Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 744 : có vui có buồn
Mặc dù là trong lòng của ông ta nghĩ như vậy, nhưng mà nói chuyện cũng tương đối khéo léo: “Cậu chủ Bắc Minh, thiết kế của cậu tương đối tốt, nhưng điểm duy nhất không đủ chính là thực lực. Cậu cũng biết đó, quy mô công trình dân sinh của chúng ta cũng không hề nhỏ, hơn nữa thời gian xây dựng cũng không phải là rất dài, đơn vị tiếp nhận cần phải có tài nguyên đủ dùng, hơn nữa nguồn tài nguyên này bao gồm cả tài chính dồi dào và nguồn nhân lực và vật lực. Mà ngày hôm đó trong cuộc họp đấu thầu, tổng giám đốc Cố của tập đoàn Bắc Minh thị đã tuyên bố là Bắc Minh thị sẽ rời khỏi cuộc đấu thầu lần này, cái này mang ý nghĩa Bắc Minh thị không thể giúp cậu được, nếu không thì sẽ để Bắc Minh thị trở thành trò cười, là doanh nghiệp “nói một đằng làm một nẻo”.”
Bắc Minh Diệp Long nhẹ gật đầu: “Cục trưởng Quách, điểm đó thì tôi biết rất rõ, cho nên tôi tham gia đấu thầu lần này là tôi đã lấy danh nghĩa của một công ty khác, tôi nghĩ là chắc chuyện này cũng không có vấn đề gì đâu.”
“Cậu chủ Bắc Minh, cậu làm như vậy quả thật là không thành vấn đề, nhưng mà chúng tôi đã khảo sát qua công ty mà cậu nói, thật sự là năng lực của nó quá nhỏ, căn bản cũng không có khả năng tiếp nhận một công trình lớn như vậy, cho nên... thật sự xin lỗi, cậu chủ Bắc Minh, tôi cũng chỉ có thể nói với cậu rằng có thể là công ty của cậu sẽ bị loại bỏ khỏi tuyển chọn.” Phần diễn xuất của cục trưởng Quách phải gọi là rất hoàn hảo, vừa nói vừa tiếc nuối.
Đến cuối cùng ông ta còn cảm thấy như thế này còn chưa đủ, còn bổ sung thêm một câu: “Thiết kế giống như là cậu chủ Bắc Minh, nếu như lấy danh nghĩa Bắc Minh thị vậy thì rất có thể sẽ có 95% được chúng tôi chọn trúng, thật sự đáng tiếc mà...”
Mặc dù nói là: ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn, nhưng mà cục trưởng Quách lại không chịu, chiều nay sau khi ông ta nhận được thiệp mời của Bắc Minh Diệp Long thì ông ta đã quyết định xong hết toàn bộ.
Hiện tại ông ta cũng không dám động vào Cố Hạnh Nguyên, nhưng mà Bắc Minh Thiện đối với ông ta lại hạ thủ không lưu tình, ông ta tính hết khoản nợ này lên trên người của người nhà họ Bắc Minh, đến mức ngay cả Bắc Minh Diệp Long cũng phải trở thành vật hy sinh cho cuộc trả thù tiếp theo của ông ta.
Lần này Bắc Minh Diệp Long xem như đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với chuyện này rồi, khi chính phủ tuyên bố doanh nghiệp trúng thầu, anh ta phải làm như thế nào để đối mặt với những nhân viên đã đặt kỳ vọng vào anh ta?
Trong cuộc đọ sức, mặc dù là Cố Hạnh Nguyên không chiếm được tiện nghi gì, nhưng mà bản thân mình cũng như vậy, hoặc là nói ảnh hưởng trái chiều đối với mình lại càng lớn hơn.
Bởi vì có cái gọi là kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.
Khó tránh khỏi sẽ để cho các nhân viên cảm thấy đầu quân cho Bắc Minh Diệp Long còn không bằng đầu quân cho Cố Hạnh Nguyên, bất kể nói như thế nào, hiện tại Cố Hạnh Nguyên vẫn được coi như là một gốc “đại thụ”, Bắc Minh Diệp Long vẫn làm một mầm cây nhỏ không chịu được mưa gió.
