Chương 4: Sơn tặc cũng cần sinh tồn mà Thừa dịp lúc ba người nói chuyện phiếm, Thu Anh Đào lén lút nâng một tảng đá to bằng quả dưa hấu ném về phía bọn sơn tặc, Mộ Giai Nam không quay đầu lại, vung bảo kiếm trong tay đánh văng tảng đá, rồi tiếp tục tán gẫu với thuộc hạ. “…” Núi cao còn có núi cao hơn, Thu Anh Đào thấy tình thế bất lợi, rón ra rón rén dịch dịch sang bên cạnh, đợi có thời cơ tốt thì chuồn ngay. Mộ Giai Nam sắp đặt hai người đứng đầu đường núi mai phục, vì hắn nhận được tin tức đáng tin cậy, hôm nay có một nhóm người vận chuyển tơ lụa thượng đẳng Giang Nam đến Hoàng cung, mà muốn vào thành thì phải đi qua đường núi này, nên hắn đã ra lệnh phong kín tất cả đoạn đường, bây giờ chỉ việc ôm cây đợi thỏ chờ cướp cống phẩm. Thu Anh Đào dịch chuyển chân, vừa mới chuẩn bị bỏ chạy, đã cảm thấy hai chân lơ lửng, Mộ Giai Nam tóm cổ nàng giắt trên chạc cây, cười như không cười nhìn nàng: “Chạy đi đâu?… Ồ, ta quên ngươi bị câm, không cần trả lời.” “. . . . . .” Thu Anh Đào liều mạng khua chân làm tóc rối tung, lại giơ nắm đấm về phía Mộ Giai Nam thị uy, đem nàng treo trên cây, nam nhân này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc. Mộ Giai Nam ngắt một bông cỏ lau đi tới trước mặt nàng, cầm cỏ lau phe phẩy lướt qua mặt nàng, Thu Anh Đào căm tức đẩy ra, Mộ Giai Nam vẫn kiên nhẫn dùng cỏ lau quét mặt nàng, toàn bộ quá trình như đang “chọc mèo”… Thu Anh Đào cản một lúc đã thấy mệt, người bình thường quét hai cái thì ngừng lại, mà bạn hữu này “chọc” bao nhiêu cũng không đủ, qua mười phút rồi, lúc thì gãi cổ nàng, lúc lại gãi mí mắt nàng, làm nàng buồn chết đi được. Thu Anh Đào sốt ruột, nàng không hô không mắng được nên tất nhiên là sốt ruột, cực kỳ bất đắc dĩ, nàng thở dài đầu hàng … Hừ! Đợi nàng xuống đất rồi, nhất định phải đem thằng nhãi này đá xuống khe núi! Tiểu yêu nghiệt, bề ngoài có đẹp ta cũng phải giết chết ngươi! Mà Mộ Giai Nam hình như không có ý muốn thả nàng xuống đất, hai tay khoanh trước ngực bước lên phía trước một bước, nâng đôi mắt yêu mị nhìn chăm chú Thu Anh Đào, rồi vươn tay nắm cằm nàng nhìn trái nhìn phải: “Giai Kỳ nói trên mặt ngươi có một vết sẹo buồn nôn, ở chỗ nào?” Thu Anh Đào mặc dù bị treo trên cây, nhưng khí thế vẫn phải có, nàng trợn mắt khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt. “Hửm? Không phối hợp hả…” Trong mắt Mộ Giai Nam xẹt qua một tia xấu xa: “Thế chắc là ở trên người rồi …” Hắn vừa nói vừa vén cổ áo nàng… Thu Anh Đào thấy đại sự không ổn, giữ chặt cổ áo, cố gắng đung đưa người quay đi, đúng là đồ lưu manh! Nàng càng trốn, cái tay xấu xa kia lại càng kéo cổ áo nàng, còn cười “Ha ha ha” xấu xa. Thu Anh Đào nhìn độ cao từ chỗ mình xuống mặt đất, định làm gãy chạc cây để thoát xuống, nhưng khi cúi đầu xuống mới phát hiện dưới chân là một hố đất lớn, sâu trong hố còn có những cọc gỗ để bẫy giết dã thú… Tên chết tiệt, lại dám treo nàng trên hố bẫy. Đúng lúc này chuyện bất hạnh lại tới nữa, có lẽ nàng giãy giụa quá mạnh, chạc