Nhìn Lén

Chương 7

“Được, phòng tắm ẩm ướt, không thích hợp để thuốc ở chỗ này, tốt nhất cô nên mua một chiếc hộp đựng thuốc sau đó để vào vị trí khô ráo, thì sẽ không làm biến đổi thuốc.” Suy nghĩ của Xuyến Hi vốn đã lộn xộn lại càng lộn xộn hơn. Bọn họ nói chuyện rất tự nhiên, không hề giống như mới gặp lần thứ hai tí nào, mà anh ta lại cứ như đây là chuyện hiển nhiên, làm cho cô cũng bị đi theo chuyện hiển nhiên ấy. Mở đèn lên, dẫn cô đi vào. Căn phòng này cũng giống với những căn phòng khác ở nhà trọ này, tuy diện tích chỉ khoảng chừng ba mươi bình nhưng cũng được ngăn ra thành 3 phòng, một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, vậy nên diện tích mỗi phòng đều được thiết kế nho nhỏ. Phòng tắm vì để tiết kiệm diện tích nên đều rất nhỏ, chỉ có một bồn gạch men làm bồn tắm một bồn cầu và một bồn rửa tay, ngay cả thiết bị để làm khô ráo phòng tắm cũng không có. Hai người bọn họ vừa đứng vào làm cho không gian trở nên chật hơn. Nguyên Ngưỡng mở ra hộp trên bồn rửa tay, lấy ra một túi bông vô trùng, một lọ cồn i-ốt không biết đã bị quá hạn chưa và một lọ thuốc mỡ dẹt. Nhìn nhìn, anh lựa chọn ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đôi chân dài duỗi về phía trước, khẽ chạm vào cánh cửa, Xuyến Hi đành phải đứng vào giữa hai chân anh ta. Anh lấy bông ra, dùng cồn i-ốt để sát khuẩn xung quanh vết thương của cô. “Đau.” Bông chạm vào da mang theo một trận đau cô mới giật mình phát hiện trên mặt mình bị thương. Anh ta ngồi ở bồn tắm lớn bên cạnh cũng không có lùn hơn bao nhiêu so với cô đứng___ thật là bi kịch! Xuyến Hi tức giận nghĩ. “Vừa rồi tôi dọn dẹp hầm lò, có thể là không cẩn thận bị bỏng, tôi cũng không để ý.” Cô giải thích. “Ừ.” Tay xử lí vết thương cho cô rất nhẹ nhàng. Không gian nhỏ hẹp càng làm cho giác quan của cô nhạy cảm. Khứu giác của cô hoạt động đầu tiên. Một loại hương thơm nam tính xoay quanh chóp mũi cô, hỗn hợp hương nước hoa cùng thân nhiệt nam tính, rất mơ hồ, rất dễ chịu, rất thân mật, giống như vật gì đó vô hình bao xung quanh cô. Da cô hoạt động sau đó. Nhiệt độ cơ thể anh ta bao xung quanh cô, bầu ngực hơi trướng đau, nụ hoa nhanh chóng cứng lên, toàn thân nổi da gà. Cơ thể cô đối với người đàn ông trước mắt mạnh mẽ nổi lên phản ứng. Xuyến Hi kinh hãi khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đây là tính dục! Thực đơn thuần, đây là cảm giác tính dục! Thầy giáo luôn cười nhạo cô là người “khô cằn”, còn bảo cô cố gắng đi tìm phần tính dục kia. Bất ngờ xảy ra cảm giác làm cho cô không kịp chuẩn bị, cô không biết vì sao nội tiết tố bình an vô sự hai mươi lăm năm thì lại đột nhiên bùng nổ. Hình như tất cả đều bắt đầu sau khi cô nhìn lén “lồng ngực mạnh mẽ” kia. Mỗi ngày tám giờ, cô đã có thói quen dùng kính viễn vọng nhìn một chút, “lồng ngực mạnh mẽ” cũng đúng giờ tắm mát, để cho cô một trận đẹp mắt. Nhưng mà, lồng ngực kia đối với cô chỉ là “hứng thú” mà thôi, hiện tại tràn ngập trong phòng tắm so với “hứng thú” kia càng có gì đó sôi trào hơn. Cô suy nghĩ về người đàn ông trước mắt, anh ta rất đẹp trai, đây là điều không thể phủ nhận. Nhưng mà là một nghệ thuật gia cô có ánh mắt thẩm mỹ độc đáo riêng, vẻ đẹp đời thường đối với cô không có nghĩa gì, cũng bởi vậy nên cô chưa từng nghĩ tới chủ nhân của”lồng ngực mạnh mẽ” kia trông như thế