-----Nhà cô---- Cửa phòng cô bật mở một cách thô bạo. "Dương Tinh My, anh biết em rất ức chế vì thua anh nên phải đi mua kem, nhưng có cần phải trả thù như vậy không? Tại sao lại làm kem chảy hết như vậy chứ ?" anh cô – Dương Thái Huy tức giận khi thấy cô đem một đống kem, à không “nước kem” về sau 45 phút “mất tích”.  "Hức hức...anh ơi..." Thái Huy giật mình, em gái của mình- một đứa quậy phá, tinh nghịch, loi choi, lóc chóc,...bây giờ đang ngồi gục trên bàn học , tóc tai bù xù , hai mắt rưng rưng? Anh lo lắng: "Em bị gì vậy?" "Huhu...hức hức…" như chỉ đợi câu nói đó cô liền òa lên ôm anh mình.  "Ờ ờ. Ngoan ngoan, nín, anh thương !" anh vỗ về cô.  "Oa oa oa! Mất rồi. Cái bóp tiền mất rồi!" "Sặc ! Vậy cũng la ó om sòm. Cái bóp lúc nào cũng có 5.000 Việt Nam đồng của em đó hả?" anh buông cô ra.  "Hức hức... 5.000 là cả một gia tài. Hồi nãy mua kem, em phải mua thiếu 10.000 lận đó." cô òa lên.  "Sặc tập hai! Vậy cái bóp đó giờ không có tiền?" anh nói, có phần mỉa mai đứa em gái đáng ghét của mình.  "Ai nói? Huhu... Cái thẻ ATM trị giá hai triệu bạc, em để dành từ hồi cấp hai đó." "Hai triệu?" anh suy nghĩ một hồi "cái tờ giấy hăm dọa kia em còn để đó không?" "Ừm. . . còn" cô lấy tay quệt nước mắt.  "Haiz! Vậy thì em không còn hy vọng lấy lại rồi. Có ai điên mới trả lại cho em sau khi đọc cái hàng chữ hăm dọa đó!" anh chắc nịch nói một hơi.  Mặt cô từ xanh chuyển sang tím rồi từ tím chuyển sang đỏ.  "Dương Thái Huy, anh mau biến đi cho em! Nói chuyện với anh đúng là không giúp ích được gì cả. Anh, bấm nút biến ra ngoài đi!" tức giận, cô vừa nói vừa đẩy anh ra ngoài.  Sau khi đuổi được ông anh đáng ghét ra ngoài, cô lấy một nắm phi tiêu, ném thẳng vào bức ảnh của anh được treo trên tường, đương nhiên trước đó cô đã vẽ thêm răng nanh, đuôi khỉ, mắt trợn lên, tóc mì gói... "bụp bụp bụp!" ba phát dính hết cả ba. Mệt mỏi , cô nằm xuống giường.  Cô nhớ tới cái tên mình cứu hồi chiều, đúng rồi! Tại hắn. Tại hắn nên cô mới bị rớt ví. Chắc lúc cô cứu hắn nên mới vô tình làm rớt.  "Hừ! Anh mặc dù đẹp trai, nhưng vì anh nên tôi mất tiền, vì vậy anh là đồ đáng chết. Aaa, anh chết đi! Tên đẹp trai đáng chết! Tôi ghét anh!" Sau một hồi “giận cá chém thớt” ,chửi rủa cái tên kia, cô cũng thiếp đi.