Một người trung niên tay nắm chặt một cô gái bước vào nhà, cô gái im lặng đi bên chàng trai, ngay cả tay cũng ra nhiều ẩm ước vì sợ trước vẻ nguy nga tráng lệ nhưng có phần nguy hiểm của ngôi nhac này. Khác với cô gái chàng trai có phần kiên định dức khoát hơn - Em đừng lo ba anh sẽ chấp nhận dù anh có phải chết cũng không buông tay em.-chàng trai vẫn rất bình tĩnh trả lời cô gái. - Nhưng em...-còn cô gái không khỏi sợ hãy. - Đi thôi hôm nay anh nói hết chuyện tụi mình cho ba biết.-chàng trai nắm tay cô gái bước vào. Bước vào nhà không khí lạnh càng thêm bao phủ cả căn nhà, cô gái càng lo lắng hơn chp dù nhà rất nhiều máy lạnh nhưng cô vẫn đổ mồ hôi liên tục. - Ba con về rồi.-hắn lạnh giọng. - Chịu về rồi sau con chấp nhận yêu cầu ta rồi phải không.-ông ta bước trên cầu thang xuống bắt gặp đứa con gái đứng phía sau lưng con trai ông. - Không con về muốn nói với ba đây vợ con, người con muốn cưới là cô ấy.-chàng trai nắm chặt tay cô gái sợ nếu buông tay cô ấy không ổn mất. - Không phải ta đã nói rồi sau, vợ con chính là Thạch Kim Liên sau dù gì đứa con gái đó ta rất ưng ý nhà cũng rất danh giá.-giọng nói thôi cho cô gái đủ hiểu ông ta có uy lực như thế nào. - Nhưng người con yêu là Mẫn Nhi ngoài cô ấy con không yêu ai hết.-mặt chàng trai không còn như trước có thể nói đang rất khó giữ bình tĩnh. - Ta không bảo con yêu mà phải là cưới.-ông không lạ gì thái độ con mình vì ông biết chắt nó sẽ như vậy, ông làm vậy chỉ muốn tốt cho cái gia đình này thôi. - Ba thật sự không quan tâm con có yêu cái cô đó không mà ba chỉ muốn cái gọi môn đăng hậu đối sau.-chàng tay nắm tay thành nắm đấm, tay kia nắm khư khư tay cô gái mặt thì ôi thôi lên tới đỉnh điểm rồi. - Con nói rất đúng.-tưởng chừng hắn phá tung nhà này vì câu nói ông, tính con trai ông biết rất rõ trước giờ nếu gọi là không làm gì được thì nó sẽ phá, một khi đã phá có trời mới ngăn cản được. - Cái này là ba nói đó.-mặt chàng trai đó đỏ ngầu tay cung thành nắm đấm. Chính ông cũng đang muốn xem con ông hôm nay lại sẽ phá những gì, lần trước phá tan hết mấy bình quý của ông. Nhưng không khi con trai ông đang rất tức giận thì cô gái đó, đúng chính cô gái đó đã kéo tay áo con ông, con ông quay sang cô gái thì mọi tức giận giảm đi một nữa. Nhưng tại sau con ông bất thường vậy không lẽ vì cô gái tầm thường này sau. - Vậy ông tự đi mà lấy.-chàng trai không thể đôi co thêm dù gì cũng nói xong nên rời khỏi thôi. Chàng trai lại kéo cô gái đi. - Con dẫn người không có lai lịch về giới thiệu với ta lại không để cô ta nói chuyện với ta một lúc sau.-ông muốn biết rõ hơn con người này. - Không đi thôi.-chàng trai nhất quyết không bỏ cô ở lại một mình. - Dạ...bác cứ nói đi con nghe.-cô gái không chịu đi nhìn chàng trai rồi lại nhìn ông. - Được lắm cô gái.-ông nhìn phía con trai mình. Chàng trai không biết làm thế nào trước ánh mắt cô gái, chàng lặng lẽ đi ra ngoài. - Ba mẹ cô làm gì.-ông hỏi. - Dạ thưa bác ba con thì làm quản gia nhà họ Lí, còn mẹ thì ở nhà buôn bán ak.-cô nàng nói có phần e dè. - Nói ra chỉ là làm công ak.-ông nhăn mặt. - Không phải...mà phải...dạ...-cô không thể nói nên lời trước thái độ của ông. - Cô biết con tôi là ai không.-ông ta hỏi dư thừa. - Dạ là chủ tịch của tập đoàn họ Trịnh chủ nhân tương lai, một người danh giá gia đình thuộc dạng giàu có.