nào, cô chỉ chuyên tâm nghiên cứu những đường cong di động, những đường vân của anh ta. Nhưng, khi đứng trước người đàn ông gây kích động cho cô, cô cũng không hề có tính dục, cô còn nghĩ mình không có. Cô sung sướng cảm nhận những thay đổi trong cơ thể của mình. Cho nên, hóa ra không phải cô “khô cằn”, cô cũng có dục vọng. Cô lộ ra tươi cười. Sau đó cô phát hiện trên mặt đã không còn động tác nhẹ nhàng nữa, cô hơi nghiêng đầu, đón nhận anh mắt của anh ta. Xuyến Hi nhìn ra được anh ta cũng có hứng thú đối với cô. Ánh mắt sắc bén của anh ta so với lúc nãy càng sâu hơn, vốn là nhìn vết thương trên mặt cô, bây giờ tầm mắt đã di động trên mặt cô và dừng lại khá lâu ở môi cô. Đột nhiên Xuyến Hi cảm thấy miệng khô khốc theo bản năng liếm môi, vì vậy tầm mắt anh ta lại dùng lại ở đầu lưỡi màu hồng nhạt. Ồ! Người đàn ông này chắc chắn có hứng thú với cô. Nhưng tần số hô hấp của anh ta không dồn dập như cô, cơ thể anh ta không bị nóng lên như cơ thể cô, tay anh ta không bị ra mồ hôi như tay cô. Đây là người đàn ông rất giỏi khống chế, mà cô không thích điều này. Bởi vì cô tự chủ rất kém, cho nên cô chán ghét những ai có thể kiểm soát bản thân mình. Có một phút xúc động, Xuyến Hi muốn đem tóc anh ta cào loạn, muốn làm áo anh ta nhăn nhúm để anh ta trở nên loạn một chút, để anh ta có trạng thái giống với cô. Cuối cùng chính là cô không vừa ý nói: “Làm xong chưa?” Anh hít một hơi thật sâu, đem thuốc cất cẩn thận. “Đi thôi, ra bên ngoài nói chuyện.” “Hừ.” Cô bực tức đi ra ngoài. Xuyến Hi nhìn qua ban công, may mắn là sáng nay trời mưa cô đã đem kính viễn vọng cất vào, cho nên bây giờ nó nằm im trong góc tường, nhìn qua thuần khiết mà vô tội, không hấp dẫn sự chú ý của người khác. “Nói đi, anh muốn thế nào?” Cô tùy ý cầm lên chai nước khoáng, ngửa đầu uống vài hớp, lại khôi phục lại tính xấu từ đầu. “Tôi muốn mua tác phẩm của cô.” Thì ra là cơm áo cha mẹ. “Anh muốn mua tác phẩm nào?” Giọng điệu đã được điều chỉnh khách sáo hơn một chút. “Tất cả các tác phẩm của cô.” Để chai nước khoáng xuống. “Anh nói lại lần nữa xem.” Xuyến Hi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh ta. “Tôi nói, tôi muốn mua tất cả các tác phẩm của cô.” Anh ta cũng nhanh chóng trở về là người làm ăn khôn khéo, bình tĩnh, vững vàng, cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ cũng không dao động. “A.” Xuyến Hi cào loạn mái tóc. “Được rồi, chúng ta đi xuống lầu xem. Nhưng mà nói trước cho anh biết, sản phẩm mới của tôi không có chỗ để, cho nên trước mắt sản phẩm có sẵn cũng không nhiều lắm, hoặc là anh có thể để lại đơn đặt hàng, sau khi làm xong tôi sẽ gọi anh tới lấy.” “Tôi nghĩ cô chưa hiểu ý của tôi.” Nguyên Ngưỡng chậm rãi đi đến bên cạnh cô, đứng ở trong phòng khách, đánh giá một chút hoàn cảnh bốn phía. “Tôi nghĩ muốn là đại lí độc quyền cho các tác phẩm của cô.” Mỗi tư thế của anh ta đều cho thấy đây là một người đàn ông nắm quyền chủ đạo. Nhưng sau khi hiểu được trong cơ thể thức tỉnh dục vọng, Xuyến Hi không giống như lúc mới đầu bài xích anh ta xâm nhập nữa, thậm chí có thể sử dụng ánh mắt quan sát đường cong lưu loát tuyệt đẹp của anh ta. Anh ta thực sự là một người đàn ông đẹp chai. ………..Chờ một chút! “Đại lý độc quyền là có ý gì?” Cô cảnh giác lên tiếng. “Cô có biết “Mê cung thủy tinh” không?” Nguyên Ngưỡng