Những trái tim lõi nhịp Áng mây thứ 11 : Kẻ phá đám Đi men theo con đường nhỏ thân quen , Thiên Di dừng lại trước ngôi nhà nhỏ mà ngày nào cũng riu ríu tiếng nói của nó và mẹ . Nó ngỡ ngàng khi thấy ngôi nhà ….đóng cửa . Chạy vội vào khoảng sân nhỏ . Nó đưa tay đẩy cửa và gọi lớn : _ Mẹ ơi mẹ ….. con về nè , mẹ ơi …. Đôi mắt Thiên Di dừng lại ngay một tờ giấy nhỏ dán trên cửa . Giật tờ giấy xuống , nó vội mở ra xem :‘’ Thiên Di của mẹ , mẹ nhớ con lắm . Mẹ đang ở nhà một người bạn , con đừng lo cho mẹ .Ở nhà Vĩnh Khoa con sống tốt chứ . Mẹ nghĩ là Vĩnh Khoa sẽ đối xử tốt với con .. Con à , sau này , nếu có bất cứ chuyện gì , con …. hãy tin tưởng và tha thứ cho mẹ con nhé ,và cả cha con nữa . Yêu con gái . ‘’ Sao cơ ? Mẹ rời khỏi nhà lúc nào chứ ? Sao mẹ không gặp mình mà chỉ để lại một lá thư ngắn ngủi thế này ? Tại sao mẹ lại nhắc đến cha con ? Chẳng phải cha đã vì con mà ra đi mãi mãi đó sao ! Giờ con chỉ có một mình… Tại sao mẹ lại đi mà không một lời nào chứ ? Mẹ ơi …. Lững thững bước về nhà Vĩnh Khoa , lúc này , Thiên Di như đang rơi vào bóng đêm , nó chỉ còn chỗ dựa là mẹ , vậy mà hôm nay , bà bỏ đi không lời từ biệt . Nó như đứa trẻ bị bỏ rơi giữa dòng người tấp nập , đông đúc . Hụt hẫng . Khóe mắt Thiên Di dường như không nghe theo lời nó nữa , cứ tuôn ra hàng nghìn giọt nước mắt . Nó lại khóc . Cạch ! Bước vào nhà như người mất hồn , Thiên Di đi mà tâm trí cứ để ở bức thư . Vĩnh Khoa kêu nó mấy tiếng mà cũng không nghe . Đến trước mắt Thiên Di , cậu nhìn mắt nó rồi hỏi :_ Em sao thế ? Sao lại khóc ?_ Hức …. hức….. hu .. hu.. Không thể cứng rắn trước mặt người khác , Thiên Di lại òa khóc nức nở . Nó ngồi bệch xuống nền nhà và khóc như con nít ._ Ngoan nào . Có chuyện gì , em kể anh nghe xem ? – Lau những giọt nước mắt trên má nó , Vĩnh Khoa nhẹ nhàng nói _ Hic , … mẹ tôi bỏ đi đâu rồi , giờ tôi chỉ có một mình , tôi sợ lắm …_ Được rồi , được rồi . Em nín đi . Em không có một mình đâu , em còn có anh mà . Đừng có khóc nữa .. Vĩnh Khoa xoa xoa đầu Thiên Di , nhưng những lời an ủi của cậu cũng không có tác dụng . Nước mắt nó vẫn thi nhau rơi . Hết cách , Vĩnh Khoa đành dùng “chiêu cuối” _ Em mà còn khóc nữa làm anh “phạt” em đấy vợ à ! ………_ Ai nói tôi khóc chứ ! Và câu nói ấy đã phát huy công lực . Bằng chứng là Thiên Di đã đứng lên và chạy thẳng lên phòng mình . Vĩnh Khoa nhìn theo mà phì cười . Đóng sầm cửa lại , Thiên Di quăng ba lô lên bàn rồi lảm nhảm :_ Đồ điên , biến thái , tên khó ưa ….. Bên dưới lầu , Vĩnh Khoa nhoẻn miệng cười rồi bước lại ghế , tiếp tục xem báo . ------_ Alô – Quơ lấy cái điện thoại trên bàn , Thiên Di nói với giọng mệt mỏi_ Tôi , Triết Minh đây . Cho cô 5 phút , ra trước cổng . Tôi và Bách Nhật đang đợi . Rụp …. _ Grừ … cái tên keo kiệt này ….đã kiệm lời nói mà còn kiệm tiền điện thoại nữa . Nhà giàu mà keo như kẹo chỉ ấy …. chưa đợi mình nói hết câu .._ Còn 4 phút … mau lên nếu không muốn bọn tôi trừ lương Đọc xong cái tin nhắn mà Thiên Di tức xì khói . Với lấy cái áo khoác , nó chạy vọt xuống lầu ._ Đi đâu vậy vợ ? _ Đi chơi , được không ? Đồ nhiều chuyện . Nói rồi Thiên Di chạy ra cổng mà đâu biết là Vĩnh Khoa cũng theo sau , qua cái máy camera trên màn hình , Vĩnh Khoa đã nhìn thấy ” những ai đang đứng trước nhà mình” và cậu đang có một “kế hoạch nhỏ” làm cho cái kế hoạch đi chơi của “ai kia” bị “phá sản” …_ Đúng giờ nhỉ ? – Giơ cái đồng hồ lên xem , Bách Nhật nhếch môi _ Hộc … hộc .., mấy người …điên hả … kêu … tôi ra đây … chi …?_ Đi công viên giải trí . – Triết Minh đáp nhanh . Nghe tới đi chơi là mắt Thiên Di sáng rực rỡ , sặc sỡ , nó rất thích đi công viên . Nhất là lúc nhỏ , vào mỗi tối , ba thường dẫn nó đi chơi . Nhớ lại , tất cả các trò Thiên Di điều thử qua , chỉ duy nhất một trò ….” Bí mật rừng phù thủy” là nó không dám bước chân vào …_ Đi , đi , mau lên .. – Thiên Di vội vàng nói ._ ĐI ĐÂU ?? Một giọng nói “lạ lẫm” đến thân quen vang lên ngay sau lưng nó . Quay người lại , Thiên Di sững sờ khi nhìn thấy Vĩnh Khoa đang đứng tần ngần trước mặt mình . Nó nhăn mặt :_ Anh đi đâu ra đây chi dạ ? Không đáp trả Thiên Di , Vĩnh Khoa đưa mắt nhìn Triết Minh và Bách Nhật ._ Hai người dụ dỗ vợ tôi đi đâu giờ này ?_ Ê , đừng tưởng anh là chủ tịch thì tôi nhườn nhá . Tôi rủ cô ấy đi chơi như bạn bè trong lớp thôi . – Bách Nhật gông cổ lên cãi _ Chủ tịch à , anh hơi bị ….. vô duyên đó , bọn tôi đi chơi cũng ngăn là sao ? – Triết Minh lắc đầu ngao ngán nhìn Vĩnh Khoa . Vĩnh Khoa muốn “đớp chát” trả lại nhưng cậu cố kiềm chế . Với gương mặt “nắm chắc phần thắng trong tay” , cậu thách thức đếm :_ 5….4….3….2…..1Cả hai chiếc điện thoại vang lên cùng một lúc , Triết Minh lẫn Bách Nhật điều ngớ ra , đưa tay móc điện thoại và nghe máy :_ Chuyện gì vậy ông ? / _ Con nghe đây !_ Về nhà đi , ta có chuyện cần bàn . / _ Về nhà đi , ta có chuyện cần bàn ._ Nhưng … / _ Khi nãy ông nói không có chuyện gì mà ? _ Về mau , nếu không ta gọi cho con Lập Hân đấy / _ Nếu con không mau về , ta kêu con bé Tiểu Na tìm con đấy .….. Cúp máy , bốn con mắt “nảy lửa” đang nhìn chằm chằm “thủ phạm” như muốn giết người . Vĩnh Khoa nhún vai tỏ vẻ không biết chuyện gì , nhưng thật ra , trong lòng cậu đang khoái chí . -----Mấy phút trước : Vĩnh Khoa chăm chú nhìn vào màn hình camera , cậu đã “dự đoán” hoàn toàn chính xác khi thấy Thiên Di chạy xuống lầu : Rủ nhau đi chơi đây mà . Với cái ý nghĩ ấy , Vĩnh Khoa đang “âm mưu” trong đầu một “kế hoạch” . Không chần chừ , cậu lấy điện thoại ra và bấm trên bàn phím hai số điện thoại . Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi với nội dung :_ Cháu của 2 vị quá ư là rảnh . Họ đang “rình mò” nhà tôi đây này . Kêu 2 tên đó về mau đi . -----Hiện tại :_ Tôi bận chút chuyện , để lần sau mình đi công viên vậy . – Triết Minh nhìn Thiên Di rồi “lia” sang Vĩnh Khoa – Anh coi chừng tui đó .._ Lần sau đi vậy , cô không được đi chơi được là tại cái tên trời đánh bị khùng nào đó chứ không phải tại bọn tôi – Bách Nhật nói