Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 741 : không hổ là ba con

“Phù...” Lý Thâm thở dài một hơi, ông ta nhìn Cố Hạnh Nguyên, đứa con gái trên danh nghĩa của mình, mặc dù có cái gọi là hiểu con không ai bằng ba, nhưng mà sự hiểu biết của ông ta đối với con gái của mình chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng. ... Đối với hai ba con Lý Thâm và Cố Hạnh Nguyên có 100% huyết thống, cả hai người cũng không có gặp nhau nhiều, sự hiểu biết giữa đối phương gần như có thể nói là con số không. Sống trong một hoàn cảnh khác biệt, cuộc đời cũng khác biệt, tạo ra một cuộc sống khác cùng với thế giới quan khác nhau, thậm chí ngay cả quan điểm của bọn họ cũng trái ngược nhau. Cả hai đều không ai có thể thuyết phục đối phương tán thành quan điểm của mình. Sẽ chỉ để hai ba con của bọn họ đứng trước bờ vực đối chọi gay gắt. Hiện tại điều cần nhất đó chính là cả hai phải khống chế cảm xúc lẫn nhau, Cố Hạnh Nguyên ý thức được điểm này, cùng lúc đó Lý Thâm cũng đã lập tức nhận thức được. Bọn họ làm dịu đi khả năng phản kháng bẩm sinh của bọn họ đối với những ý kiến khác biệt với mình, điểm này ngược lại chính là tính cách chung của hai ba con bọn họ. “Hạnh Nguyên, giữa hai người chúng ta dường như có quá nhiều thứ khác nhau, xem ra trong vấn đề này chúng ta không có cách nào tiếp tục thảo luận nữa, ba không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sự hiểu biết giữa chúng ta.” Đầu tiên Lý Thâm đưa ra một lựa chọn, đó chính là cùng với việc nó không có kết quả, như vậy tốt nhất cứ dứt khoát tránh đi vấn đề nhạy cảm. Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu, dường như là cô cũng đồng ý với quan điểm này của ông ta, giữa hai ba con của bọn họ dường như đã đạt được nhận thức chung hiếm có. Lý Thâm lại lấy một tư thái nhẹ nhõm đối mặt với cô một lần nữa: “Hạnh Nguyên à, người làm ba biết rằng từ nhỏ đến lớn con đã chịu không ít cực khổ, ba thật sự cảm thấy đau lòng thay cho con, đồng thời sau khi ba tìm được con và mẹ của con, ba rất muốn làm chút gì đó để đền bù cho hai người, nhưng mà thời gian và cơ hội mà ông trời cho ba thật sự quá ít.” Cố Hạnh Nguyên cúi đầu, cô chỉ cần vừa nghe đến chuyện liên quan đến mẹ của mình thì hai mắt của cô sẽ không tự chủ được mà cảm thấy ẩm ướt. “Nè, con cầm lấy đi.” Lý Thâm lấy ra một tờ khăn giấy đưa qua cho cô. Cố Hạnh Nguyên cũng không từ chối, lấy khăn giấy lau giọt nước mắt sắp rơi xuống của mình, tiếp theo đó cô ngẩng đầu lên nhìn ông ta: “Ngày hôm nay tôi đến đây chính là nể tình trong người của tôi vẫn còn đang chảy dòng máu của ông, mặc dù tôi biết dựa theo năng lực của mình, tôi muốn làm rung chuyển quyền uy của ông là chuyện không thể nào, nhưng mà cho dù chuyện gì thì cũng không cần phải làm quá tuyệt tình, nếu không sẽ chỉ gieo gió gặt bão. Quyền lực của ông chính là một vũ khí mạnh mẽ để ông trả thù, nhưng mà nó cũng sẽ trở thành một cây kiếm bén nhọn đưa ông vào pháp luật, tôi không muốn một ngày nào đó phải nhìn