Nhớ Mãi Nụ Hôn (A Kiss Remembered)
Chương 10
“Em không giống bất cứ người làm ngân hàng nào anh gặp.”, Grant càu nhàu sau cánh cửa phòng tắm khi cô vừa bước ra.
“Và anh thích thú khi nói với em điều đó.” cô nói, búng nhẹ ngón tay lên mặt anh và bắt đầu vẩy nước.
Anh kéo mạnh chiếc khăn tắm ra khỏi người cô và ném xuống sàn.
“Hãy nói rằng anh chưa bao giờ phải cầu xin một nhân viên tín dụng như thế này.” Anh vuốt ve bộ ngực của cô gọn trong lòng bàn tay “Anh cũng chưa bao giờ gặp một người nhân viên nào có vòng bụng nhỏ nhắn đáng yêu như thế này.”
“Không còn nhỏ nữa đâu,” cô nói.
“Liệu họ có những có bộ đồ công sở dành cho các bà mẹ không nhỉ?”
“Em ghét chúng, không ai phàn nàn về những bồ đồ bầu của em. Chúng khiến khách hàng của em tự tin khi thấy một phụ nữ vừa có sự nghiệp vừa làm một bà mẹ tốt.”
Bốn tháng mang thai cũng không làm nên nhiều sự thay đổi về hình thể ngoại trừ sự tăng cân nhanh và bộ ngực đầy đặn hơn – điều càng làm cho ông bố tương lai thích thú. Grant vẫn khám phá vùng bụng của vợ mình hàng ngày để theo sát sự lớn lên của đứa trẻ.
“Anh yêu nó lắm!”, anh nói và hôn lên vùng da bụng cô “nhưng không nhiều bằng mẹ nó.”, anh thì thầm, rướn mình để hôn lên vùng rãnh sâu giữa bờ ngực cô.
“Thậm chí là ba năm sau kết hôn?”
“Nhanh vậy sao?” Anh lơ đãng trả lời, lưỡi vẫn đang mân mê vùng da thịt nơi nụ hoa cô.
Cô rên khẽ và trượt tay vào cạp quần anh “Vâng, em vẫn đang đấu tranh với những nữ sinh xung quanh anh.”
“Thế sao?”, anh châm chọc.
“Vâng, họ đều hấp dẫn mà, em biết cái cách mà nữ sinh ngồi cuối lớp tán tỉnh giảng viên của mình.”
“Em biết ư?”
“Ừ,”
Sau khi cô tốt nghiệp, họ đã chuyển từ Cedarwood tới Tulsa nơi cô làm việc tại một ngân hàng còn anh làm giảng viên tại một trường đại học công lập có uy tín và trong vòng hai năm đã trở thành trưởng khoa Khoa học - Chính trị và Tiền luật. Anh vẫn đẹp trai và phong độ như ngày nào. Những sợi tóc bạch kim càng làm tăng thêm phần quyến rũ nơi anh.
Vào giáng sinh bên nhau đầu tiên, cô tặng anh một chiếc jacket bằng vài tuyp có miếng vá da hai bên khuỷu tay. Anh lộ rõ vẻ thất vọng.
“Không, một giáo sư thì không thể thiếu nó được,” cô trêu chọc
Vào ngày 26/12, anh đổi chúng lấy một chiếc jacket bằng da và một chiếc quần jean bó. Bất đắc dĩ cô phải thừa nhận đó là một sự lựa chọn tốt hơn, nhưng cô nhìn chằm chằm bất cứ người phụ nữ nào trong trường học mà dám ngưỡng mộ vẻ quyến rũ của chồng cô.
Bây giờ và mãi mãi những u ám về vụ tai tiếng đã qua đi, chìm lắng dần trong kí ức của công chúng. Grant tự hào về bản thân mình hiện tại. Bóng đen của quá khứ đã qua và không ảnh hưởng gì đến những niềm kính trọng của mọi người dành cho anh. Thực tế là anh đã được đề nghị vào cơ quan luật của bang.
“Anh có muốn làm không?” Shelley hỏi
“Anh không từ chối trở lại tham gia vào những hoạt động đó. Có lẽ chúng ta sẽ cải thiện được gì đó vời tình hình chính trị của bang.”
Anh vẫn đang cân nhắc về điều này còn cô thì biết chắc dù anh có quyết định thế nào thì cô vẫn luôn ủng hộ. Cuộc đời cô, những năm tháng địa ngục với Daryl đã mãi kết thúc từ cái ngày cô li hôn, nó đã bắt đầu từ cái ngày Grant mời cô đi uống cà phê sau lớp học Chính trị khoa học.
Giờ đây, anh đang ôm cô, với tất cả tình yêu.
“Shelley,” anh hổn hển, “vì em không xử sự như một nhân viên ngân hàng nên làm, anh sẽ phải tự cởi quần mình”
“Sao anh không làm đi,” cô đề nghị với giọng gấp gáp.
Bàn tay họ cử động gấp gáp nhất có thể cho đến khi cả hai cùng trần truồng.
“Có ý nào hay không?” Anh thì thầm vào tai cô khi trượt tay vào giữa đùi cô.
“Ừm”, cô ậm ừ, rồi ôm chặt lấy anh.
Anh khẽ gọi tên cô khi bế cô vào phòng ngủ. Khi đã đặt cô trên giường, anh nằm sát bên cạnh và nhìn vào mặt cô. Cô rúc mặt vào đám lông trước ngực anh. Miệng cô di chuyển trên vùng gợi cảm đó bằng sự vuốt ve mềm mại của chiếc lưỡi.
“Shelley, em thật tuyệt!”
Cô nhấc đầu để tận hưởng một nụ hôn dài cướp đoạt của anh. Như mọi khi, nó hút trọn hơi cô. Thân thể cô bắt đầu rung lên như sợi dây đàn. Cô ngậm môi bao lấy bờ lưỡi anh khi nó lang thang trên miệng cô để khám phá và thu phục nó. Đôi bàn tay anh bao lấy đôi vú cô và xoa bóp cùng lúc. Anh hạ thấp đầu và khen ngợi màu tối mới của đôi nụ hoa cô.
“Grant, yêu em đi”, cô van vỉ khi hai cơ thể họ hòa làm một.
Khi đã vào tận cùng cô, anh hướng họ tới tận cùng khoái cảm “Đây là cách lần đầu tiên mình yêu nhau”, anh nói, “còn nhớ không, Shelley?”
“Vâng, vâng”, cô đáp khi thấy mình đang chìm vào cõi mơ “Em còn nhớ”.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
36 chương
22 chương
68 chương
109 chương
10 chương
12 chương