Sau khi bàn luận về chủ đề này xong, Bắc Minh Diệp Long dường như là một quả bóng da không còn hơi, mặc dù là trên mặt vẫn còn nụ cười để đối mặt với cục trưởng Quách, nhưng mà muôn vàn suy nghĩ trong lòng anh ta đã tan thành mây khói.
Sau khi anh ta tiễn cục trưởng Quách đi, buồn bã ảo não trở về Bắc Minh thị, trở về phòng làm việc của mình.
“Cậu chủ Bắc Minh, tôi thấy lúc anh đi ra ngoài vẫn còn có bộ dạng vui vẻ bừng bừng, sao đi một vòng trở lại là giống như là thiếu người khác mấy trăm nghìn vậy chứ? Tôi nghe nói trước đó anh đã gửi tới cho cục trưởng Quách một tấm thiệp mời, bộ dạng này của anh không phải là có liên quan đến tấm thiệp mời này đó chứ?”
Giờ phút này một mình Đường Thiên Trạch đang ngồi trước bàn trà, trước mặt của anh ta có đặt một tách trà màu trắng, nước trà ở trong tan tản ra mùi hương thơm ngát.
Trông anh ta có vẻ vô cùng thoải mái.
...
Bắc Minh Diệp Long chịu phải một bụng lửa ở chỗ cục trưởng Quách, không ngờ đến là sau khi trở về đây lại nhìn thấy Đường Thiên Trạch nhẹ nhõm tự tại như thế.
Chủ yếu là lời nói của anh ta để cho Bắc Minh Diệp Long nghe thấy chói tai như vậy, cái này giống như là đang chế giễu mình.
Đối mặt với anh ta, Bắc Minh Diệp Long chỉ có thể làm như là không thấy, có tai như điếc.
Anh ta cố gắng hít sâu để cho tâm trạng kích động của mình trở nên bình tĩnh.
Đường Thiên Trạch thấy anh ta không trả lời mình, anh ta nhấc ấm trà lên đổ đầy nước vào trong một cái tách khác, sau đó đưa đến trên bàn làm việc của Bắc Minh Diệp Long: “Anh trở về đúng lúc lắm, đây là trà hoa cúc kỷ tử tôi vừa mới ngâm xong, uống chút trà bớt giận đi.”
Bắc Minh Diệp Long cũng còn ổn, dưới cảm xúc này, thế mà anh ta cũng không từ chối ý tốt của Đường Thiên Trạch, cầm tách trà qua ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Phốc...” nước trà thật sự rất nóng.
Anh ta phun hết toàn bộ nước vừa mới rót vào trong miệng.
Lúc này ngọn lửa giận của anh ta rốt cuộc cũng đã không thể đè nén được nữa, mở to mắt nhìn Đường Thiên Trạch, sắc mặt tái xanh, nghiêm túc nói: “Anh có ý gì vậy hả? Muốn hại chết tôi à? Nhìn thấy sau khi tôi đụng phải khó khăn ở bên kia, còn cảm thấy chưa đủ, lại đưa cho tôi một ly trà nóng để chế giễu tôi có phải không hả!”
Đường Thiên Trạch nhìn bộ dạng tức hỗn hển của anh ta, thật sự rất muốn cười, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống được, anh ta nói một cách đàng hoàng: “Cậu chủ Bắc Minh, anh đừng có coi tôi như là một vật trút giận nha, tôi thấy anh trở về thì mang theo một bụng lửa giận, có ý tốt mời anh uống trà, tách trà nóng như vậy, lúc anh cầm nó chẳng lẽ là anh không cảm giác được à? Ngược lại còn quay đầu lại nói là tôi không đúng, này... đúng là mấy năm nay người tốt thật sự rất khó làm.”
Lúc nói chuyện lại tỏ vẻ mình vô tội: “Xem ra là ngày hôm nay tôi không nên đến đây, thôi bỏ đi, tôi vẫn nên đi thì hơn, để tránh cho anh cảm thấy phiền phức.”
“Cạch...” Chỉ một lát sau liền nghe thấy âm thanh đóng cửa.
Mắt Bắc Minh Diệp Long nhìn sang phía cổng, quả thật Đường Thiên Trạch đã đi ra ngoài.
Đến lúc này anh ta mới coi như có hơi nguôi giận, tiếp theo đây chắc là phải suy nghĩ làm thế nào để trấn an những nhân viên đã từng giúp đỡ mình.