xoay người lại đối diện với cô. Bất kể là nghệ thuật gia về ngọc Lưu ly nào mà chẳng biết “Mê cung thủy tinh”. Tuy ràng Xuyến Hi không phải nghệ thuật gia về ngọc Lưu ly chân chính nhưng ít nhiều gì cũng có liên quan. “Mê cung thủy tinh” là một gian khách sạn, càng đúng hơn là nó như một sòng bạc ở Las Vegas. Nó có quan hệ với các nghệ thuật Gia về ngọc Lưu ly đúng với tên của nó. “Mê cung thủy tinh” thiết kế cùng trang hoàng bởi chủ yếu là ngọc Lưu ly, mà, để làm cho nó danh xứng với thực, vài năm trước khách sạn bắt đầu kinh doanh. Nghe nói ông chủ cũng là người Đài Loan, bắt đầu ở khách sạn tiến cử những tác phẩm ngọc Lưu ly, sau hơn vài lần tổ chức quy mô đã lan ra cả trên thế giới. Sau khi thành lập chuyên nghiệp xong, “Mê cung thủy tinh” dĩ nhiên trở thành nơi tổ chức những sự kiện nghệ thuật trọng đại. Đối với nghệ thuật gia về ngọc Lưu ly trên thế giới mà nói, nếu tác phẩm có thể trưng bày hoặc bày bán ở “Mê cung thủy tinh” thì đây chính là một sự khẳng định, cũng là một cái khẳng định rất tốt. Nhưng mà người này hỏi cô làm cái gì? “Ở “Mê cung thủy tinh” tôi có cửa hàng riêng.” Kỳ thật ở các nơi trên thế giới anh đều có cửa hàng nghệ thuật riêng, nhưng đối với cô, lực hấp dẫn của “Mê cung thủy tinh” là cao hơn hết. Cô gái nhỏ cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng, thực cẩn thận ngẩng đầu hỏi: “Các anh còn bán Mì Ý ở Las Vegas à?” “Bán Mì Ý không phải nghề nghiệp của tôi.” Anh lấy ra cho cô danh thiếp của mình. “Tôi tên là Nguyên Ngưỡng, tôi có một chuỗi các cửa hàng nghệ thuật trên toàn thế giới, đây là danh thiếp của tôi.” Công ty của anh cũng có những người quản lí cho từng nghành, nhưng ở Đài Loan chế độ người đại diện còn chưa hoàn chỉnh nên không có quản lí, bởi vậy nên ở Đài Loan anh không có lập danh thiếp quản lí. Cô là người duy nhất làm cho anh cảm thấy hứng thú với nghệ thuật gia ở Đài Loan. Thậm chí anh còn vì cô lùi lại lịch trở về, chờ Xuyến Hi nhận ra anh. Nguyên Ngưỡng là tên của anh ta. Danh thiếp cùng chủ nhân của nó đều giống nhau, cao quý, trang nhã, chất giấy trơn bóng, sắc trắng nhẹ nhàng, ở trên góc có một kí hiệu đơn giản đặc thù riêng, là một chữ Y bị một ít dây dường như đường cong vây quanh, cô biết dấu hiệu này. “Nguyên hành lang nghệ thuật”? anh ta là “Nguyên hành lang nghệ thuật”….. lại nhìn một chút,CEO? Anh ta là người buôn bán hàng mĩ nghệ nổi danh trên thế giới “Nguyên hành lang nghệ thuật” CEO? Xuyến Hi nhìn lại danh thiếp nhiều lần, cuối cùng cũng xác định đây là sự thật. “Thứ bảy tại ‘Thế giới nghệ thuật Lưu ly’ trưng bày, nửa năm sau để ở ‘Mê cung thủy tinh’ triển khai, tôi nghĩ muốn độc nhất vô nhị trưng bày tác phẩm của cô.” Nguyên Ngưỡng đón nhận ánh mắt của cô. Ánh mắt của anh tự tin như thế, vì cho dù bất kì nghệ thuật gia nào cũng không bỏ qua cơ hội được trưng bày tác phẩm ở “Mê cung thủy tinh”, Nhất là còn khiến cho “Nguyên hành lang nghệ thuật” thay mặt để sản phẩm ra. Một trong hai điều kiện đó đã khiến rất nhiều người mơ ước, chưa nói đây còn có đủ cả hai điều kiện. Cho nên sau khi nói xong, anh chỉ yên lặng đứng đó chờ câu trả lời của cô. Kết quả người phụ nữ trước mắt này chỉ là đi qua, thô lỗ đẩy anh ra ngoài cửa. “Tôi suy nghĩ một chút.” Nguyên Ngưỡng kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng trước mặt anh.