cây phát ra tiếng gãy răng rắc, không cần nghĩ ngợi, nàng ôm cổ leo lên người tên lưu manh, nhắm mắt dựa đầu vào hõm vai hắn. Mộ Giai Nam không ngờ nàng “chủ động” như thế, giật mình, cười tủm tỉm nhìn chỗ chạc cây vừa gãy… “Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu sắc nữ ngươi, đang chiếm tiện nghi của ta sao?” Hắn vừa nói vừa đẩy nhẹ thân thể Thu Anh Đào ra ngực mình. Thu Anh Đào không muốn trở thành “xiên thịt người nướng”, vội vàng lắc đầu lia lịa, liều mạng ôm hắn không dám lỏng tay. “Sau này còn muốn giả làm nữ hiệp ngăn đường tiền tài của sơn trại ta sao?” Lắc đầu! “Ngươi phải viết giấy cam đoan năm trăm chữ cho bản trại chủ.” Gật đầu! “Sau khi về, sẽ tố cáo với cha ngươi?” Lắc đầu! “Nguyện ý gả cho Mộ Giai Kỳ chứ?” Gật đầu!… Thu Anh Đào giật mình, lục soát cái tên Mộ Giai Kỳ trong đầu, không phải chính là tên soái ca đã đá nàng sao?… Thu Anh Đào nhíu mày suy nghĩ.. Vẫn gật đầu! Mộ Giai Nam cười tủm tỉm nhìn nàng: “Ngươi gật đầu, được rồi, thề đi”. “…” Thu Anh Đào mày lại nhíu, chầm chậm lắc đầu, khoé miệng Mộ Giai Nam lại nhếch lên: “Không đồng ý? Đã không phải là người một nhà, bản trại chủ tại sao phải thả ngươi xuống?” Con bà nó! Hắn đang trêu chọc nàng cho vui sao? Lúc này, chạc cây lại phát ra tiếng “răng rắc” một lần nữa, Thu Anh Đào lại bổ nhào vào ngực Mộ Giai Nam. Bởi vì động tác hơi mạnh, gót chân Mộ Giai Nam không chịu được lực, nên hắn thuận tay ôm eo nàng giữ thăng bằng. Thu Anh Đào cũng không rảnh để phản kháng, thậm chí còn ôm chặt hơn, Mộ Giai Nam cười ha hả: “Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta, bồi thường phí tổn thất sự trong sạch cho ta, ba trăm lượng bạc ròng.” Gật đầu, bồi bồi bồi!… Bồi thường cho ngươi ba trăm lượng bạc đi mua quan tài! Ta phỉ nhổ. Đến lúc chạc cây gãy lìa, Mộ Giai Nam mới nhấc tay ôm nàng xuống đất, Thu Anh Đào hết hồn vẫn chưa bình tĩnh lại được, mà phiếu nợ của Mộ Giai Nam đã hiện ra trước mặt nàng: Ngưu Tiểu Nữu thiếu nợ Mộ Giai Nam ba trăm lượng. Mộ Giai Nam đưa cho nàng một khối du ấn (một khối mực để ấn dấu tay): “Ấn ngón tay vào đây” Thu Anh Đào nghiêng đầu nhìn cái túi bên hông hắn, bạn hữu này cứ như kế toán, đi đâu cũng mang theo con dấu với biên lai? Nàng không cam lòng ấn dấu tay, rồi sau đó len lén bôi ngón tay đầy mực đỏ vào góc áo Mộ Giai Nam. Mộ Giai Nam cất cẩn thận phiếu nợ vào túi, rồi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thu Anh Đào: “Sao vẫn còn ngồi đây? Nhanh đi lấy bạc.” Thối tham tiền! Thu Anh Đào cướp giấy bút trong tay hắn, nắn nót viết năm chữ: Ngươi là thối thổ phỉ. Mộ Giai Nam làm như không có việc gì, chớp mắt mấy cái: “Không đúng, ta là sơn tặc, thổ phỉ bình thường cướp bóc ở bình nguyên mà.” Thu Anh Đào lười chẳng thèm cãi nhau với hắn, lại viết: Ta bây giờ không thể xuống núi, ba ngày sau đi. “Ngươi định trốn nợ.” Mộ Giai Nam kết luận. Thu Anh Đào trợn mắt bật dậy, bước tới ven đường cầm giỏ cơm muốn đi, bên hông tự dưng lại có một sợi dây thừng, sau đó bị