-cô gái cũng thành thật trả lời vì chàng trai cũng có nói với cô nhưng cô cũng không quan trọng mấy. - Vậy cô gái cô muốn gì tiền, vàng, kim cương hay một số tài khoản có thể nuôi cô cả đời để cô có thể tránh xa con tôi.-ông không tin đứa con gái như thế này không cần có những thứ ông vừa nói. - Dạ thưa bác thứ con cần là anh ấy chứ không phải những gì anh ấy có.-cô không suy nghĩ đáp nhanh. - Cô nên suy nghĩ một chút những thứ đó cho dù gia đình cô làm cả đời không kiếm được một góc tôi đã nói.-ông đang đánh đòn tâm lí. - Chỉ cần có anh ấy con có thể làm tất cả miễn là không phạm pháp luật, con có thể sống cuộc đời không giàu sang chứ không thể sống thiếu anh ấy.-cô tiếp tục cự tuyệt. - Được ta chấp nhận.-ông miễn cưỡng gật đầu, đứa con gái này có gì đó đặt biệt ông chưa biết rõ đó là gì. - Thật vậy sau....bác....con cám ơn bác đã tác hợp tụi con.-cô mừng muốn rơi nước mắt. - Nhưng....tôi có một điều kiện.-ông đâu dễ dàng như vậy. - Dạ bác cứ nói.-đúng ra cô không nên mừng quá sớm. - Lễ cưới cũng như bao người nhưng khi sinh ra đứa bé cô nhất định phải ra khỏi căn nhà này một cách lặng lẽ, còn nữa trong thời gian cô ở đây tất cả những gì mọi người cần cô đều phải làm không ngoại trừ người ở, sau cô thấy thế nào.-ônh nhoẽn miệng cười thích thú biết khó nên rút lui đi.- - Bác...thật sự muốn con phải như vậy.-cô nói. - Bao nhiêu đó đã quá đủ rồi tôi quá ưu ái cho cô không phải sau, cô bước được vào Trịnh Gia này đều là nhờ giọt máu trong bụng cô thôi.-ông đứng dậy bước lên lầu. Nước mắt cô đúng là nước mắt sự đau đớn, cô nói vội. - Con đồng ý....con sẽ chấp nhận tất cả chỉ cần nhiêu đó con thấy đủ lắm rồi, cảm ơn bác rộng lượng.-cô vội chạy ra ngoài. Phía sau cánh cửa khuất dần một ánh mắt tàn ác, một nụ cười nguy hiểm đang chào đón cô. - Em không sau chứ.-chàng trai đứng bên ngoài ruột gan nóng như lửa chỉ sợ cô ấy không chống trả nổi với ba mình. - Em không sau, ba đã đồng ý cho chúng ta cưới nhau, anh thấy em giỏi không.-cô gái cười tươi nuốc ngươc cai đắng vào trong. - Em nói thật.-chàng trai khônh tin ba mình đồng ý, lúc nãy cậu còn có ý định xông vào. - Trước giờ em chưa từng dối anh không phải sau.-cô biết chắt anh ấy sẽ không tin vì chính cô cũng chưa chắt sẽ được sống yên ổn trong ngôi nhà này. - Em có hứa gì với ba không.-nếu ba không được lợi gì sẽ không đồng ý chuyện này. - Không anh sau vậy.-cô dùng vẻ ngây ngơ nhìn anh. - Được rồi về thôi.-chàng trai nắm tay cô gái, cho cô ngồi vào xe nhanh chống phóng đi. Phía sau cửa sổ phòng phía trên có người đang nhoẽn miệng cười phía trên nhìn con trai mình ân cần như thế nào. Đúng cuối cùng cô cũng đuọce vào Trịnh gia, cô gái được ông hứa hôn cũng từ bỏ anh. Tưởng rằng cuộc sống rất hạng phúc nhưng anh ấy cứ suốt ngày bận công việc, để cô luôn ở nhà một mình. - Áaaa...-cô lỡ tay bể chén trong bếp. - Này cô đừng tưởng là cô chủ muốn làm gì làm cô nghĩ là cô chủ thật sau.-đối với bọn giúp việc cô chính là cái gai trong mắt. - Tôi không có ý đó.-cô đối với những người này cũng có chút sợ sệt. - Tránh ra đi đúng chướng mắt lo làm hết công việc trước khi cậu chủ về nếu không cô biết tôi sẽ làm gì cô rồi chứ.-cô giúp việc nghinh mặt. Ngày qua ngày cô sống như vậy nhưng cô không thấy khổ cực gì cả, chỉ cần anh lúc nào cũng ở bên cô. Cho đến một ngày bụng cô chuyển dạ đột ngột và cô đã sinh ra hắn. Cô cứ luôn miệng gọi tên ba hắn nhưng ông ta là không muốn cho con ông biết. Đến khi sinh ra ông đã ra tay với cô và đem đứa nhỏ về. - Vợ ơi em đâu rồi.