Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 5 : Chút mưa phùn

6h sáng Ai đó đã chuẩn bị đi học, hôm nay nó sẽ đến trường. Giống như một đứa con nít hồi hộp lo lắng, nó sẽ học ở đây- một ngôi trường hàng đầu tại Việt Nam. Nó sẽ học cùng với những người bạn thân của mình, nó biết ở đây nó không cô đơn. -Dậy sớm vậy. Bé háo hức như thế cơ à? Thiên cười -Dạ ? Tại bé vui quá mà. Nó đáp Thiên chỉnh lại cà vạt rồi nói -Để anh đưa bé đi học -Không cần đâu anh còn phải đi làm. Bé lớn rồi anh Thiên không phải lo lắng cho bé nữa -Được rồi nhưng nếu có chuyện gì bé phải gọi cho anh ngay biết chưa -Rõ ! Thưa sếp Nó đứng nghiêm đưa tay chào anh theo phong cách quân đội, Thiên phì cười. -Anh! Bé đi học đây. Trưa nay bé muốn ăn sườn xào chua ngọt. Nó nhe răng cười rồi chạy biến. Chuyện tổng giám đốc một công ty lớn nhất nhì cả nước như anh mà phải mặc tạp dề vào bếp nấu nướng thì còn ra thể thống gì nữa, mà người duy nhất có bản lĩnh sai khiến cho anh chỉ có một mình con bé con đó thôi. Nó tung tăng tới trường, nó muốn gặp lũ quỷ kia quá. Chiếc Limo mui trần dừng lại trong bãi ,nó bước xuống trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người -Có phải là nó không? -Đúng! Chính là nó. Con hồ ly tinh không biết xấu hổ. Một đám đông kéo tới chỗ nó, xem ra vì chuyện hôm qua ở sân thể dục. Ai đó nhếch môi…. -Mày là đứa nào? Một con bé tóc đỏ uốn xoắn tít hât cằm hỏi nó -Tớ là học viên mới. -Cái loại như mày không xứng đáng ở học viên này. Một con bé khác nói -Thế theo bạn như thế nào thì được ở lại? -Phải giống như tụi tao đây. Nghe nhỏ nói mà nó muốn ói mửa quá . Có giữ nguyên trạng thái ngây thơ nhất nó hơi nhíu mày -Nhưng mà tớ không quen mặc máy cái dẻ lau rách như sơ mướp giống như các bạn . Nó nói ,giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng khiêu khích khiến bọn con gái tức sôi máu… -Ranh con mày có biết mấy bộ quần áo này bao nhiêu không -Nhặt từ bãi rác thì làm gì có giá Nó khinh bỉ trả lời. Xung quanh rất nhiều kẻ không nhịn nổi mà lăn ra sân cười khùng khục -Con chó này mày chán sống rồi. Tụi bay đập nó một trận. Đứa nào cào nát mặt nó tao thưởng Con bé tóc đỏ nói… nó hơi lùi lại Đang tính chạy thì một giọng nói vang lên -Chuyện gì xảy ra vậy.? Mấy con nhỏ thay đổi thái độ 360° -anh con nhỏ đó xỉ nhục bọn em Người con trai nhíu mày, nó phát tởm khi thấy mấy con nhỏ õng ẹo cố tình áp ngực vào tay người con trai -Tôi thấy cô bé này nói không sai. -Anh…. Nó cười. Tên này không tồi , cũng biết phân biệt đúng sai. -Đi đi đứng đây tôi thấy mấy người chướng mắt lắm -Anh Khánh. Sao anh… lũ con gái sụt sùi đầy đáng thương. Nó tự thấy mình dư thừa nên ngay lập tức lủi mất -Con quỷ! Phương từ đâu chạy đến vỗ vai nó -Hửm? – Học sớm thế! Lũ bạn của mày đâu? Phương hỏi rồi ròm xung quanh -Không biết! Nó đáp. Cả 2 đi vòng vòng khắp nơi, Phương dựa người vào lan can -Mày về lần này không đi nữa hả? -Có thể. Nó vô thức nhìn về phía cổng trường. Có thể nó ở lại và cũng có thể sẽ ra đi lần nữa. Kitttttttttttt…… Kittttttttttttt….. 2 chiếc BMW dừng lại trước cổng trường. Một chiếc màu vàng chắc chắn thuộc quyền sở hữu của bạn Hiếu thân yêu, vậy chiếc còn lại là của Phong nó nghĩ Đúng như nó dự đoán từ chiếc xe màu vàng nhạt Hiếu, Linh và Tuấn Anh bước ra trông họ không được vui Nó chuyển sang chiếc xe màu đen. Từ trên xe một người con trai bước xuống mỉm cười rồi vòng ra mở cửa cho người bên cạnh Nó cau có. Trời chợt trở gió….làn mưa phùn lất phất. …cô gái đó là. ….