mà con mắt cứ tua tủa sang Vĩnh Khoa như muốn ăn tươi nuốt sống “đối phương”. Triết Minh và Bách Nhật , gương mặt hầm hầm lườm Vĩnh Khoa rồi tạm biệt Thiên Di . Còn Thiên Di , nó đưa cái mặt “không hiểu chuyện gì” ra , quay sang Vĩnh Khoa :_ Gì mà kỳ cục quá vậy ! _ Em muốn đi công viên giải trí lắm à ? _ Đương nhiên rồi . Tại anh đi ra đây nên mới xuôi xẻo như vầy nè , không được đi chơi … Giận dõi bỏ vào nhà , Thiên Di ngồi phịch xuống ghế . Vĩnh Khoa cũng vừa vào tới , bước lại trước mặt Thiên Di rồi nói :_ Đi . _ Đi đâu ? – Thiên Di ngơ ngác ngước nhìn Vĩnh Khoa _ Anh dẫn em đi công viên . -----Ngồi trong xe , Triết Minh và Bách Nhật không tài nào ngui ngoai được cơn giận . Đột nhiên , một bóng đèn sáng rực mấy ngàn W chạy xẹt ngang đầu Bách Nhật . Cười thích thú , Bách Nhật nhìn Triết Minh :_ Hừm .., tao có cách này …. -----Nghe nói tới đi chơi , mắt Thiên Di lại sáng rực lên , nó vui mừng đứng lên rồi nói :_ Đi thôi . Vĩnh Khoa nhìn vẻ mặt nó rồi lắc đầu : Em giống con nít quá . Chạy lon ton theo sau Vĩnh Khoa , ra đến xe , điện thoại Vĩnh Khoa đột nhiên reo lên . _ Tôi nghe đây – Là người trong tổ chức , Vĩnh Khoa lạnh lùng nghe máy _ Có người cần gặp chủ tịch , họ nói là biết tin của “chìa khóa…_ Được rồi . Tôi đến ngay . – Không chần chừ khi nghe tới 3 chữ “chìa khóa vàng” , Vĩnh Khoa vội đáp nhanhCho điện thoại vào túi , Vĩnh Khoa quay sang Thiên Di – đang hí hửng – cậu xoa đầu nó rồi nhẹ nhàng nói :_ Anh có chuyện bận phải đến nơi làm việc . Không thể chở em đi được rồi . Thôi , vợ ngoan , vào nhà ngủ sớm đi .….…._ Đồ vô duyên , nói dẫn đi cho đã rồi nói có chuyện bận . Kèm theo đó , Thiên Di thuận chân đạp vào chân Vĩnh Khoa một cái thật mạnh rồi chạy vọt vào nhà ._ Ya , CÁI CON NHỎ NÀY … Tức tối bước vào xe , Vĩnh Khoa – với đôi mắt “nảy lửa” – nhìn chằm chằm vào nhà rồi cho xe phóng đi trong màn đêm . Cho xe vào bãi , Vĩnh Khoa nhanh chóng bước đến phòng chủ tịch . Cánh cửa phòng đã mở sẵn , nhìn 2 dáng người trước mặt mà Vĩnh Khoa… ngờ ngợ , quen quen .._ Game has ended ! Một giọng nói cắt ngang bầu không khí yên tĩnh . Cái giọng ấy , Vĩnh Khoa đã nhận ra được là ai . Đóng cửa phòng lại , Vĩnh Khoa ngao ngán bước đến chiếc ghế quá đõi thân quen với mình , lạnh lùng nói :_ Two people very well ! Một cuộc đấu tranh nội tâm chính thức diễn ra trong căn phòng nhỏ . Không ai nói với ai lời nào , cho đến khi Vĩnh Khoa lên tiếng :_ Hai người các cậu ….. tính chơi tôi à ? _ E hèm , cho anh nói lại đấy . Là anh chơi bọn tôi trước nhá. Nhếch môi cười , Vĩnh Khoa lấy sấp hồ sơ trên bàn ra xem , gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ . Một lúc lâu sau đó , cậu mới cất giọng :_ Triết Minh , Bách Nhật , giờ các cậu đã là người của tổ chức nên việc tìm “chìa khóa vàng” là một chuyện tất yếu phải làm . Một điều nữa , đây không phải trò đùa , vì thế , các cậu làm ơn đừng có trẻ con như vậy . Với thân phận chủ tịch , tôi đã rất mệt mỏi rồi , phải tỏ mình lạnh lùng , mọi