-ba hắn vừa về tới chạy kiếm cô nhưng sau không thấy. Khi nghe tiếng em bé khóc thì anh kịp chạy vào vì nghĩ vợ anh ở đây và có cả con. Nhưng không.... đúng là có đứa bé còn vợ anh đang ở đâu. - Mẹ đứa nhỏ đâu.-anh hỏi cô bảo mẫu bên cạnh đứa bé. - Dạ...thưa cậu tôi không biết.-đối với vẻ mặt ngu ngơ này làm anh càng thêm lo lắng cho cô ấy. - Em đừng xãy ra chuyện gì, anh cầu xin em đấy.-anh chạy ngay đến công ty gặp người anh gọi là ba. - Ông chủ đang họp, cậu chờ một chút.-vị bảo vệ ngăn anh lại. - Tránh ra.-Anh xô cửa bước vào trong. Ông nhìn thấy vẻ cáu giận của con trai thì ông biết ngay con ông đang muốn nói gì. Trong phòng tổng giám đốc. - Công việc thế nào rồi.-ông hỏi. - Vợ con đâu.-anh sắp mất bình tĩnh rồi. - Họp đồng kí được chứ.-ông không trả lời chuyện con ông vừa nói. - Nếu ba không muốn con phá nát công ty này ba nói đi vợ con đâu.-anh quát sự bình tĩnh của anh đúng là có giới hạn. - Được như vậy ta sẽ nói cho con biết....-ông cũng không muốn giấu con trai ông sự thật vẫn là sự thật. - Ông quá độc ác, ông phải ba tôi.-anh dùng ánh mắt bắn tia lửa nhìn ông ta đi luôn mấy ngày liền không về nhà. •••••••Hiện tại••••••• - Ba anh....ông ấy ổn chứ.-nó nghe mà cũng rất cảm động, tình yêu rất cao cả. - Ông ấy vùi đầu vào thú vui cho đến khi ông chấp nhận được sự thật ông cũng đứng dậy làm lại tất cả.-hắn cũng từ từ dãn cơ mặt ra, chuyện này hắn chưa từng nghĩ sẽ tự mình nhắc tới. - Còn bây giờ.-nó hỏi. - Ba anh đã tha thứ cho ông, dù vậy nhưng đối với ba tình cảm ba giành cho ông mất hết rồi, đôi khi như người xa lạ.-hắn trầm tư. - Anh cũng như ba.-nó có cảm giác hắn cung như vậy. - Đúng từ khi anh hiểu chuyện đã được bà bảo mẫu chăm sóc anh lúc nhỏ kể lại hết cho anh nghe, nỗi hận mối thù mà cả đời này anh không thể trả thù được.-nếu không phải là ông hắn cam đoan người đó cho dù là thần thánh hắn cũng bắt tên đó đền mạng. - Không phải anh giúp em quên đi thù hận sau, em sẽ giúp anh.-nó tựa người vào hắn. - Ngốc chuyện đó sẽ không bao giờ xãy ra.-hắn sẽ không chấp nhận một người tàn nhẫn như vậy làm ông. - Tuy ông anh có làm gì thì ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho ba anh anh mà.-nó chu mỏ. - Chuyện này em không hiểu được đâu, em ra quá khứ của chúng ta cũng quá giống nhau đúng không.-hắn xoa đầu nó. - Đúng như vậy chúng ta mới hiểu nhau hơn và sẽ không bao giờ xa nhau.-nó ôm cổ hắn. - Em sẽ không xa anh phải không.-hắn đăm chiêu nhìn nó. - Không còn anh hứa với em không để em phải một mình.-nó cũng muốn hắn phải hứa với nó. - Anh hứa nhất định sẽ như vậy.-hắn ôm chặt nó. Trong nhà mọi người đã thức rồi, lại nhìn thấy cảnh này thật choáng váng. Nhỏ và cô nghĩ tại sau nó lại dễ giải vậy chứ, còn cậu và anh nghĩ tại sau hắn có phúc dữ vậy. - Hai người có đi không đây.-nhỏ hét. - Đi thôi họ thấy rồi.-nó ngại chết mất. Hắn chợt kéo tay nó lại nhẹ nhàng hôn lấy nó một cách sai đắm. Nó mở to mắt nhìn, còn những ánh mắt trong nhà có người rực lửa, cậu với anh thì nhìn không chớp mắt, thằng này bạo gan quá đấy. - Như vậy mới gọi là thấy, đi thôi.-hắn nhếch môi chọc tức nó đi thẳng vào nhà. - Anh đi chết đi.