thấy dáng vẻ trở thành tội phạm của ông.” Sau khi Lý Thâm nghe xong, lần này ông ta cũng không tức giận, ông ta nghe thấy đây là lời khuyên thật lòng của con gái đối với mình. Nhưng mà ông ta cũng biết hết sức rõ ràng, tất cả những chuyện này đã quá muộn, quá muộn rồi. Tất cả mọi chuyện đều tồn tại nhân quả luân hồi, đến nước này cũng không phải là do ngẫu nhiên, mà là kết quả tất nhiên. “Hạnh Nguyên, cảm ơn con đã nói với ba câu nói này, ba sẽ suy nghĩ, chỉ có điều là trước khi ba suy nghĩ xong tất cả mọi thứ đã xảy ra rồi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn đồng hồ, bất tri bất giác cô đã ngồi ở đây đến xế chiều, thế là cô đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về.” Lý Thâm cũng đứng dậy theo: “Hạnh Nguyên, nếu không thì con ăn chút gì ở đây đi, đã nhiều năm rồi ba chưa từng cảm nhận được loại cảm giác hai người dùng cơm với nhau.” Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên hơi run lên, nhưng mà cô lại không dừng bước chân của mình: “Thật sự xin lỗi, tôi không có thời gian.” Sau khi cô bước vào hành lang hai bước rồi đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn ảnh chụp treo ở trên tường, đó là tấm ảnh cô vẫn còn đang mặc tã, mẹ thì đang ôm cô. ... Cố Hạnh Nguyên nhìn tấm ảnh chụp treo trên bức tường, vốn dĩ bước chân đang vội vàng nhưng đột nhiên lại dừng tại chỗ. “Bức ảnh này được chụp trước khi làm mất con, chỉ có điều là sau khi chụp được mấy tiếng đồng hồ thì con đã biến mất khỏi ba mẹ.” Lý Thâm nói, đưa tay lấy bức ảnh chụp kia xuống từ trên vách tường, sau đó lấy cái khăn từ trong túi ra tỉ mỉ lau rồi lại đưa cho cô. Cố Hạnh Nguyên cúi đầu xuống nhìn người trong tấm ảnh, không khỏi dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trên đó. Thật ra thì cô có thể nhìn ra được tấm ảnh này cũng không bẩn, thậm chí còn có thể nói là vô cùng sạch sẽ, không chỉ có như vậy, những bức ảnh to nhỏ được treo đầy ở trên tường đều không dính chút bụi nào. Đối với bọn họ, Lý Thâm vô cùng bảo vệ. “Nếu như con thích thì cứ lấy nó đi đi, tấm ảnh chụp này vốn dĩ thuộc về con mà.” Ông ta nói như vậy có hơi nằm ngoài dữ liệu của Cố Hạnh Nguyên, cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được ba là như thế nào từ Lý Thâm. Cho dù là những việc ông ta làm không có cách nào làm cho mình chấp nhận được, nhưng mà ông ta vẫn có một mặt ấm áp. “Tôi cầm bức ảnh này đi, vậy thì ông...” Cô cũng không nói hết lời, bởi vì cô không biết tiếp theo đây mình nên nói cái gì. Lý Thâm đáp lại bằng một nụ cười: “Đứa nhỏ ngốc này, con xem xem ba còn có nhiều hồi ức như vậy, mặc dù sẽ bớt đi một phần nhưng mà ở chỗ này còn có rất nhiều, không phải à? Hoặc là đổi lại góc độ của con, con cầm nó đi chắc có lẽ là có thể giảm được một chút kí ức không vui cho ba.” “Cảm ơn, tôi hi vọng là ông có thể quên đi một vài chuyện quá khứ.” “Chỉ mong là như vậy, nhưng mà ba hy vọng là có một ngày nào đó ba thật sự có thể quên mất đi những quá khứ không vui, đồng thời sẽ không quên đi những tháng ngày vui vẻ.” Ông ta nói vô cùng nhẹ nhõm, đồng thời đi theo sau lưng của Cố Hạnh Nguyên, đưa cô ra khỏi biệt thự. “Được rồi, dừng bước ở đây đi, ông không cần phải tiễn tôi nữa.” Cố Hạnh Nguyên quay lại nhìn ông ta. Lý Thâm nhẹ gật đầu: “Được, đến đây thôi, mặc dù giữa chúng ta còn có rất nhiều vấn đề trông có vẻ không thể nào điều hòa được, nhưng mà ba hi vọng là lần này có thể tìm được một bước đột phá ở phương diện khác, đương nhiên nếu như con đồng ý thì con có thể đến đây bất cứ lúc nào, có lẽ là ba không có ở nhà, nhưng mà chìa khóa ba sẽ để lại cho Đường Thiên Trạch một cái, ba biết cách nhìn của con đối với nó cũng không tệ, nhưng mà con cũng không biết hiện tại nó sở dĩ thành như thế này cũng là bởi vì có một đoạn hồi ức trước kia làm cho nó cảm thấy không vui.” Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu sau đó bước xuống bậc thang, ngồi vào trong xe. Trong khoảnh khắc cô khởi động động cơ, cô nhìn thoáng qua cánh cổng của ngôi biệt thự, Lý Thâm vẫn còn đang đứng ở đó, nhìn thấy trên mặt của ông ta vẫn còn theo nụ cười như cũ, cô giơ cao cánh tay lên vẫy vẫy với ông ta. Cảnh tượng này giống như là một đứa con rời nhà, ba mẹ tiễn nó đi. Cố Hạnh Nguyên có hơi cảm động, nhưng mà cô mím môi thật chặt không muốn để cho ông ta nhìn thấy bộ dạng này của mình. Xe chậm rãi rời khỏi, lúc cô đang lái xe cô còn không nhịn được mà nhìn căn biệt thự càng ngày càng nhỏ ở trong kính chiếu hậu, Lý Thâm vẫn còn đang đứng ở đó không biết mệt mỏi mà vẫy vẫy tay với cô. Lúc này nước mắt của cô rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được mà rơi xuống. Cho dù người có lòng dạ sắt đá thì cũng sẽ có chuyện để cho người đó yếu ớt một chút, mà Cố Hạnh Nguyên cũng không phải là một người có lòng dạ sắt đá. Có lẽ trong mắt người khác, họ cho rằng cô là một người “nhớ ăn không nhớ đánh”, người như thế này rất dễ dàng bị tổn thương, nhưng những người tương tự như vậy sẽ dễ dàng thấy ánh sáng hơn là những người khác. Cô vội vàng lấy khăn tay ra nhanh chóng lau mặt, sau đó xe rẽ ngoặt ở một con đường, rốt cuộc cũng không nhìn thấy đâu nữa. ... Buổi tối lúc ra về, Trình Trình vẫn chờ Dương Dương ở nơi mà cả hai thường gặp nhau để cùng nhau về nhà, nhưng mà ở bên cạnh của cậu lại có thêm một cô học sinh, đó chính là Triệu Tịnh Di. Dương Dương chạy chậm đến trước mặt của Trình Trình: “Xin chào cô gái, người anh em.” Sau đó lại có chút tò mò mà dùng cánh tay chọc chọc vào Trình Trình: “Này này, hai người là có chuyện gì vậy?” Trình Trình ghét bỏ kéo cậu sang một bên: “Chuyện gì là chuyện gì cơ chứ, ngày hôm nay cậu ấy muốn về nhà cùng với chúng ta.” “Hả?” Dương Dương nghe xong, miệng mở to đến nỗi gần như có thể nhét toàn bộ nắm tay nhỏ của cậu vào trong đó, sau đó vẻ mặt lại trở nên lém lỉnh nói với Trình Trình: “Anh được quá nha, nhìn không ra anh còn thích “con thỏ ăn cỏ gần hang”, thật sự rất xin lỗi, em còn tưởng rằng anh là một khúc gỗ nữa, bây giờ mới giống như