịt gật đầu. Hắn phát hiện mình quả thật có thể nghe hiểu xà ngữ, không phải là ảo giác. Đối với cái này, cậu có chút hiếu kỳ: “Xà ngữ là một loại thiên phú sao?” “Cũng không phải tất cả xà từ nhỏ đã tinh thông xà ngữ.” Godric suy nghĩ một chút: “Theo ta được biết, chỉ có Vũ Xà có thiên phú như thế, những loại xà khác vừa ra đời cũng không có thiên phú như thế, giống như nhân loại vừa mới sinh ra cũng không nói được vậy.” Hắn nhìn thoáng qua Salazar, giải thích: “Chúng ta đã từng ký kết khế ước, có thể cùng chung kiến thức của mình, cho nên ta cũng học được xà ngữ. Thế nhưng ta không thể phân biệt rõ xà ngữ cùng tiếng Anh, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ nói sai.” Harry rất là đồng cảm, bởi vì cậu cũng chia không rõ —— nếu không phải là Ron nói thì cậu còn tưởng rằng phù thủy trời sinh có thể nói chuyện với xà. “Tôi đã từng nghe nói đến khế ước cùng chung kiến thức!” Draco rốt cuộc tìm được điểm để nói chuyện: “Thế nhưng khế ước cùng chung là một loại khế ước bình đẳng, khi ký kết sẽ làm cho ma lực của hai người kết hợp vào. Thuộc tính ma lực của ngài và Slytherin các hạ trái ngược nhau, làm sao để ký kết?” “Cái này a…” Godric gãi đầu một cái: “Chính là… Tận lực làm hao hết ma lực, chỉ để lại một chút vừa đủ ký kết khế ước, sau đó ăn nhiều dược tề chữa trị hơn một chút là được rồi. Lại nói tiếp lúc đó thật là nguy hiểm a, nổ banh cái tay của ta nha ha ha ha!” Harry và Draco đều ngắm trộm tay hắn —— ừ, hai. Cho nên Godric kỳ thực đã từng bị cụt tay sao? “Nghe thật đáng sợ…” Harry nói. “Hết cách rồi, lão sư nói nếu như ta lại viết sai một ma văn nữa thì hắn sẽ ném ta vào trong Hắc Hồ cho chết chìm, ta chỉ có thể dựa vào Salazar ăn gian.” Lúc nói đến chuyện này Salazar vẫn còn sợ hãi như trước. “Thật sao?” Draco lấy làm kinh hãi. “Hừm, lão sư rất nghiêm nghị.” Salazar lật qua một trang sách, thuận miệng đáp: “Có một lần ta vẽ sai pháp trận luyện kim, hắn một cước đem ta dẫm đến so với móng tay của hắn còn mỏng hơn.” Harry và Draco nhìn hắn đầy phức tạp. Ngài giống như da xà sao? Làm thịt thành như vậy cũng có thể khôi phục?! “Ta đột nhiên cảm thấy Snape giáo sưu vẫn còn rất hòa ái dễ gần.” Harry nói. “Ta nghĩ tính tình giáo sư của các cậu đều rất tốt!” Godric nâng cằm ước mơ nói: “Bọn họ chưa bao giờ đánh các cậu, cũng sẽ không sai khiến các cậu như nô lệ, còn làm cơm…” Hắn nói nói, nước mắt đều nhanh chảy xuống: “Mỗi ngày đều có nước nóng tắm, không cần thay phiên gác đêm, lại càng không cần lo lắng bị tùy tiện chụp tới làm thực nghiệm ma pháp… Harry và Draco nghe được cả người toát mồ hôi lạnh. Rõ ràng là chuyện rất bình thường lại có thể sẽ có người ước ao đến rơi nước mắt, các ngài rốt cục đã phải trải qua như thế nào a! “Lại nói tiếp… Mấy ngày rồi không nhìn thấy cậu bị lão sư đánh tới đánh lui còn có chút không quen.” Salazar nói. ^_^ Vẻ bi thương trên mặt Godric