Áng mây thứ 56 : “Đoàng” Đã có những lúc ngọt ngào tưởng chừng như không thể cách xa.… Hạnh phúc nào mà chẳng có cái giá của nó.… Phải chăng càng hạnh phúc... kết thúc lại càng đau !!! :(Phóng xe vun vút ngoài bầu trời đêm, cái lạnh thấu xương đến tái lòng, từng đợt gió giá buốt quấn lấy thần trí Vĩnh Khoa, tim cậu thoáng nhói lên. Lên ga và tăng tốc... Mong sao chuyện này chấm dứt cũng là lúc mọi người được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn. Nét lạnh cố che lắp khoảng trống yếu đuối trong tâm hồn Vĩnh Khoa, vì Thiên Di, để bảo vệ người quan trọng nhất, chẳng việc gì Vĩnh Khoa không dám làm. Chẳng ngờ lại có ngày một người lạnh lùng như cậu lại yêu say đắm một con sóc ngỗ nghịch chuyên phá phách như Thiên Di. Nhếch môi cười đau khổ, Vĩnh Khoa tiếp tục lao xe đi như một con mãnh thú hoang dã, chạy với tốc độ chết người. Vạn vật xung quanh như chỉ là hạt cát trong mắt cậu. Xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn ở bìa rừng, xuống xe, Vĩnh Khoa cùng ông mình bước nhanh vào bìa rừng..._ Nếu con không nở xuống tay, thì ta..._ Con đã nói là sẽ chấm dứt mọi chuyện. Ngay cả việc hứa hôn cũng đâu dành cho con, đúng không? Con biết mình nên và không nên làm gì. Ông cứ yên tâm! Chẳng đợi để nghe hết câu nói của ông mình, Vĩnh Khoa cười nhạt, gương mặt vẫn lạnh tanh. Chất giọng đều đều thoát ra, hơi lạnh hòa vào gió, thành một. Màn đêm dần ôm trọn hai bóng người đơn lẻ. Mảnh chuyện khép lại chỉ trong tích tắc. Chẳng kịp để cánh rừng hoang vu lưu lại chút vương vấn. Mọi âm điệu thật dứt khoát. Trương Tề nhếch môi hiểm, lẳng lặng bước phía sau dáng người cao cao trước mặt. Lê từng bước chân nặng trịch, tiếng giày chạm vào nền đất ẩm như chẳng vang. Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào màn đêm đen, bước thật điều đặn, nhịp nhàng. Bàn tay săn chắc khẽ nắm chặt lại, cậu đã sẵn sàng cho mọi chuyện phía trước. ----Mùi máu tanh cứ thế lan tỏa khắp cánh rừng hoang sơ. Trong khoảng đen chỉ mang chút ánh sáng cỏn con, vẫn làm cho người ta thấy rõ nồng súng lạnh toát vừa hạ xuống._ Làm sao tôi có thể đứng nhìn tên bạn thân và người quan trọng như Thiên Di gặp nguy chứ! Chất giọng dần yếu đi, Bách Nhật gục xuống nền đất ẩm, mắt khẽ nhắm lại vì kiệt sức… Hết Triết Minh lại tới Bách Nhật bị thương. Còn chuyện gì nữa không? Đầu óc Thiên Di như lịm đi, nhìn hai cậu bạn vì mình mà phải rớt máu… thật là…._ Mau gọi xe cứu thương đi. – Giọng ông Vương trở nên gấp gáp hơn, đáng lẽ ra, ông phải nhận ra sự nguy hiểm này ngay lúc đầu và từ bỏ ham muốn đoạt chức chủ tịch sớm hơn… Chầm chạm đứng dậy khỏi mặt đất, mái đầu hơi cuối xuống, hai tay bấu chặt vào vạt áo. Mím môi thật chặt, Thiên Di dứt khoác cất giọng :_ Ông kia, người ông muốn giết là tôi chứ gì? Vậy thì cứ nhắm thẳng vào tôi mà bóp cò đi. Đừng có bắn lung tung vậy chứ. Có biết mạng sống của con người là rất quý không? Có ngon thì ông bắn tôi đi, tôi cóc sợ. Tự khâm phục chính mình, chẳng biết can đảm từ đâu mà sóc con dám nói những lời đó nữa. Những câu chữ vừa thoát ra khỏi cửa miệng thì Thiên Di mới bắt đầu cảm thấy hối hận. Chắc chắn lời nói của nó sẽ chỉ làm ông Kan hăng máu thêm thôi._ Được thôi, vậy thì để ta thay chủ tịch giải quyết…_ Từ khi nào mà ông có cái quyền thay tôi giải quyết mọi chuyện thế, ông Kan? Chất giọng lạnh ngắt từ xa vọng lại, đôi mắt to tròn sáng lên, mừng rỡ. Cuối cùng thì cũng tới._ Vĩnh Khoa. – Thiên Di vui mừng reo lên, mắt hằn rõ tia hạnh phúc nhưng... chỉ nhận lại ánh nhìn khó hiểu từ Vĩnh Khoa. Mái đầu hơi nghiêng xuống, Vĩnh Khoa chậm rải sải từng bước dài đến nơi Vĩnh Kỳ đang đứng. Lúc này… hai người họ đứng cạnh nhau, nếu sơ ý không quan sát thì có lẽ.. sẽ chẳng phân biệt được ai là Vĩnh Khoa, ai là Vĩnh Kỳ mất. Chăm chú dõi theo Vĩnh Khoa, Thiên Di ngây người trong giây lát, chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Trong tim sóc con có một linh cảm rất lạ… Đột nhiên, tầm nhìn của sóc con bị che khuất bởi một tên vest đen. Thoáng chốc, tầm nhìn lại được tự do. Dáng người cao cao ấy từ từ tiến đến trước mặt Thiên Di. Thật ra, nó cũng chẳng biết người đang bước đến là Vĩnh Khoa hay Vĩnh Kỳ nữa. Bởi vì hôm nay, hai người ấy rất, rất giống nhau…_ Vĩnh Kỳ, anh làm gì thế? Chỉ khi tiếng nói lạnh tanh của người đang đứng cùng mấy tên vest đen vang lên thì Thiên Di mới cho rằng, Vĩnh Kỳ là người đang tiến đến chỗ nó. Nhìn kỹ hơn thì có thứ gì đang phát sáng một bên tai của người đang sải bước. Là chiếc khuyên tai nhỏ. Chắc chắn người này là Vĩnh Kỳ rồi. Nụ cười khẽ hiện trên khóe môi bé xinh, gương mặt đáng yêu tựa thiên thần. Nhưng... nụ cười thoáng vụt mất khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Vĩnh Kỳ. Tách. Gì vậy? Một khẩu súng khác đang lên đạn. Vĩnh Kỳ dang đôi tay to lớn ra, ôm chầm thấy thân hình bé nhỏ của Thiên Di, khẽ thì thầm :_ Xin lỗi! Sững người trong phút chốc, Thiên Di trở nên bối rối. Đôi mắt to tròn chứa đầy sự ngạc nhiên.Ở một góc rừng, khẩu súng lạnh toát trong bàn tay sần sùi của ông Kan chầm chậm đưa lên không trung. Và… Đoàng. Tiếng súng như xé toạt màn đêm, âm thanh thật đáng sợ. Âm thanh ghê rợn từ nồng súng phát ra bắt đầu lan tỏa khắp khu rừng, lẫn vào gió, lấn át tiếng nước va mạnh vào đá. Màu đỏ thẳm bao trùm lấy thân áo, đôi chân khẽ thụt lại vài bước. Dùng hết sức lực cuối, Vĩnh Kỳ đẩy mạnh Thiên Di té xuống nền đất để không ngã cùng cậu. Cậu biết, ông Kan đang nhắm súng vào Thiên Di. Cậu cũng biết, phía sau mình là… vực thẩm. Xoạc.. Cả thân người trở nên nhẹ tênh, gương mắt đượm buồn dần bị màn đêm quấn lấy… Thiên Di ngơ ngác, không thốt nên lời. Vừa mới đây thôi, Vĩnh Kỳ còn thì thầm với nó cơ mà. Chỉ nháy mắt, thân hình to lớn đã biến mất. Chóng tay xuống nền đất lạnh toát, Thiên Di khập khiễng đứng dậy, chân khẽ nhấc tới trước…_ Ngốc, dừng lại. Phía trước là vực thẳm đó. Không biết từ lúc nào, Vĩnh Khoa đã ở cạnh nó. Bàn tay cậu khẽ run lên, ôm lấy dáng người bé nhỏ vào lòng. Không hiểu sao lại đau lòng đến thế. Nước mắt từ khóe mi cứ ương bướng trào ra, trào ra mãi không thôi. Có gì đó nghẹn lại ở cổ. Khóc không thành tiếng. Đôi mắt to tròn cứ nhìn về phía vực thẳm, nước mắt lại rơi ra, làm nhòa mọi cảnh xung quanh._ Được rồi chứ? Coi như điều luật về “chìa khóa vàng” đã được hủy bỏ. Tôi và Khoa đã tìm lại hồ sơ cũ, trong đó ghi “Muốn hủy điều luật về “chìa khóa vàng” thì chủ tịch phải hi sinh. Một mạng đổi một mạng”. Vĩnh Kỳ cũng như Vĩnh Khoa, cả hai điều là chủ tịch. Vì thế, các người hài lòng rồi chứ? Chính An chậm rãi cất giọng, nãy giờ cậu đứng lặng yên trong bóng đêm, ánh buồn đượm choáng lấy tia nhìn. Đôi cánh bạc liên tục phát sáng nhờ chút ánh sáng nhỏ nhoi của trăng. Trương Tề lập tức khụy xuống ngay lúc đó. Ông biết… đau lòng rồi sao?_ Giết hắn… giết hắn…Ánh nhìn nham hiểm chiếu thẳng vào người ông Kan, hừ nhạt, Trương Tề gằng giọng nói tiếp :_ Ai cho phép ngươi tự tay làm những chuyện ngu ngốc ấy. Nếu đã biết phía trước có vực thẳm, sao còn dám ra tay? Đoàng.. Vừa dứt lời, Trương Tề nhắm thẳng súng vào ông Kan và cướp cò không nhân nhượng. Quăng khẩu súng xuống đất, Trương Tề lạnh lùng ra hiệu cho đám cận vệ lui. Dáng người khập khiễng bước chậm trong đêm. Đêm đen dường như chẳng hiểu thấu, cứ từng bước một, từng bước một bao trùm lấy vạn vật._ Vĩnh Khoa, anh mau cứu Vĩnh Kỳ đi. Cứu anh ấy đi. Nắm chặt lấy cánh tay Vĩnh Khoa, Thiên Do sợ hãi nói, giọng nói chứa đầy sự lo lắng. Sóc con đang lo cho Vĩnh Kỳ? Hay chỉ vì…. Vì cậu đang và đã cứu nó khỏi phát súng ấy? Vĩnh Khoa giương mắt nhìn vào khoảng đen vừa nuốt trọn một dáng người thân quen. Cậu biết Thiên Di đang rất hoảng. Cần phải để nó bình tĩnh lại. Bộp! Đánh vào sau gáy của sóc con làm nó ngất đi, đỡ lấy thân người bé nhỏ ấy, Vĩnh Khoa buồn bã cất giọng :_ Ngốc, làm sao mà cứu. Trúng đạn, chẳng biết có sống nổi không? Lại còn rơi xuống đó… số phần trăm sống sót chỉ là con số 0._ Chăm sóc cho cô ấy nhé! – Nói xong, Chính An bỏ đi, bóng đêm dần ôm trọn cả người cậu. Chỉ còn đôi cánh bạc phát sáng lấp lánh rồi cũng dần mất hút sau đêm. Tiếng xe cứu thương dàn gần hơn, ánh đèn chớp nháy đến mỏi mắt. Đội ngũ bác sĩ nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình. Một khung cảnh ảm đạm. Màn đêm như móng vuốt của con thú dữ, cứ toan vồ lấy các dáng người nhỏ bé một cách bất ngờ. Cũng chính màn đêm ấy, đã cướp đi những giọt nước mắt của mọi người. Và…. Cướp đi một thứ quan trọng khác… -----Vầng sáng mờ ảo quanh căn phòng, chớm lạnh. Tiếng chim ríu rít chuyền cành, trong veo như hạt nắng vừa lướt qua tấm rèm lất phất trong gió. Dãy cây xanh rì vươn vai sau đêm ngủ vùi cùng sương. Gió lây cành, làm sương rũ xuống nền đất ẩm ương. Hương vị tự nhiên lẫn vào không khí, xông vào giang phòng và bay đến chiếc mũi bé xinh. Hàng mi cong vuốt dần cử động, rồi mở ra. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng Mặt trời trong vắt bên khung cửa sổ. Bã vai đau nhức, đầu ong ong lên. Chóng tay để nhích mình ngồi dậy, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh phòng. Nó vừa nằm mơ sao? Giấc mơ thật quái lạ… Cạch!! Mùi cháo thơm phức xông vào chiếc mũi bé xinh. Vừa nhìn thấy Vĩnh Khoa bước vào, Thiên Di đã cười híp mắt, vội nói :_ Hi hi, anh biết không, em vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ. Vĩnh Kỳ…_ Không phải mơ. Mọi chuyện hôm qua hoàn toàn có thật. Chất giọng trầm thấp khẽ vang lên, gương mặt không sắc thái biểu cảm. Đặt tô cháo thơm phức xuống bàn, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng đỡ sóc con dựa vào gối, nói tiếp :_ Em ăn cháo nhé!_ … Đôi mắt như người mất hồn, gương mặt chợt trở nên xanh xao. Tuyến lệ được kích hoạt, không hiểu vì sao nữa. Từng giọt một, từng giọt nước mắt trong suốt, nóng hỏi thấm vào gối, thấm vào bàn tay Vĩnh Khoa đang đặt hờ trên tấm chăn lớn. Vĩnh Kỳ… chết sao? Không hiểu vì lý do gì, nước mắt Thiên Di cứ rơi mãi không ngừng, rơi mãi. Tại sao chứ? Vĩnh Kỳ... chứ đâu phải Vĩnh Khoa. Sao lại thế này. Tim như có nhát dao cứa sâu vào, đau buốt. Tự vỗ vào đầu mình để ngăn chặn dòng suy nghĩ ngổn ngang. Chắc là do quá khích vì Vĩnh Kỳ đã cứu mạng mình thôi. Chợt, một vòng tay săn chắc vòng sang, ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng. Từng âm điệu trầm nhẹ khẽ vang bên tai :_ Ngoan, không sao đâu. Mọi chuyện kết thúc rồi. -----Một tuần lễ trôi qua trong bầu không khí ảm đạm. Kể từ khi ngày hôm đó chấm dứt, Trương Tề tự nhốt mình trong phòng, cách ly với khoảng không bên ngoài. Suốt ngày làm bạn với bóng tối. Chẳng ai biết ông đang nghĩ gì nữa. Triết Minh và Bách Nhật được đưa vào viện và chăm sóc đặc biệt. Tuy vẫn chưa hồi phục hẳn nhưng sức khỏe vẫn ổn định. Chỉ là ngày ngày đối mặt bốn bức tường trắng xóa. Điều luật về “chìa khóa vàng” cũng được chấm dứt ngay sao đó. Mọi người lại trở về với vẻ mặt thường ngày. Làm việc và chỉ làm việc. Ngồi trên sofa, Thiên Di dõi mắt nhìn xa xăm, mảng trời xanh choáng lấy tâm hồn sóc con. Bình yên nhưng man mác buồn. Lúc lắc đầu cho mọi suy nghĩ tung bay theo gió, Thiên Di khẽ đứng lên, tung tăng chạy ra khoảng sân rộng, nơi Vĩnh Khoa đang đứng trầm ngâm :_ Chồng yêu._ … Ngoái đầu lại, Vĩnh Khoa khẽ cười, đưa tay vuốt mái đầu bé xinh, môi khẽ nhếch lên :_ Em nói gì? Thiên Di toe toét, mắt sáng long lanh nhìn Vĩnh Khoa :_ Thì gọi anh là Chồng yêu. Chẳng phải anh bảo em thế sao?_ À.. vậy sao! Mà.. em cảm thấy vui chứ? – chẳng nhìn vào mắt Thiên Di, Vĩnh Khoa miên man nói, chất giọng rất khác lạ. Có chút buồn thì phải._ Em vui lắm. Hay là mai mình đi công viên nhé! Một làn gió nhẹ khẽ lùa qua, làm cho mái tóc rung chuyển nhẹ nhàng rồi nằm yên xuống mái đầu. Cho tay vào túi, Vĩnh Khoa đưa ánh nhìn sang Thiên Di :_ Ừm.Ánh Mặt trời lung linh huyền ảo xuyên thẳng mặt đất, chạm vào một tâm hồn đang đượm buồn. Hạnh phúc trọn vẹn đâu chẳng thấy, chỉ thấy niềm hạnh phúc ấy đã khuyết một chỗ nhỏ. Và có thể, sẽ tan vỡ trong phút chốc nếu… sự thật được phơi bày.