-nó kịp nhận ra hắn trêu nó thì hắn đi đâu mất rồi. Cô và nhỏ hùng hổ chạy ra, giật mạnh người nó. - Từ lúc nào mầy lại dễ giải như vậy.-nhỏ cáu. - Con này tao thật thất vọng giao mầy cho hắn.-cô cũng quá bất bình. - Tụi mầy hình như hơi rãnh phải không.-nó liếc. - Không...không gì.-nhỏ và cô thấy ánh mắt của nó có vẻ không giống ngại ngùng mà giống bị ai chọc giận vậy. - Câm miệng lại.-nó nhấn mạnh đi thẳng vào nhà. Tụi nó đi thẳng tới Clou Mitin là nơi có rất nhiều trang phục cũng có thể coi là một cửa tiệm, ở đây đều có nhiều nhà thiết kế tài giỏi, cũng có cả những người nó từng hợp tác trong cuộc thi cách đây mấy năm trước khi nó gặp hắn, có phần không nên vào đây cùng bọn hắn thì hơn. - Ở đây sau.-nhỏ ngơ người. - Tụi anh chỉ thích trang phục đây thiết kế rất hợp thời trang và phong cách tụi anh.-cậu nhìn nhỏ. - Nhưng...-cô biết là khi nó vào đây thì nguy cơ lộ thân phận rất cao. - Nhưng gì vào thôi.-cậu kéo tay cô. - Khoang các anh vào trước đi.-cô nói. - Em làm sau vậy.-hắn nhìn nó. - Anh vào trước đi em vào sau.-nó nhìn hắn. Hắn chẳng hiểu nó là đang làm gì, tụi hắn từ từ bước vào trước. - My hay là mầy nói với Phong đi chỗ khác đi.-nhỏ nói. - Tại sau phải đi chỗ khác.-nó hỏi lại. - Mầy đừng như không quan trọng, mầy thừa biết trong đây toàn là người quen của mầy mà.-cô không biết nó là đang nghĩ cái gì. - Tụi mầy không nghĩ thoáng được ak.-nó nhíu mày. - Ý mày là sau.-nhỏ và cô vẫn chưa hiểu. - Điện thoại cho Seri bảo cô ấy và mọi người xem chúng ta như là khách, có hỏi để làm gì thì nói chúng ta giải thích sau.-nó nói. - Ờk ha vậy mà nghĩ không ra tao gọi ngay.-nhỏ nói. * Nhân vật mới Seri là cô bạn thiết kế chung với nó có thể nói là rất thân. Đây cũng chính là ước mơ của cô ấy, bây giờ đã thực hiện được mở cửa tiệm cho riêng mình. Tụi hắn lựa trang phục mọi thứ vẫn bình thường thì mọi nhân viên đột nhiên bị gọi lên phòng trên, chính hắn cũng thấy lạ. Tụi nó bước vào rất bình thường cũng đi lựa trang phục. - Cửa tiệm này hôm nay lạ thật mọi người đột nhiên đi lên trên hết vậy.-cậu khoa hiểu. - Chắt là chủ có chuyện dặn dò.-nhỏ biết chắt là vậy mà. - Sau em biết.-cậu nghi ngờ. - Đoán thôi, để em lựa quần áo cho anh nha.-cô né tránh chuyện khác. - Được thôi.-đối với cậu thì đây là chuyện tốt. Nó cũng rất hài lòng đúng là Seri cô bạn trung học làm việc rât nhanh gọn. - My em chọn cho anb đi.-hắn đề nghị. Nó im lặng như không nghe, chuyện lúc chiều noa chưa nguôi ngoai đâu. - Giận ak.-hắn hỏi. - Không.-trả lời cụt ngủn. - Ai bảo em dễ thương vậy sau anh chịu được, thôi xem như anh xin lỗi, mai mốt anh hứa không trái ý em.-hắn xoay mặt nó đối diện. - Em không tha đâu anh quá đáng.-nó chọn nãy giờ vẫn chưa trang phục nào ưng ý cũng một phần tại hắn. Phía trên bậc thang nhân viên ngay cả nhà thiết kế cũng bước xuống, mọi người đều đưa mắt nhìn. Có một cô gái tươi tắn, xinh xắn bước tới gần nó, "Seri đừng như vậy chứ, không giỡn được đâu" nó quên mất tính tìnb Seri rất bất thường chưa bao giờ chịu thông cảm cho nó bất cứ chuyện gì. Đặt biệt chuyện no càng muốn nhờ Seri thì chưa bao giờ Seri đồng ý mà toàn làm ngược lại. Tại sau lại quên ngay lúc này chứ lỡ như không phải như nó nghĩ chứ. ~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~ Đăng muộn Tyty cáo lỗi gần cuối học kì nên có hơi bận rộn tí mọi người đừng trách Tyty nha