Nhỏ xấu xí, cô là ai
Chương 11
Ra Chơi.
Nó lên sân thượng ngồi hóng gió rồi chợt ngủ quên trên đó hồi nào không hai biết.
2 tiếng trôi qua
Nó vẫn im lìm trong giấc ngủ đến khi nghe có ai đó đang cải nhau.Nó từ trong gốc tường nhìn ra,thì ra là Bảo Minh và một cô gái khá xinh đẹp tên là Linh Đan.
- Cậu còn muốn cố chấp đến bao giờ đây?Tôi không yêu cậu...Ngoài tình bạn ra chúng ta chỉ có như vậy thôi.Nếu cậu muốn đi xa hơn thì tình bạn cũng không còn.
Ai ngờ Bảo Minh lại lại lạnh lùng còn hơn cả Hoàng Anh nữa chứ?Nó nhìn cái cách đối xử của cậu ta đối với cô gái đó là biết cậu là người như thế nào rồi.
Linh Đan ôm mặt khóc thút thít,dù vậy Bảo Minh vẫn lạnh lùng không đếm xỉa đến cô.
Cảm giác ngồi sau nghe lén thật khó chịu,nó tìm cách đi xuống lớp một cách âm thầm lặng lẽ...Ôi ôi. hình như không được rồi.Nó lỡ đá trúng cái lon nước bia của thằng điên nào đó để lại. 1 2 3 nó nhanh chóng bị Bảo Minh phát hiện túm lấy cổ áo của nó lôi ra từ sau bước tường.
- Cô muốn gì mà nghe lén bọn tôi nói chuyện?
- Tôi...tôi đâu có cố ý đâu.Tôi lên đây trước rồi mà.Tại cậu lên đây mà không gõ cửa mà_Nó nhìn Minh bằng ánh mắt của một con nai vàng ngơ ngác.
- Cô bị điên sao?Sân thượng thì ai đâu mà gõ cửa
- Vậy cậu đâu thể trách tôi được.Ngoài ý muốn thôi!
Hai đứa tụi nó đứng cãi vả một hơi mà quên đi cái người đang ôm mặt khóc đằng kia.
Linh Đan thấy Minh nói chuyện với người xin gái khác thì lập tức nổi đóa tiến lại gần chỗ bọn nó ngay.
- Tránh xa Bảo Minh ra!Ối...con nhỏ xấu xí dơ bẩn như ở đâu ra vậy?_Thì ra Linh Đan mặt mài thì đẹp đẽ mà ý thức lịch sự lại không có.Điều này càng làm mất điểm trong mắt Minh hơn.
- Linh Đan,không được nói cô ấy như vậy?Người ta xấu xí nhưng nhân phẩm của người ta biết đâu đẹp.Cậu còn như vậy nữa...đừng trách tớ không nhìn mặt cậu.
- Bảo Minh....Đây là con nhỏ nào mà cậu bênh vực nó vậy?Tớ là bạn thân của cậu kia mà.
- Chính là xem cậu là bạn nên tớ mới khuyên cậu đấy.
- Được rồi,tớ không như vậy được chưa?Nhưng cậu có mối quan hệ với nhỏ xấu xí này như thế nào vậy hả?
Vừa mới hứa với Minh xong thì cô lại tiếp tục phạm lỗi.
- Đây ư? Đó là...là bạn gái của tớ.
Nghe câu nói của hắn xong thì cả nó và Linh Đan la ầm lên.
- Cái gì?Cậu có bị điên không?con nhỏ này...không thể nào!
Linh Đan không tin vào những gì mình được nghe.(tất nhiên!Phi lí quá mà)
- Tên kia!Cậu nói cái gì vậy hả?Ai là bạn gái cậu.
- Thanh Vy,chúng ta là người yêu của nhau cậu quên rồi sao?Cậu như vậy....tớ đau lòng lắm.
Để dụ được Linh Đan tin rằng mình có người yêu thì phải diễn thật giống vì Đan rất tinh ý,sẽ biết đó là nói dối nhất định cô sẽ không tha cho hắn đâu.
Quay sang nó,Bảo Minh ghé sát vào tai nó nói nhỏ:
- Cô hợp tác chút đi cũng có mất mác gì đâu.Tôi sẽ đền bù cho cô sao?
- Cậu...cậu dám...
(Thanh Thanh ơi!?mày đang đóng vai người hiền tài của đất nước đó nên không thể đụng tay đụng chân được.)
Rồi nó cũng để yên cho hắn ta nói gì thì nói,đợi sau này xử hắn sau.
Linh Đan nghe Bảo Minh nói vậy,cô nàng khóc nức nở ôm mặt chạy xuống lớp.
Bây giờ chị còn lại hai người,nó quay sang hắn tức giận nói:
- Này!Tôi xấu nhưng không có dễ dãi đâu nha!Ai cho cậu đem tôi ra làm trò đùa vậy?
Bảo Minh nhìn nó nghiêm túc nói:
- Tôi không có đùa,từ nay cô hãy làm bạn gái của tôi đi.
Hắn ta rốt cuộc đang nghĩ gì đây?Định đem nó ra làm trò đùa cho cả thiên hạ nhìn vào mặt nó cười nhạo bán hay sao?Một người thì là nam thần vạn người mê,còn một người thì quê mùa,xấu xí vạn người chê.Nghĩ đi nghĩ lại không có chỗ nào hợp lí cả.Nếu hắn muốn dùng ai đó để cho Linh Đan không bám theo mình nữa thì chọn một cô gái xinh đẹp thì có vẻ nghe còn được...Nhưng đằng này thì...nói sao cũng không thể hiểu nổi.
- Này!Muốn lợi dụng tôi để làm cho cô gái lúc nãy từ bỏ cậu thì tốt nhất cậu nên chọn một người có nhan sắc chút đi.Nghe còn có vẻ hợp logic đấy.
Đúng vậy,hắn có thể chọn bất cứ cô gái khác nhưng không hiểu sao hắn lại có ấn tượng mạnh với cô gái xấu xí này.Bảo Minh có cách nhìn con gái rất tốt,một khi hắn đã chọn thì chắc chắn người đó có gì đó đặc biệt.
- Tôi đã chọn cô là bạn gái rồi,tan học chờ tôi.
Hắn nói rồi bỏ xuống lớp.Còn nó thì đứng đó tức tối không thể làm gì được hắn ta trong thân phận này cả,đành trút giận lên mấy bức tường để xả stress.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
30 chương
92 chương
51 chương
12 chương
9 chương
86 chương
63 chương