túm trở về chỗ cũ, làm giỏ cơm rơi tung toé ra đất, nàng nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm đánh Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam cười ha ha nhẹ nhàng tránh thoát. Chẳng biết lấy ra từ đâu một sợi dây xích, hai ba bước chân đã buộc hai cổ tay nàng ra sau lưng, trói lại thật chặt. Thu Anh Đào giẫy giụa hai cái không thoát được, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, chẳng biết là giận hay sợ chết, nước mắt xoạch xoạch chảy như mưa ra khỏi hốc mắt, Mộ Giai Nam ngừng cười, nghiêm túc nói: “Nữu Nữu này, có chuyện gì buồn phiền thì cứ nói ra, như thế cũng làm bản trại chủ vui vẻ.” Vẻ mặt Thu Anh Đào vặn vẹo, tên này là ma quỷ phái tới sao? Mộ Giai Nam đứng lên, động tác lôi khóa sắt hoàn toàn không phù hợp với giọng điệu hoà nhã: “Bản trại chủ chân thành mời Đại tiểu thư Ngưu gia tới sơn trại ở ba ngày, đừng có cảm động đấy, ha ha.” Thu Anh Đào nhắm hai mắt tĩnh tâm lại, tên chết tiệt heo chó cũng không bằng. ——— Mộ Giai Nam kéo Thu Anh Đào trèo đèo lội suối, vượt rừng rậm tới sơn trại. Thu Anh Đào ngẩng đầu nhìn dãy núi dựng đứng, bỗng nhiên thấy thân thể chợt nhẹ đi, Mộ Giai Nam đã vác nàng lên vai, sau đó nhảy bảy tám bước phóng thẳng lên núi… Thu Anh Đào cảm giác máu chảy ngược hết lên não, lúc này nàng rất nhung nhớ Ngưu gia, nhớ con hổ nhỏ Đậu Hoa, nhớ Ngưu Đại Ngưu, nhưng lại căm hận Thất vương gia Tống Hàn Nho. Những bất hạnh này, đều là bi kịch một tay Tống Hàn Nho tạo thành! Một khắc sau. Thu Anh Đào bị xóc nẩy lên lên xuống xuống rốt cuộc cũng được xuống đất, nàng choáng váng ngẩng đầu lên… Trước mắt nàng hiện ra một toà sơn trại hoàn toàn được làm bằng gỗ, cao ngất lẫn vào đám mây rắn chắn mà kiên cố. Bên trong sơn trại như một cái chợ bán đồ giảm giá, bọn sơn tặc đem những vật phẩm đồ trang sức các loại đã cướp được bày ra để trao đổi với sơn tặc khác. Trại chủ về tổ, tất nhiên là có người ra đón, một nữ sơn tặc trung niên tiến về phía trước, cứ theo thói quen nhận lấy “đồ cướp về” Thu Anh Đào. Nữ sơn tặc nhìn từ trên xuống dưới: “Trại chủ hôm nay sao lại cướp cả người sống đem về thế này?” Mộ Giai Nam duỗi một ngón tay lắc lắc: “Giá trị của nàng ta là ba trăm lượng đấy, trông coi cho tốt.” Lời nói vừa dứt, nữ sơn tặc lập tức tỉnh táo, trong mắt nàng vật trước mắt không còn là người sống nữa: “Ta nhanh nhốt nàng vào mật thất đi?” Mộ Giai Nam ngẩng đầu nghĩ ngợi, “tốt bụng” nhắc nhở: “Mật thất không có gió vào, ngạt thở chết người, không tốt.” Nữ sơn tặc cũng thấy không ổn, hai mắt tỏa sáng, chỉ chỉ hang động bằng đá tự nhiên xa xa kia: “Hay là nhốt trong động?” Mộ Giai Nam chậm rãi ngẩng đầu: “… Có bị chết cóng không?” Thu Anh Đào thấy hai người mỗi người một câu coi nàng như hàng hóa, không thể nhịn được nữa kéo khóa sắt, sau đó nhảy đến trước mặt Mộ Giai Nam, mắt chớp chớp giả bộ đáng thương tội nghiệp, trong lòng nghĩ: Bọn sơn tặc các ngươi không ai tốt cả. Mộ Giai Nam nhìn khuôn mặt “tràn đầy tình cảm” của Thu Anh Đào