là anh ruột của em nè.” “Bắc Minh Tư Dương!” Triệu Tịnh Di bị câu nói làm gương mặt đỏ lên, vung cặp sách của mình lên liền đập về phía cậu. Dương Dương cũng không chịu thiệt, chỉ vào mình có chút bản lĩnh, thân thể để né qua một bên dễ dàng né tránh: “Này này, chạm không tới...” “Được rồi được rồi, em chơi đủ chưa hả.” Đối với người em trai này, Trình Trình thật sự không biết phải nói như thế nào, vì để tránh việc người em của mình có khả năng giống như là một cái loa nhỏ, la hét mấy chuyện này làm cho mình cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu đành phải giải thích: “Ba mẹ của Triệu Tịnh Di đi công tác mấy ngày, cậu ấy vẫn luôn được bảo mẫu chăm sóc, nhưng mà ngày hôm nay bảo mẫu nhà cậu ấy đột nhiên lại có chuyện cho nên trở về nhà rồi, ba mẹ của cậu ấy lại không thể kịp thời trở về cho nên muốn đến nhà của chúng ta ở một đoạn thời gian.” “Thời gian sẽ không quá lâu đâu, cũng chỉ là hai ba ngày mà thôi, ba mẹ tôi làm xong chuyện rất nhanh liền trở về.” Triệu Tịnh Di bổ sung. “Hắc hắc, hai người không chịu nói sớm hơn, còn phải để em tưởng rằng hai người như thế nào nữa đó.” Dương Dương toét miệng cười, một tay gãi gãi đầu. “Cũng luôn do em tự suy nghĩ đó có được không hả, căn bản cũng không cho phép anh có cơ hội để nói.” Trình Trình liếc mắt nhìn cậu. “Ok, hoan nghênh thư ký của anh trai đến nhà của tôi ở, lần này xem như em gái đã có bạn rồi.” Triệu Tịnh Di nghe xong, gương mặt lại đỏ lên, bởi vì cô bé lập tức nghĩ đến chuyện cá cược mà mình với Dương Dương đã từng cá với nhau. Thật sự rất kỳ lạ, ban đầu cậu trông có vẻ ngày nào cũng cà lơ phất phơ, thế mà lúc thi cuối kỳ lại có thể đứng hạng ba, thật sự làm cho mình phải thay đổi cách nhìn. Có điều vừa nghĩ đến cậu với Trình Trình đều là anh em, thành tích của mình đi lên cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Hoặc là nói Dương Dương là loại “học bá tự nhiên”, bình thường thì cà lơ phất phơ, nhưng mà lúc thi thố thì sẽ có thành tích cao, dạng người như trong truyền thuyết. “Mẹ ơi, mẹ đến rồi ạ. Bây giờ bọn con đi ra ngay đây, ngày hôm nay nhà chúng ta có khách đến đó ạ.” Trình Trình nói xong thì cúp điện thoại. Trong chốc lát, ba đứa nhỏ liền đi từ sân vận động đến cổng trường học, Dương Dương vừa liếc mắt liền nhìn thấy xe của Cố Hạnh Nguyên. Cậu nhanh chóng chạy tới kéo cửa xe ở bên cạnh ghế tài xế, ném cặp sách vào bên trong, sau đó mình cũng ngồi vào trong. “Cái thằng nhóc thối này con bị sói đuổi hả? Trình Trình đâu rồi, sao mẹ nghe anh con nói là có khách.” Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương rồi hỏi. Dương Dương duỗi ngón tay nhỏ ra chỉ chỉ về phía cửa trường học: “Kìa, bọn họ đang ở đó kìa.” Nhìn thuận theo ngón tay của con trai, chỉ nhìn thấy ở bên cạnh Trình Trình còn có một bé gái. “Đây không phải là Triệu Tịnh Di hả? Chẳng lẽ cô bé ấy chính là khách mà nó đã nói?” “Đương nhiên rồi ạ, cậu ấy không chỉ đến đây để làm khách, còn muốn ở lại đây mấy ngày với Trình Trình nữa đó.”