Nó và hắn hai đứa hai chiếc Ferrari bạc và Lexus đỏ đều mui trần [ giới trẻ thích mát mẻ ] đi sát bên nhau mà cứ nhăm nhe rồ ga phóng trước hay sao ấy!! Chẳng nhớ đây là lần thứ mấy nó bước ra khỏi xe màall nữ sinh đứng xung quanh nó và hắn ồ lên n~… Nó vứt chìa khóa xe cho hắn rồi lên lớp. Hắn liếc nó.. Làm toàn thể nữ sinh liếc nó lun Dường như có ánh hào quang vây lấy nó hay sao mà vừa mới bước vào lớp nó đã nhận được những ánh mắt chữ A mồm chữ O giồi! -Em gái ơi.. Vào lớp tụi anh kiếm ai? -Em xinh ơi.. Chắc gặp anh tỏ tình hả? -Em đeo phù hiệu lớp mình.. Em là học sinh mới hả? Nó từ tốn ngồi xuống chỗ cũ, lấy Mac Book ra.. cũng bằng vẻ ung dung ấy nó khiến cho cả lớp chết ngộp vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của tiên nữ nào đó.. Một thằng tò mò lại gần, nghiên cứu kĩ cái cặp của nó, nhìn kĩ những hành động của nó.. Sau đưa ra một kết luận làm cả lớp ầm ầm rơi từ trên mây xuống 3 tấc đất.. -Em có phải.. Nghiêm Thị Thanh Phương? Kế thừa tập đoàn Rubby? Sắc mặt nó lạnh băng ko thay đổi, chỉ nhẹ gật.. -Và là Nguyễn Trần Thu Phương..? [ Nguyễn Trần Thu Phương là tên giả danh của nó..] Nhẹ gật.. Những tiếng khóc nức nở, tiếng sụt sịt đáng thương,tiếng rên đầy ân hận chứng tỏ cái lớp này chuẩn bị đón lấy ngày tận thế.. -Im hết đi!- Hắn mới đi vào, lần thứ 2 lại nghe toàn tiếng khóc.. Con gái im ru.. Con trai vẫn còn khóc to hơn kia Giờ ra chơi nó dạo quanh trường tìm Kiệt, anh cũng đang kiếm nó mà ko thấy đâu.. Mệt mỏi Kiệt ngồi bệt xuống thở.. Nó được dịp nhảy vào ngồi kế anh: -Em chào anh Kiệt!- Kèm đó là một nụ cười khuyến mãi -Ờh… Chào em.. Em có thấy Phương lớp 11A2 đâu ko?-Kiệt nhìn phù hiệu -Em thấy.. bạn ấy chuyển trường rồi!- Nó thở dài..Nó ko muốn là cô gái xấu xí nữa.. Nó muốn anh coi nó là một cô gái xinh đẹp.. -Không thể nào.. Hôm qua anh mới nói chuyện với Phương mà.. -Em là bạn thân nó.. Nó bảo cần về Mỹ ngay lập tức nên em đã đặt book sớm nhất.. Có lẽ 1,2 tháng nữa nó mới quay lại.. -Thế à.. Cảm ơn em!- Kiệt cười buồn.. Chẳng biết sao anh lại có cảm giác trống vắng nhiều đến thế nhỉ? -Anh có thể.. đi dạo với em một chút được ko?- Nó nhẹ lay anh.. -Ừm.. –Kiệt quay sang mỉm cười với nó, nắm tay nó kéo đứng dậy.. Thật ra bên cạnh Kiệt còn có rất rất nhiều cô gái đang ve vãn tán tỉnh nữa cơ.. Nhưng anh chọn cách im lặng.. Anh mong nó sẽ tới..Nhưng .. Thấy Kiệt với nó đi dạo mà mấy đứa con gái kia ko khỏi tức.. Chúng tụm lại nói xấu và tìm cách trả thù nó.. Và tất nhiên.. trả thù ko phải là một việc dễ như lần trước.. Ông bà ta có câu: NGƯỜI TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH..! Trường hợp này cũng không phải ngoại lệ!