dường như nghĩ ra chủ ý gì đó, nhếch môi cười cười: “Bản trại chủ là một người chủ hiếu khách, nhất định là sẽ có cơm ăn.” Nói xong, hắn cầm xích sắt trong tay nữ sơn tặc: “Gọi Mộ Giai Kỳ tới nhà ăn gặp ta, nhân tiện làm đồ ăn bưng đến.” Thu Anh Đào khóc không ra nước mắt đi theo hắn, nàng không muốn ăn cơm, nàng muốn đá chết từng tên chết tiệt trong sơn trại này! Chỉ trong chốc lát sau, Mộ Giai Kỳ vui vẻ hoạt bát bước vào: “Ca, ca tìm ta…” Lời còn chưa dứt, hắn đã chú ý tới Thu Anh Đào, dụi dụi mắt đi tới. Từ trước đến giờ, hắn đối với mỹ nữ là gặp qua không bao giờ quên, rõ ràng hắn đã gặp cô nương này mà nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu: “Mỹ nữ, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Thu Anh Đào suýt nữa nghẹn, thượng lương bất chính hạ lương oai (tạm edit là “xà trên không ngay thì xà dưới cũng nghiêng”, là một thành ngữ cổ đại ý chỉ bề trên làm sai thì bên dưới cũng sai theo – ở đây hiểu là chủ nào tớ nấy), từ trên xuống dưới đều ngu ngốc! Mộ Giai Nam tháo khoá sắt ở cổ tay nàng, vẻ mặt hoà nhã nhắc nhở: “Đánh người xấu là phải bồi thường gấp đôi đó.” Thu Anh Đào nổi trận lôi đình đập tay lên mặt bàn, “rắc” một tiếng, bàn tách ra làm đôi… Mộ Giai Nam nhìn cái bàn đáng thương, bất đắc dĩ thở dài: “Chậc chậc, xúc động quá rồi…” Mộ Giai Kỳ ngạc nhiên đến ngây người chớp mắt một cái, Mộ Giai Nam ngồi xuống, ngoắc ngoắc ngón tay bảo Mộ Giai Kỳ lại gần. Mộ Giai Kỳ chẳng hiểu ra sao tiến về phía trước, Mộ Giai Nam nhanh như chớp đánh một quyền vào gáy hắn, rồi làm ra vẻ ưu nhã xoa xoa các đốt ngón tay: “Dám học nói dối? Còn nói Ngưu Tiểu Nữu xấu xí vô cùng, trong mắt ngươi còn có người đại ca này nữa không hả?” “…” Mộ Giai Kỳ ôm đầu xoa xoa, oan ức nói: “Xấu thật mà, không tin thì huynh đến Ngưu tiêu cục xem đi, nhớ tới mặt nàng ta là đệ lại muốn nôn rồi.” Thu Anh Đào hung tợn trừng hắn, thì ra là tên khốn khiếp này giả tình giả ý! Nàng thấy vẻ mặt đau đớn của Mộ Giai Kỳ, thấy hả hê quỷ dị cười cười, đáng đánh! Không đánh đến chảy máu mũi đúng là đáng tiếc… Mộ Giai Nam dùng chiếc đũa nâng cằm Thu Anh Đào lên: “Nhìn mặt nàng ăn không ngon sao?” Mộ Giai Kỳ thẹn thùng gãi đầu: “Hắc hắc… Cô nương không phải Ngưu Tiểu Nữu, nàng tất nhiên là xinh đẹp hơn nhiều.” “..” Mộ Giai Nam nhìn mặt đệ đệ không giống như đang giả bộ, không nhận ra Ngưu Tiểu Nữu, chẳng lẽ hắn bắt nhầm người? Giờ phút này, sự ảo diệu bên trong chỉ có Thu Anh Đào hiểu rõ, nàng thấy đồ ăn trên bàn cực kỳ mê người, rất biết phối hợp bắt đầu ăn, chẳng cần quản hắn Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị cái khỉ gió gì hết, ăn no rồi tính. Mộ Giai Nam nhỏ tiếng nói chuyện với Mộ Giai Kỳ một lúc. Bỗng nhiên Mộ Giai Nam đi tới kéo Thu Anh Đào ra khỏi phòng, Thu Anh Đào vừa cắn bánh bao vừa đi theo, đi tới một gian phòng rộng, cửa lớn rầm một tiếng đóng lại… Thu Anh Đào thấy ánh sáng biến mất hoảng sợ, mà Mộ Giai Nam từng bước từng bước nhích lại gần mình trong mắt có tia sáng loé lên.