chuyện phải làm một cách dứt khoát , không vị tình riêng , không đắn đo khi xuống tay “hạ sát” một ai , và đặc biệt là … tôi không bao giờ có điểm yếu . Vì vậy , hãy làm việc nghiêm túc đi … Một người chủ tịch trẻ tuổi , trọng trách nặng nề trên người mà Vĩnh Khoa phải mang , cậu chưa bao giờ kể lễ với bất kì một ai . Nhưng hôm nay , trước mặt hai người nhỏ tuổi hơn mình , cậu không ngần ngại nói ra điều đó . Không phải vì cậu yếu đuối , chỉ là …. mọi thứ đang quá tải với cậu , cậu cần phải nói ra hết . Nhìn con người đang ngồi trước mặt , Triết Minh và Bách Nhật bất giác …”đồng cảm” . Tiến lại bàn – nơi Vĩnh Khoa đang ngồi – Triết Minh vỗ vai Vĩnh Khoa rồi nói :_ Bọn tôi thành thật xin lỗi anh . Chợt nhận ra mình quá khác ngày thường , Vĩnh Khoa hắng giọng , lấy lại vẻ mặt lạnh như băng :_ E hèm , tôi có nói gì đâu . Coi như chưa nghe gì đi nhé . Hôm nay , các cậu sẽ phải “trực đêm” vì tội “lừa dối chủ tịch” , thi hành mau đi ._ Này nhá , cái tên chủ tịch kia , đừng có mà mang quyền hành uy hiếp bọn tôi. Nói đoạn , Bách Nhật sực nhớ một chuyện khá là quan trọng , quan trọng ơi là quan trọng , nói chung là …. rất rất là quan trọng . Có lẽ chuyện này Triết Minh cũng “đang rất tò mò” muốn hỏi . Bách Nhật lăm lia nhìn Vĩnh Khoa :_ Nè , bộ …. Thiên Di ….ở chung nhà với anh hả ??Áng mây thứ 12 : Cuộc hẹn 4 ngườiNgày hôm qua đã là quá khứ .. Ngày mai là một bí ẩn … Nhưng … Ngày hôm nay là một món quà … Câu nói Bách Nhật vừa thốt lên mang tính chất ….” chiến tranh” . Vĩnh Khoa kinh ngạc nhìn chằm chằm Bách Nhật rồi tỏ vẻ đã hiểu một vấn đề gì đó . Ánh mắt sắt bén của Vĩnh Khoa vẫn không rời khỏi Bách Nhật , cậu thản nhiên đáp :_ Chuyện đó có liên quan gì đến cậu ? _ Vậy là …ở chung thiệt hả … Tôi cảnh cáo anh , không được “đụng” vào Thiên Di đâu đó. Bật cười trước thái độ của Bách Nhật , Vĩnh Khoa quay sang Triết Minh đầy ẩn ý :_ Còn cậu thì sao ? _ Anh coi chừng tui đó . – Triết Minh nhìn Vĩnh Khoa bằng đôi mắt hình viên đạn . Vấn đề đang được làm sáng tỏ , Vĩnh Khoa đã và đang hiểu được những gì mình nhìn thấy và cậu chắc chắn một điều : Cả 2 tên trước mặt đều đang thích vợ mình ! . Ngẫm nghĩ lúc lâu , Vĩnh Khoa chóng tay lên càm rồi nói với giọng nghiêm túc pha chút đùa cợt :_ Hai người đừng có mà đi “gù quến” vợ yêu của tôi ! _ CÁI GÌ ! Câu nói dửng dưng của Vĩnh Khoa xoáy vào “tim đen” của Triết Minh lẫn Bách Nhật , nhột người , cả hai cùng đồng thanh thốt lên . Thú thật , trong sâu thẳm trái tim của cả hai , chưa ai nhận ra rằng mình đã và đang thích một đứa con gái . Nhưng ….điều đó , sau này , chắc chắn sẽ có câu trả lời chính đáng . Và câu trả lời tận đáy lòng ấy … nó có làm hình thành một mối quan hệ mới chăng ? Không ai biết trước được tương lai sẽ ra sao cả . Căn phòng lại im lặng , sợi dây vô hình ấy ngày càng hiện rõ mồn một . Ba người trẻ tuổi ấy , có thay đổi được số phận mà họ đang đối mặt hay không? Chỉ có họ mới biết …_ Chủ tịch à , cho tôi hỏi , anh …. bao nhiêu tuổi rồi ?