biến mất không còn một mảnh, biến thành đầy mặt giả cười: “Đúng vậy đúng vậy, chừng mấy ngày không phát hiện cậu bị lão sư ép đến không bò dậy nổi, tớ cũng có chút không quen đây!” … Áp, ép tới không bò dậy nổi? Từ nhỏ đã nhận giáo dục quý tộc Draco đầy mặt sợ hãi, não bổ ra các loại khà khà khà. Harry hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, cậu đồng tình nhìn Salazar: “Bình thường tôi cũng bị biểu ca ép đến không dậy nổi. Ade Ryan tiên sinh rất béo sao?” “Lấy góc độ của một con rồng mà nói, hắn rất cân đối.” Salazar vỗ sách vào trên mặt Godric. “Đúng vậy đúng, hoàn toàn không giống mỗ con xà nào đó vừa ngắn vừa thô!” Godric đồng dạng giơ lên sách hung tàn đập một cái. “Làm sao ta có thể béo bằng Gryffindor đầu lớn đây!” “Hắc, Slytherin vẫn còn có tư cách châm chọc đầu của người ta, rõ ràng chính hắn có ba cái sừng!” “*%¥@@!” “*&%… *!” Hai người một bên dùng sách đập đầu của đối phương một bên bô bô rùm beng. Draco: “…” Này này các ngài thực sự cứ cãi vã như vậy sao? Có thể có một chút phong phạm của cao thủ hay không a, đừng có kéo tóc nhau a! “Không sao.” Harry chậm rãi rút luận văn ma dược của mình ra khỏi hiện trường: “Bọn họ mỗi ngày đều cãi nhau.” Draco: “… Nha.” Tuy rằng hoàn toàn lật đổ ta thế nhưng còn dễ tiếp thu hơn việc tổ tiên của ta là một cái khóc bao nhiều. Rất nhanh khắc khẩu bên góc này đã đưa tới sự chú ý của nhân viên quản lý. Pince phu nhân mới mặc kệ ai là tứ đầu xỏ đại danh đỉnh đỉnh, ai là cứu thế chủ nổi tiếng, ai là Malfoy đại danh lừng lẫy, tất cả đều giơ lên chổi lông gà đánh. Bốn thiếu niên phải chạy thoát khỏi thư viên dưới sự công kích của bà. “Tôi còn một chút nữa là chép… Thì viết xong luận văn ma dược rồi!” Harry kháng nghị: “Nếu như ngày mai tôi không giao bài tập được, Snape giáo thụ nhất định sẽ trừ sạch điểm của  Gryffindor!” “Slytherin các hạ, ngài có một phần bưu kiện bánh bích quy!” “Ngay cả khóa học nấu nướng mà còn phải viết luận văn thật khổ cực…” Godric cảm khái. “Slytherin các hạ, đây là bánh bích quy mà ngài làm rơi sao?” “Đúng vậy, không biết tặng thêm một chút lễ vật có thể làm cho Snape giáo sư tha thứ cho tôi không.” Harry cũng cảm khái. “Slytherin các hạ, ngài cũng muốn một phần bánh bích quy miễn phí sao?” “Có lẽ cậu có thể đưa một chút nguyên liệu nấu ăn mỹ vị, ta đều lấy lòng Helga như thế.” Godric đề nghị. “Slytherin các hạ, đây là bánh bích quy ngày hôm nay của ngài!” “Ví dụ như?” Harry hỏi. “Slytherin các hạ, xin cầm lấy bánh bích quy của ngài!” “Ngô… Độc Giác Thú? Ta còn chưa ăn qua Độc Giác Thú đâu!” Godric vuốt cằm nói. “Slytherin các hạ, tiểu bánh bích quy!” “Được rồi tại sao từ khi đi ra ngoài thì vẫn luôn có người đưa bánh bích quy cho Slytherin các hạ a!!! Hơn nữa cái tên cuối cùng này học ở cái nhà mà ngay cả đi còn lười sao!!!” Draco rốt cục bạo phát. “…” Salazar ôm một đống lớn bánh bích quy rơi vào trầm mặc.