...
Bắc Minh Diệp Long đang cảm thấy phát sầu ở trong phòng của mình, cùng lúc đó, lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng mặt ủ mày chau ở trong phòng làm việc của cô.
Sáng ngày hôm nay cô đã lái xe để gặp Bắc Minh Thiện, khoảng cách với ngài thẩm vấn càng ngày càng gần, nhưng mà hiện tại bọn họ vẫn còn không nắm giữ chứng cứ có tác dụng mạnh có thể đảm bảo anh bình an ra ngoài.
Trạng thái của Bắc Minh Thiện còn bình tĩnh hơn so với Cố Hạnh Nguyên rất nhiều, ngược lại anh còn an ủi cô, kêu con nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng một chút.
Ngoại trừ cái đó ra, Cố Hạnh Nguyên còn nhận được tin tức đáng tin từ chỗ Hình Uy, đó chính là Bắc Minh Diệp Long và cục trưởng Quách gặp mặt nhau.
Chẳng lẽ là bọn họ muốn bắt tay nhau để đối phó với mình? Nếu như Bắc Minh Diệp Long thông qua cuộc xét duyệt của phía chính phủ thành công, nhận được dự án này, thế thì nó mang ý nghĩa rằng mình rất khó giữ địa vị này.
Như thế, không có sự trợ giúp của Bắc Minh Thiện, mình không chắc chắn là có thể kiên trì được bao lâu, có thể kiên trì đến ngày Bắc Minh Thiện bình an vô sự trở về.
Bây giờ cô đang suy nghĩ bước kế tiếp nên làm như thế nào.
...
Sau khi cục trưởng Quách rời khỏi bữa tiệc chiêu đãi của Bắc Minh Diệp Long thì trở về hòn đảo giữa hồ, ngày hôm nay ông ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Không phải là bởi vì cái gì khác, mà là ngày hôm nay ông ta có thể ra oai ở trước mặt của người nhà họ Bắc Minh mà cảm thấy vui mừng. Bắc Minh Thiện đã bị bắt, vào trong hiện tại người của nhà họ Bắc Minh còn giống như là con chó, vì để tranh thủ có được dự án mà nịnh bợ mình.
Để bọn họ biết một chút đây chính là hậu quả của việc đắc tội với cục trưởng Quách
...
Cục trưởng Quách nằm trên ghế sofa, khoái cảm trả thù làm ông ta vô cùng nhàn nhã huýt sáo.
Có vẻ như là nên mở một chai rượu vang đỏ, vì Bắc Minh thị đã bị mình giẫm đạp ở dưới chân, vì sự dứt khoát của mình đã làm Bắc Minh Diệp Long tan đi ảo tưởng muốn nịnh bợ mình, và mấy ngày nữa cũng để Bắc Minh Thiện không còn uy phong phải bước vào trong nhà tù mà sống mấy năm...
Cái này quả thật quá là sướng, nghĩ lại cũng thấy vui muốn hét thành tiếng.
Chân của ông ta cũng đã cảm nhận được, chỉ cần có quyền lực ở trong tay cái gì mà gia tộc không ai bị nổi bọn họ đều sẽ ngoan ngoãn thần phục dưới tay của mình.
Sau khi khai đao với Bắc Minh thị, xem xem có còn ai dám không thần phục mình nữa không.
Từ được hưởng sự đãi ngộ của “thổ hoàng đế” ở thành phố C, ông ta đã sắp sửa hưởng thụ nó ở thành phố A.
Trong lúc ông ta đang đắc ý tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ ngập trong vàng son, cửa biệt thự bị người ta gõ.
...
Cuối cùng cũng đã đến ngày chính phủ tuyên bố dự án “thành phố thượng hải” sẽ rơi vào trong tay của ai.
Đại diện của tất cả các công ty đã tham gia đấu thầu lại tập trung trong phòng họp lần trước một lần nữa.
Chỉ có điều là lần này tập đoàn Bắc Minh thị đầu tiên bỏ quyền nên không cần phải tham gia.
Mà Bắc Minh Diệp Long từ bữa cơm mời cục trưởng Quách gặp phải cái đinh liền biết mình đã không có hi vọng nữa rồi, thậm chí anh ta còn vẫn luôn tưởng rằng cũng bởi vì tài nguyên tổng thể của anh ta không nhiều, cho nên mới có thể dẫn đến kết quả như vậy.
