Nhỏ Nhút Nhát và Cold Boy Cá Tính
Chương 58
Tần ngần một lúc nó mới lấy lại bình tĩnh, quay đi quay lại mới thấy hắn nằm dưới chân nó.. Tim nó chợt nhói.. nhói lắm!
-Đưa anh tới bệnh viện nhé!-Nó khẽ thì thần rồi định xốc lên nhưng cơ thể rắn chắc ấy quá khỏe..
-Có cần tôi giúp không?-Giọng nói quen thuộc- chàng trai trong thư việc lúc nãy ló đầu hỏi nó. Sao đây? Nó đâu có khỏe bằng hắn đâu mà.. Nó khẽ gật, thôi thì tình thế hiểm trở thế này.. đành phó mặc vậy..!
Chàng trai kia xốc hắn lên rồi bước nhanh qua đám học sinh thẳng ra cổng trường, nó cũng sốt ruột chạy theo.
~~ Phòng bệnh ~~
-Em nè! Sao nặng thế này mà không đưa tới bệnh viện hả?-Cô y tá nhíu mày hỏi nó, nét mặt khá căng thẳng còn mồ hôi thì chảy dài trên khuôn mặt
-S…Sao..sao ạ???-Nó chồm lên nhảy bổ tới chỗ cô y tá hỏi tới tấp.
-Cậu ta bị nhiễm trùng nặng, mất máu nhiều lắm. Cơ thể lại suy nhược nữa!!-Cô y tá liếc xuống cái bảng khám sức khỏe.
-Vậy có cách.. cách nào không ạ?-Nó cảm thấy các đốt tay mình run lên bần bật..
-Cái này.. phải đợi. À.. hiện nay bệnh viện đã hết nhóm máu O cho cậu ta rồi..-Cô y tá thở dài
-Sao cơ? Cô ơi!!! Cháu nhóm O nè!!!-Nó nhảy chồm lên chẳng kịp để cô y tá phản ứng nữa
-Đi!! Đi lấy máu cô nhé!!!-Nó kéo tay cô y tá kéo đi. Phận cô y tá thì ngạc nhiên hết nói nổi!?
~~ 5 giờ chiều ~~
Hai mí mắt nó xụp xuống rồi lại mở lên dần.. cứ thế. Đã lâu lắm rồi mà sao hắn vẫn chưa tỉnh thế này!!!!???? Chắc chắn nếu hắn tỉnh sẽ bị ăn chưởng của nó cho coi!! Nhất định đấy..!
-Này biến thái!! Mau tỉnh đi chứ!-Nó giục hắn, tay nhìn đồng hồ. Rồi nó liếc nhìn hắn.. Khuôn mặt thôi chảy mồ hôi, hơi thở thôi gấp. Nó chợt im, hai tay khoanh lại trên giường rồi ngả đầu xuống đó..
Ưm.. chẳng biết nó đã ngắm nhìn hắn bao lâu rồi nữa.. Nó chỉ biết khi ánh mắt nó chạm khẽ khuôn mặt này thôi.. thời gian như cô đọng lại thật lâu.. để nó ngắm nhìn hắn.. mãi bình yên thế này. Cảm giác.. thật lạ, con tim cứ xốn xang và khuôn mặt nó nhanh chóng đã đỏ bừng.
Cạch.. Tiếng cửa đẩy vào, chàng trai lúc nãy bước vào, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ngồi đối diện nó.
-Myn này..Mẹ.. đã về rồi đấy!-Chỉ duy chỉ “mẹ” thôi.. Nó sững người, đôi mắt hiện rõ sự hỗn loạn.
-Gì..gì cơ?
-Ừm.. mẹ đã về rồi. Mới đây thôi, và rất muốn gặp em.-Anh vẫn khẽ nói, chậm và đều đủ để nó nghe tròn chữ.
-Ưm…. Anh.. em sẽ về.. nhưng tối..được không?-Nó nuốt khan trả lời từng câu chữ như xé nát cổ họng nó.
-Được, anh đảm bảo.. nếu tối nay chưa về.. thì cậu ta sẽ-phải-chịu-đau-khổ!-Anh ta đứng dậy, chậm rãi chỉ tay về phía hắn nói. Phải.. rất chậm rãi.
-Sớm muộn gì cậu ta cũng thế.. Vì tội dám cướp em đi khỏi anh!!-Anh dằn từng chữ rồi quay đi ra khỏi phòng, đôi mắt màu nâu đỏ hằn lên vài tia lửa giận dữ..
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
1088 chương
11 chương
501 chương
12 chương
91 chương
34 chương
42 chương