Căn phòng vẫn thế.. vẫn là bóng tối bao trùm, vẫn là cơn gió lành lạnh, vẫn là bầu không khí im lặng.. và trong phòng chỉ duy nhất một cô gái bé nhỏ ngồi ở một góc giường, ánh sáng từ chiếc mp3 le lói. Nó thở dài đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài màu nâu nắng. Nó cô đơn.. Nhớ..! Nó nhớ nhung cái bóng hình đó, cái con người đó, cái con người mà nó đã trót yêu.. Nó nhớ đôi bàn tay rắn chắc, nó nhớ cái ôm ấm áp.. Biết không? Nó nhớ lắm những cảm giác bên hắn.. Giá như nó được trở về những ngày ấy.. giá như nó được gặp lại hắn.. giá như.. Hi vọng càng nhiều chỉ khiến con người càng thêm đau..! Đủ rồi. Dừng lại.. cái hi vọng nhỏ nhoi.. Dừng lại.. cái nhớ tha thiết.. Dừng lại.. cái cuộc sống không công bằng này..! Không thể chịu nổi.. không thể chống cự.. không thể khống chế.. Căn phòng nhỏ bao trùm đêm tối, lấp lóe ánh đèn từ chiếc mp3, một cô gái nhỏ ngồi bên góc giường thẫn thờ Mái tóc xõa che phủ cả khuôn mặt nhỏ xinh, giấu nhẹm nụ cười hồn nhiên ngày nào.. Bây giờ cái con người lạc quan ấy.. chẳng còn nữa.. Chết rồi, chết hết rồi..! Con dao rọc giấy sáng loáng trong bóng tối.. Nó thở dốc, nhìn vào cái cổ tay đang từ từ ứa máu.. Mệt lắm rồi.. Nản lắm rồi.. nó chỉ muốn ngất đi thôi! “Cầu mong.. đây chỉ là một giấc mơ..! Chap 59 [tt] Hắn chợt tỉnh giấc, đôi mắt căng to, một giọt mồ hôi chợt chảy dài. Toàn thân hắn vừa run lên nhè nhẹ, và đâu đó một cảm giác bất an.. Gì vậy? Nó..đâu rồi!? Hắn ngó dáo dác quanh căn phòng nhưng cảnh vật vẫn tĩnh lặng.. Hắn thở dài.. Hắn vừa bị làm sao thế nhỉ? Hắn thấy trái tim hắn như đang run rẩy, như đang sợ hãi một điều gì đó, như đang trốn tránh cái việc ấy, như đang lo lắng một việc gì đó.. Nhưng mà.. nó là cái gì? Cổ họng hắn như bừng cháy, vừa nặng vừa nóng, cả thân người như tảng đá lớn không sao di chuyển được.. Chuyện quái gì..!? ~~ Nó ~~ -Cô ấy được phát hiện khá muộn, máu ở cổ tay có phần đông lại.. nhưng rõ ràng là cô ấy đã mất khá nhiều máu.- Ông quản gia kiêm bác sĩ nói lại với Bảo, nét mặt như vừa giãn ra sau cuộc chiến với Tử Thần đầy khó khăn. -Bây giờ.. Phương sao rồi ạ?- Bảo sốt ruột -Cô chủ ổn và đã ngủ, cậu có thể vào thăm cô ấy. Nhưng cô chủ vẫn còn rất mệt.. Bảo lao ngay vào phòng, căn phòng tràn ngập ánh sáng ban mai dịu nhẹ, rèm cửa bay nhè nhẹ, cơn gió thoảng hương hoa thơm dịu dàng.. Và trên giường, một thiên thần nhỏ đang ngủ rất ngon. Khuôn mặt trắng nhợt, đôi môi nhỏ không hồng hào như mọi khi mà chuyển tím tái.. Bảo nhìn nó chua xót. Anh tới gần ngồi bên giường nắm lấy bàn tay bé nhỏ yếu ớt, tự trách mình không quan tâm tới nó.. -Em bên này vẫn sống tốt đúng không? Anh biết là cô bé như em rất mạnh mẽ mà! -Búp bê nhỏ của anh, em có bao giờ gục ngã khi không có anh? Có bao giờ khóc khi không có anh? Có bao giờ yếu ớt khi không có anh? -Anh mừng vì em vẫn khỏe mạnh, anh mừng vì em vẫn còn nhớ tới anh.. Anh mừng vì em đã tìm được một ai khác có thể che chở cho em.. Quên anh em nhé! -Anh buồn lắm, nhưng mà anh thấy hạnh phúc cho em. Gắng lên em nhé..! Cậu ta sẽ đến bên em mà, đừng bỏ cuộc nhé búp bê nhỏ!! Bảo khẽ vuốt mái tóc dài của nó, cô thiên sứ nhỏ cựa quậy và chép miệng đáng yêu. Nó vẫn còn đó thôi, vẫn còn hình bóng cô bé hồn nhiên ngây thơ đó thôi!! Nó.. không thể đi mà không được gặp hắn lần cuối được! Bởi vì.. nó đã yêu hắn.. khi mà nó nhận ra.. thì nó đã yêu hắn rất nhiều rồi..!