Anh ta cũng đã từng nghĩ xem mình có cần phải giống một vài xí nghiệp nhỏ hay là không, ôm lấy cách chồng to tướng của một tập đoàn lớn nào đó gặm cái xương cứng này.
Nhưng mà nghĩ lại làm như vậy chẳng phải là mình đã ném đi mặc mỗi có người nhà họ Bắc Minh à?
Tập đoàn Bắc Minh thị đã từ bỏ mà cháu trai trưởng của nhà họ Bắc Minh lại không chịu từ bỏ, vì thế không tiếc đi cầu xin người khác giúp đỡ... những lời này nói thì dễ nhưng mà nghe thì khó.
Cho nên sau khi anh ta nhận được thông báo, anh ta đã không còn mang theo cõi lòng đầy hi vọng mà đi tham gia, mà là anh ta lựa chọn ở lại trong phòng làm việc của mình.
“Cậu chủ Bắc Minh, ngày hôm nay là thời gian tuyên bố kết quả, tại sao anh lại không đi đi?” Đường Thiên Trạch vẫn còn rảnh rỗi giống như bình thường, nếu không phải là ngồi ở trước bàn trà để uống trà, thế thì là ngồi ở trước bàn làm việc của mình chơi trò chơi trong máy vi tính.
Nói tóm lại là cái chức trợ lý này của anh ta ngay cả Bắc Minh Diệp Long cũng không thể sai bảo được.
Ý chí tinh thần của Bắc Minh Diệp Long sa sút, anh ta giương mắt lên nhìn Đường Thiên Trạch một chút: “Có cái gì để đi cơ chứ, cho dù có đi rồi thì cũng chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.”
“Anh cũng không cần quá bi quan đâu chứ, nói không chừng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, cho dù anh đi đến đó xem náo nhiệt thì cũng tốt mà, nếu không thì có người nào biết được cái danh cậu chủ nhà họ Bắc Minh đâu chứ.”
“Anh không cần phải ngồi đây mà nói lời châm chọc có được không hả? Để bọn họ biết tới tôi làm cái gì, chẳng lẽ là bọn họ còn nói nói cười cười sau bữa cơm no nê được à.”
Bắc Minh Diệp Long đang nói chuyện, cửa phòng làm việc của anh ta lại mở ra, có một nhân viên bước vào từ bên ngoài, anh ta trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Diệp Long, ở trong tay của anh ta cầm theo một tấm thiệp mời màu đỏ: “Chủ quản Bắc Minh, cục trưởng Quách mời anh đến đó tham gia nghi thức mở thầu do ông ta chủ trì.”
Cái này chỉ cho Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có chút bất ngờ, dựa theo lý thuyết, anh ta xuất hiện vào lúc này phải nói là không có gì cần thiết, đi thì cũng chỉ là một người khách mà thôi.
Lúc anh ta suy nghĩ muốn từ chối, Đường Thiên Trạch lại nói: “Cậu chủ Bắc Minh, sao anh lại muốn từ chối vậy chứ, nếu như anh hoàn toàn đắc tội với cục trưởng Quách này rồi, chỉ sợ là anh sẽ không có ngày nào nổi tiếng, tôi đã từng nghe nói vị cục trưởng này nổi tiếng là mang thù, nghe nói lúc ông ta ở thành phố C, có một xí nghiệp đắc tội với ông ta, thế là cuối cùng bị ông ta làm cho không thể trở mình được nữa, tôi thấy anh vẫn nên suy nghĩ kỹ lại đi.”
...
Bắc Minh Diệp Long cẩn thận suy nghĩ lời nói của Đường Thiên Trạch, nói vẫn rất có lý, nếu như lần này mình mình đã mất lợi ích nhưng mà sau này cũng không đại biểu là mình không có cơ hội, dù sao thì người ta cũng là quan, mình là dân.
Anh ta nhận lấy thiệp mời: “Được rồi, bây giờ tôi đi ngay.”
“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.” Đường Thiên Trạch như ông cụ non mà nhẹ gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
80 chương
62 chương
40 chương
18 chương
151 chương
16 chương
33 chương