Author: Cừu con nhi Thể loại: One-short Nhân vật: Cự Giải nam - Bạch Dương nữ *oOo* Anh - một vận động viên điền kinh điển trai - luôn luôn có một dàn harem vây bủa. Tôi - một nhà văn bình thường trên cả bình thường - lúc nào cũng âm thầm theo dõi anh từ xa. Đến tận bây giờ đã được 12 năm tôi đơn phương anh. Nhớ cái ngày anh mang tình yêu đến cho tôi rồi bỏ đi như kể chưa chuyện gì xảy ra... Cái ngày đó cứa vào sâu trong trái tim tôi. Nhưng trái tim ngốc nghếch không cho phép tôi dừng lại, vì tôi đã mắc vào cái bẫy không lối thoát mà anh giăng ra... Anh cứ bảo chúng ta chỉ là bạn, sao anh lại có thể nói như vậy chứ?! Bây giờ anh đứng đó với vẻ trưởng thành, mạnh mẽ... và với cả dàn harem đang "tim hồng phất phới" kia... Trái tim tôi như thế nào anh đâu biết được... -Chào cậu! Lâu rồi mình mới thấy cậu. Cậu trông lớn hẳn. Anh đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, có lẽ tôi đã trôi dạt trông thành phố ký ức quá lâu. -Chào cậu! Tôi nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt đã ửng hồng. -Hì! Cậu vẫn không thay đổi, 12 năm mà vẫn như vậy... Anh ngồi xuống cạnh tôi, vén vài sợi tóc đang rũ xuống mặt tôi rồi nở nụ cười của mặt trời vốn có của anh. Trái tim tôi lại lệch vài nhịp. Tôi chỉ gật đầu rồi quay mặt đi. Vẫn là cảm giác bồi hồi ấy... *oOo* Tôi thấy em ngồi ở gần khán đài sân vận động - nơi tôi tập luyện - với vẻ mặt đẫn đờ vô hồn. Đã 12 năm kể từ khi tôi chia tay em ấy. Trái tim tôi như đang cấu xé tôi khi miệng tôi nói những từ đó. Nhưng vì gia đình, tôi không thể phản bác. Có vẻ tóc em đã dài ra, khuôn mặt ngày càng sáng và thông minh hơn. Em quả thực rất đẹp! Tôi lại gần em và chào em. Em vẫn vậy, vẫn nụ cười gượng gạo vả khuôn mặt ửng hồng. Nhưng chắc đó chỉ là thói quen chứ không phải đối với mình tôi. Tôi ngồi xuống cạnh em. Nói một vài lời để bắt chuyện và vén những sợi tóc đen nhánh lên để có thể thấy rõ khuôn mặt của em. Vì đó là những gì tôi có thể làm bây giờ... Nhưng em chỉ gật đầu rồi quay đi. Trong lòng tôi như tụt xuống đáy địa ngục. Hụt hẫng, buồn bã, nhớ nhung là những gì tôi cảm thấy ngay lúc này. *oOo* Tôi không muốn bản thân lại cảm thấy nhung nhớ anh. Vì thế tôi quay mặt đi, dù thật lòng chỉ muốn ôm lấy anh sao bao nhiêu năm âm thầm lặng lẽ. Ơ kìa...! Bỗng một vòng tay vững chãi bao phủ tôi, hơi nóng ấm áp phả vào tai tôi nhẹ nhàng. -Anh... xin lỗi... Anh nhớ em! Một câu nói nhẹ nhàng làm lòng tôi quặn thắt. Nước mắt tôi tuôn ra, tôi không kìm nén được nữa rồi. -Anh... không thể... sống thiếu em... Anh không chịu nổi! 12 năm là quá lâu em biết không! Anh nhớ em. Anh nhớ em! Anh cứ nói, cứ nói như thế. Không! Không! Đừng, đừng mà! Đừng làm tôi có cái cảm giác này nữa mà! Đừng... làm ơn... -Anh chỉ... gia đình anh không chấp nhận em. Anh buộc phải làm vậy. Dù lòng anh không muốn... Anh nói, đây có phải lời ngụy biện cho tất cả những gì anh làm? Pặc! Tôi rút tay tôi ra rồi quay mặt đi. Tôi không muốn phải nghe những lời này, rõ ràng nó không dành cho tôi! *oOo* Tôi không thể kìm nén việc phải ngồi cạnh em trong sự im lặng như vậy... 12 năm rồi, tôi đã giấu em quá lâu, tôi không muốn phải dối trá nữa... Tay tôi, cơ thể tôi, hoàn toàn không điều khiển được nữa. Tôi ôm chầm lấy em. Tôi nói ra, tất cả mọi thứ đã kìm nén bấy lâu nay... Tại sao... tại sao... biểu hiện của em như vậy là sao... Chẳng lẽ em không tin tôi? Chợt... em thoát ra khỏi tôi và quay mặt đi. Em... không còn yêu tôi? *oOo* Gió nhẹ thổi qua anh và cô. Cô, lòng quặn thắt, nước mắt tuôn. Anh, hụt hẫng, đẫn đờ. Anh khẽ quay đi nở một nụ cười khinh bỉ bản thân. -Phải rồi... 12 năm thì em còn cảm thấy gì nữa đâu chứ... Anh siết bàn tay thành một nắm đấm rồi bước đi. -Đừng đi... Cô không quay lại cũng chẳng có không chạy theo anh, chỉ nói hai từ... Anh không hề dừng lại, cũng chẳng nhìn cô, cứ bước đi. -Đừng đi! Xin anh đấy! Bây giờ cô mới quay lại, nước mắt tuôn nhiều hơn, cô hét lớn làm mọi người chú ý. -Bây giờ em mới lên tiếng sao? Em không còn gì với tôi nữa mà. Anh đứng lại, nhếch môi. Cô chạy đến bên anh và đứng ngay trước mặt anh. Anh quay mặt đi, mặt không cảm xúc. Chụt! Cô nắm cổ áo anh rồi kéo xuống và trao nụ hôn. Một nụ hôn chất chứa nỗi niềm bao nhiêu năm trời. Cô rời môi mình khỏi môi anh rồi cuối đầu, chẳng biết là xấu hổ hay tuyệt vọng nữa. Bỗng bàn tay anh chạm vào mặt cô rồi nâng lên và tiếp tục nụ hôn. Một nụ hôn đậm chất Pháp và còn lâu hơn lúc đầu. Tay cô vòng lên cổ anh và tận hưởng. Một lúc sau, khi cả hai đều hết sinh khí, hai đôi môi mới dần tách ra. Anh khẽ cụng trán mình vào trán cô. -Anh biết em còn yêu anh mà... Cô khẽ đỏ mặt lướt nhìn chỗ khác. -Em đã nghe được lý do... em mong đó không phải là lời ngụy biện. Cô hơi nhăn nói. -Anh có thể ngụy biện với người khác nhưng với em thì anh không thể. Nghe xong, cô cười rồi chồm đến tiếp tục sự nghiệp nụ hôn choáy bỏng của mình. Có thể niềm tin là thứ khó để có được. Nhưng chỉ cần tình yêu. Mọi thứ đều có thể. Và chỉ cần 12 năm, mọi chuyện sẽ ổn, phải không nào?